“Hắt xì!”
Chu Hiểu Đình day mũi. Ngoài cửa, sắc trời đã dần tối, nhà nhà bật đèn, bầu trời đầy sao. Lại là một đêm làm tăng ca đã sớm trở thành chuyện thường của cô.
Chu Hiểu Đình chớp đôi mắt khô khốc của mình, vươn người đứng dậy đi tới bên cửa sổ sát đất trong phòng làm việc.
Tấm kính thủy tinh đen sì phản chiếu bóng hình cô. Chu Hiểu Đình thở dài.
Trước kia lúc còn chưa tiếp quản công ty, Chu Hiểu Đình vẫn ngây thơ cho rằng việc gì mình cũng có thể làm được. Nhưng khi Chu Hiểu Đình thực sự trở thành Chủ tịch mới kiêm Tổng giám đốc của Tập đoàn Đại Chu rồi, cô mới ngộ ra rằng bản thân mình lúc đầu ấu trí cỡ nào.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Hoắc Minh Chương đẩy cửa bước vào, hỏi: “Cậu vẫn chưa tan làm à?”
Chu Hiểu Đình quay đầu, nhìn người bạn thân quen biết từ nhỏ: “Chẳng phải cậu cũng vừa mới tan làm đấy sao?”
Hoắc Minh Chương mỉm cười: “Tôi vừa tan làm là đến tìm cậu luôn. Tối nay cùng nhau đi ăn đêm nhé?”
Chu Hiểu Đình xoa xoa bụng mình, quả thực cũng thấy đói rồi.
Hai người cùng đi xuống tầng. Hoắc Minh Chương tìm được một quán thịt nướng ở cạnh công ty. Lúc ăn cơm, Hoắc Minh Chương nói: “Không phải tôi lắm điều đâu. Nhưng cậu cũng đừng ngày nào cũng bận bịu làm việc như thế. Cậu còn trẻ như vậy, muốn đi tìm bạn trai thì tìm, nên yêu đương thì phải yêu đương đi.”
“Cậu nghĩ tôi cũng như cậu à?” Chu Hiểu Đình lườm anh ta, nhưng trong ánh mắt ấy cũng có chút cảm động: “Bây giờ tôi còn đang bận sự nghiệp, cũng không có thời gian đâu mà yêu đương. Nhưng nếu tôi thực sự yêu đương thì đối phương nhất định phải là chàng trai mà tôi thích. Nếu không chẳng phải là phụ tấm lòng tốt của cậu hay sao.”
Lúc trước khi nhà họ Hoắc và nhà họ Chu liên hôn với nhau, mà dù Chủ tịch Hoắc âm thầm tính kế nhà họ Chu khiến cho Chủ tịch Chu phải gặp họa ngục tù, nhưng cuộc hôn nhân của hai nhà vẫn tổ chức như đã định. Để giữ được cổ phần của nhà họ Chu ở Tập đoàn Đại Chu, ba con Chu Nhạc Đình vẫn đồng ý tiếp tục cuộc hôn nhân này, ngay cả đến Chu Hiểu Đình cũng đã chấp nhận. Chẳng ai ngờ rằng trước đám cưới, Hoắc Minh Chương bỗng nhiên đứng ra hủy bỏ hôn ước. Đồng thời anh ta cũng dùng đủ mọi cách để thuyết phục Chủ tịch Hoắc.
Kết quả cuối cùng là Tập đoàn Hoắc Thị thành công tiến vào Tập đoàn Đại Chu, trở thành cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Đại Chu. Mà Chu Hiểu Đình vẫn trở thành chủ tịch kiêm Tổng giám đốc điều hành bù nhìn như cũ.
Tuy rằng kết cục không có gì thay đổi, nhưng Chu Hiểu Đình vẫn cảm ơn Hoắc Minh Chương đã đứng ra lúc đó. Ít nhất hành động của anh ta cũng đảm bảo cho Chu Hiểu Đình có một cuộc sống tự do của riêng mình.
Mối quan hệ của hai người cũng bắt đầu từ lúc đó mà trở nên thân thiết thêm. Thậm chí còn có một loại cảm giác tri kỷ hơn hai mươi năm đầu đời.
“Trong công việc nếu có gì không hiểu thì cậu có thể hỏi tôi.” Hoắc Minh Chương vừa gắp miếng thịt bò đã nướng chín vào bát của Chu Hiểu Đình vừa nói tiếp: “Tôi không dám nói là dạy cậu, nhưng ít nhất hai chúng ta cũng có thể ngồi xuống cùng bàn bạc.”
“Được!” Chu Hiểu Đình gắp miếng thịt bò, vừa ăn vừa hỏi: “Gần đây cậu thế nào rồi?”
“Rất tốt!” Hoắc Minh Chương điềm nhiên như không, nói: “Cậu ăn nhiều vào một chút đi, người gầy như khúc xương thành tinh rồi đấy. Tôi thực sự không hiểu được quan niệm cái đẹp của con gái các cậu. Gầy đét cả người có gì mà đẹp đâu.”
“Cậu bớt quản tôi đi.” Chu Hiểu Đình lại lườm anh ta: “Tôi nghe nói, gần đây cậu lại đổi mấy người bạn trai rồi à?
“Chỉ là chơi bời thôi.”Hoắc Minh Chương chẳng thèm để tâm, nói: “Cậu cũng quan tâm tới chuyện của tôi quá nhỉ? Thế nào, cậu thích tôi rồi à?”
“Tôi phải nghĩ quẩn thế nào mới đi thích gay chứ?” Chu Hiểu Đình lườm nguýt: “Tôi chỉ đứng trên phương diện tình địch để khuyên bảo cậu thôi, nhắc nhở cậu đừng có chơi linh tinh quá.”
Hoắc Minh Chương khẽ cười một tiếng, lắc đầu mà không nói gì.
Chu Hiểu Đình nghi ngờ, hỏi lại: “Cậu vẫn thích Cố Trầm à?”
Động tác ăn cơm của Hoắc Minh Chương chợt khựng lại, hỏi ngược lại Chu Hiểu Đình: “Còn cậu?”
Chu Hiểu Đình gật đầu: “Cho nên mới nói lúc còn trẻ thực sự không nên gặp được người quá xuất sắc. Nếu không sẽ giống như hai chúng ta bây giờ, để lỡ lâu rồi sẽ không tìm được đối tượng nữa.”
“Cậu tự nói mình đi, đừng thêm cả tôi vào nữa.” Hoắc Minh Chương hắng giọng: “Tôi cũng đâu nhàn rỗi đâu.”
Đúng là không nhàn rỗi, nhưng cũng chưa từng vui vẻ.
Chu Hiểu Đình thở dài.
Hai người ăn xong bữa khuya cũng đã gần mười giờ đêm. Hoắc Minh Chương rất lịch sự phong độ đưa Chu Hiểu Đình về nhà.
Từ sau khi Chủ tịch Chu phải vào tù, Chu Hiểu Đình đã chuyển khỏi biệt thự nhà họ Chu rồi. Bây giờ cô tự mình sống ở một chung cư cao cấp gần công ty. Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cũng không có cách nào đối diện với người nhà của mình được nữa. Hơn nữa, anh trai cô Chu Nhạc Đình vì liên hôn thương mại mà cưới về một chị dâu, cho nên Chu Hiểu Đình cũng không tiện tiếp tục sinh sống ở đó.
“Tặng cậu đó.” Hoắc Minh Chương lấy một chiếc hộp từ cốp sau xe đưa cho Chu Hiểu Đình.
Cô ngạc nhiên hỏi lại: “Đây là cái gì vậy?”
“Quà sinh nhật của cậu!” Hoắc Minh Chương phì cười: “Nhìn lại bộ dạng bây giờ của cậu đi kìa, đến sinh nhật của mình mà cũng không có ai nhớ.”
Chu Hiểu Đình bỗng chốc sững sờ.
Hoắc Minh Chương nhét món quà cho Chu Hiểu Đình, sau đấy vẫy tay nói: “Không còn sớm nữa đâu. Cậu sớm về nghỉ ngơi đi, tôi cũng phải bắt đầu cuộc sống về đêm rồi.”
Sau tiếng động cơ xe ô tô giòn giã, Chu Hiểu Đình tay ôm hộp quà vẫn ngây ngốc nhìn chiếc xe chạy xa ra khỏi khu dân cư. Cô sững sờ rất lâu mới đột nhiên tỉnh lại. Lúc này cô mới nghĩ ra hôm nay đúng là sinh nhật của mình.
Chu Hiểu Đình ôm món quà sinh nhật của Hoắc Minh Chương tặng, bỗng nghĩ tới rất nhiều năm trước, khi cô vẫn còn là một cô gái mới lớn ngây thơ không màng chuyện đời. Lúc ấy, cô vẫn còn ôm những huyễn tưởng không thực tế về tương lai cũng như người nhà. Cô còn nghĩ sẽ đưa người mà mình yêu trở về rồi nhận những lời chúc phúc từ người thân.
Vậy mà chẳng ngờ, đó lại chính là nơi bắt đầu cơn ác mộng của cô.
Buổi tối hôm đó, Chu Hiểu Đình một mình ở trong căn phòng uống say khướt. Nhân lúc say, Chu Hiểu Đình lấy hết dũng khí gọi điện thoại cho một người.
“Cố Trầm, hôm nay là sinh nhật tôi. Cậu chúc tôi sinh nhật vui vẻ đi.”
Giữa đêm, Cố Trầm bị điện thoại đổ chuông làm thức giấc, cậu day trán hỏi: “Chu Hiểu Đình à?”
Đôi mắt đang nhắm chặt của Chung Ly Toại lập tức mở bừng. Con ngươi đen láy nhìn Cố Trầm, cánh tay cũng cố ý vòng qua eo cậu.
“Ừ!” Chu Hiểu Đình mơ màng nói: “Hôm nay là sinh nhật của tôi! Cậu có thể chúc tôi sinh nhật vui vẻ được không?”
“Sinh nhật vui vẻ!” Cố Trầm nhíu mày: “Có phải chị uống say rồi không? Bên cạnh chị có ai không? Nếu không có ai thì để tôi cố tìm người đến chăm sóc cho chị.”
Cố Trầm lo lắng Chu Hiểu Đình uống rượu say lại sẽ nôn, sau đó nghẹn chết mình luôn.
Chu Hiểu Đình khịt khịt mũi: “Không cần đâu. Tôi mất mặt lắm. Hu hu hu hu…”
“Hôm nay Hoắc Minh Chương đến tìm tôi, cậu ta nói tôi nhiều tuổi rồi mà vẫn không có bạn trai. Đến sinh nhật của tôi mà cũng chẳng ai thèm nhớ đến. Bây giờ tôi cũng chẳng có bạn bè gì cả… Cậu nói xem sao tôi lại sống khổ thế này…”
Tiếng khóc dấm dứt bi thương lại có chút chói tai của phụ nữ, qua điện thoại truyền đến tai, ở giữa ban đêm tối đen bỗng dưng lại khiến lòng người có cảm giác lành lạnh.
Cố Trầm thở dài. Cuối cùng cậu vẫn không yên tâm. Sau khi ngắt điện thoại, cậu điểm xem một vòng bạn bè phát hiện ra ba phút trước Thương Nhuế vẫn còn chia sẻ ảnh của mình đang xõa ở bar rượu lên vòng bạn bè.
“Nửa đêm thế này rồi em vẫn còn để nhân viên phải tăng ca à?” Chung Ly Toại nhướng mày.
Mấy năm gần đây những sinh viên tốt nghiệp ở Đại học A vẫn luôn muốn gửi CV tới những công ty dưới danh nghĩa của Cố Trầm. Thương Nhuế là hội trưởng hội fan toàn thế giới của Cố Trầm nên ngay từ năm ba đi thực tập cô ấy đã dựa vào thực lực của mình để tiến vào web Baitan. Từ khi bắt đầu thực tập ở quầy lễ tân, tốn thời gian hai năm cô đã làm tới chủ quản phòng hành chính. Không những hoàn thành rất tốt các công việc mình phụ trách, đôi lúc cô ấy còn kiêm chức nhân viên ngoài biên chế của bộ phận tuyên truyền cho web Baitan. Cô còn lập ra tài khoản weibo trên mạng, công việc lúc rảnh rỗi cũng rất thuận lợi.
“Em chỉ hỏi thử thôi.” Cố Trầm nói: “Trạng thái này Chu Hiểu Đình cũng không thể để một mình chị ấy ở trong nhà được.”
Nhỡ chẳng may tự mình nôn ra nghẹn chết thì sao!
Cố Trầm lắc đầu, không dám tưởng tượng loại đen đủi ấy nữa.
Chung Ly Toại cũng chẳng còn lời nào để nói.
Cố Trầm gọi điện thoại đi. Thương Nhuế rất nhanh đã bắt máy, giọng nói cô tràn đầy phấn chấn: “Chào buổi tối sếp! Sếp ngủ sớm đi nhé! Nhân viên của cậu còn đang tham gia party nữa đây này!”
“Có thể nhờ cậu giúp tăng ca việc này không?” Cố Trầm căng da đầu cầu xin: “Cậu còn nhớ Chu Hiểu Đình không? Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc mới của Tập đoàn Đại Chu ấy. Bây giờ chị ấy uống say rồi. Vừa rồi chị ấy gọi điện thoại cho tôi, cho nên tôi hơi lo lắng cho chị ấy.”
Uống say còn gọi điện thoại cho ông chủ?
Thương Nhuế sáng bừng hai mắt, lập tức đánh hơi thấy mùi drama. Lại nói tới những scandal bùng lên giữa Chu Hiểu Đình và Cố Trầm, năm đó cũng dẫn đến biết bao gào rú ở trường.
Mặc dù cô không phải là phóng viên giải trí nhưng Thương Nhuế trời sinh đã thích buôn chuyện, lập tức đứng thẳng người, bày tỏ: “Không sao đâu. Cậu gửi số điện thoại và địa chỉ của chị Chu khóa trên cho tôi đi. Bây giờ tối sẽ nhanh chóng đến… Mà chị ấy có mở cửa cho tôi không?”
Cố Trầm nói: “Tôi sẽ gửi số điện thoại và địa chỉ của chị ấy cho cậu. Cậu gọi điện thoại trước hỏi xem. Nếu không có ai nghe máy, tôi cũng không thể để cậu mất công chạy một chuyến được.”
“Nếu như không có ai nghe máy tôi sẽ đập cửa.” Thương Nhuế cực kỳ dứt khoát nói: “Một mình chị ấy đàn bà con gái, uống nhiều như thế, nhỡ chẳng may bị sặc thì sao!”
Dù gì cũng học cùng một trường, cho dù là lo lắng xuất phát từ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, Thương Nhuế cũng không thể bỏ mặc không quản.
“Các cậu cứ chơi tiếp đi nhé, tôi phải tăng ca gấp đây!” Ngắt điện thoại xong, Thương Nhuế xách túi đi luôn.
Đám bạn của cô nghe thấy vậy thì than thở: “Gì cơ? Đã sắp một giờ sáng rồi còn gọi điện bảo cậu tăng ca? Ông chủ các cậu còn là con người không?”
“Nói ai đó?” Thương Nhuế trừng mắt, lập tức bộc lộ thuộc tính của chủ tịch câu lạc bộ fans hâm mộ toàn cầu của Cố Trầm: “Trầm Trầm của bọn tớ rất tốt nhé! Mấy cậu thì hiểu cái gì? Tăng ca không đáng sợ, đáng sợ là tăng ca mà không cho phí tăng ca!”
“Tôi tuỳ tiện tăng ca một cái, sáng mai tìm sếp báo cáo là sẽ nhận được phí tăng ca gấp mười lần vào tay rồi. Bây giờ sắp 1 giờ đêm rồi, tôi đi đường mất một tiếng, hai giờ sáng tới nơi. Có thế nào cũng cố gắng làm tới sáu bảy giờ sáng là có thể tan ca. Nói không chừng ban ngày còn có thể xin công ty nghỉ ngơi mà ở nhà ngủ. Đây là phúc lợi đãi ngộ tốt mà khó gặp như thế nào chứ.”
“Rồi! Rồi! Rồi! Cậu nói gì cũng đúng cả!” Đám bạn thân của Thương Nhuế đều hiểu tính của Thương Nhuế nên cũng lười tranh luận với cô: “Cậu mau đi đi. Cẩn thận muộn rồi không tóm được phúc lợi đãi ngộ khó gặp của cậu.”
Đợi Thương Nhuế đi rồi, bạn thân của cô cằn nhằn với những người khác: “Chả trách giới giải trí hay thuê mấy đồ ngốc nghếch theo đuổi idol cho đội ngũ idol. Nhìn coi? Cho dù tiền lương đãi ngộ như thế nào cũng đều nhiệt huyết cả!”
“Cũng không thể nói như vậy được. Đúng thật là phúc lợi đãi ngộ của web Baitan rất tốt! Thương Nhuế là quản lý bộ phận, cũng bởi vì năng lực xuất sắc ôm đồm được nhiều việc mà vừa vào hai năm đã được chia căn hộ rồi. Ở cái nơi tấc đất tấc vàng như thành phố A này, tự mình có thể có một căn hộ riêng 60m vuông ở ngay đoạn đường phồn hoa trung tâm thành phố. Cuộc sống này thoải mái biết bao chứ!”
“Thi thoảng tăng ca còn có thể được phí tăng ca gấp mười. Đổi thành tôi, tôi cũng làm hết sức mình.”
“Quan trọng là ông chủ cô ấy còn đẹp trai! Đồng nghiệp đa số là bạn cùng trường, bầu không khí làm việc rất tốt. Đâu có giống như nhân viên văn phòng chúng ta, một cái văn phòng thôi mà cũng mưu mô tính toán. Ngày nào cũng phải bôn ba vì cơm áo gạo tiền. Nghĩ thôi đã thấy nản.”
Nghe thấy những lời này, cô bạn thân vừa còn cằn nhằn lập tức im bặt, suy nghĩ xong bỗng thở dài một tiếng: “Cũng phải. Cơ hội tốt như vậy, đổi thành tôi tôi cũng vui vẻ!”