Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 188




“Cụng ly!”

Năm cốc cụng lại với nhau, phát ra âm thanh va chạm lanh lảnh, bia trong cốc hơi sánh ra ngoài. Năm người đứng bên cạnh bàn ăn uống sạch bia trong cốc, Cao Hải Dương lau miệng nói: “Đã quá.”

Năm người lại ngồi xuống, thịt nướng trên bếp đã bốc khói xèo xèo. Mùi thơm của thịt nướng bốc lên theo làn khói, Cao Hải Dương hít mũi, cảm khái nói: “Lâu lắm rồi không được ăn thịt nướng ngon như vậy.”

“Khoa trương quá rồi đấy.” Cố Trầm cười nói: “Hai người, một người là là biên tập viên chính thức của tòa soạn, một người là kế toán của bốn văn phòng lớn, đã là dân văn phòng cao cấp rồi.”

“Thế thì đã sao? Hai người chúng tôi cộng lại, tiền kiếm được mỗi tháng còn chẳng mua nổi căn rộng 1m vuông ở thành phố A.” Cao Hải Dương lắc đầu: “Lúc ở trường học không biết củi gạo mắm muối đắt. Chỉ tới lúc mua nhà mới biết giá nhà của thành phố này ảo tới như vậy.”
“Có khi chúng tôi phấn đấu cả đời cũng chỉ có thể thuê nhà ở thành phố A thôi.” Cao Hải Dương lắc đầu, lại rót cho mình một cốc bia.

“Khó khăn lắm bạn bè mới hội tụ, anh nói mấy cái này làm gì vậy?” Tưởng Vi Vi vỗ vào người Cao Hải Dương một cái, cười nói với mọi người: “Mọi người đừng quan tâm tới anh ấy. Mấy ngày nay trúng gió đấy!”

“Nhưng đúng thật là giá nhà ở thành phố A hơi cao thật.” Hà Thanh Thần đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh, đang chuẩn bị học tiến sĩ cười híp mắt nói: “Cho nên tôi cũng không định ra ngoài làm việc, cứ ở lại trường học luôn. Tiến sĩ có kí túc xá đơn, rất tốt. Đợi tốt nghiệp tiến sĩ xong tôi sẽ ở lại trường làm giảng viên. Tới lúc đó đương nhiên trường học sẽ chia nhà.”

“Suy nghĩ này của cậu cũng không tệ.” Cao Hải Dương xuýt xoa: “Sớm biết vậy, ban đầu tôi cũng nên học nghiên cứu sinh.”
Triệu Thự có nhà ở thành phố A, còn là một căn tứ hợp viện không thể nào hiểu được tâm trạng của Cao Hải Dương. Chỉ có thể uống một cốc rượu với anh ta.

Trong lòng Cố Trầm khẽ động, cười híp mắt hỏi: “Vậy anh có định nhảy việc không?”

Cao Hải Dương lắc đầu: “Ở văn phòng quen rồi. Tôi chỉ cần cố gắng thêm nửa năm là có thể thăng lên làm quản lý. Tới lúc đó tiền lương có thể tăng thêm mấy nghìn tệ. Nếu như tôi nhảy việc, có thể còn không kiếm nhiều bằng bây giờ.”

“Vậy nếu như qua làm giúp tôi thì sao?” Cố Trầm vẫn còn nhớ ban đầu Cao Hải Dương suýt chút nữa bị Phan Hạo Dương lừa đi làm P2P, Cố Trầm đã khuyên Cao Hải Dương ở lại văn phòng, còn nói một khi Cao Hải Dương đủ kinh nghiệm thành thạo rồi, Cố Trầm sẽ thuê Cao Hải Dương làm giám đốc tài chính.
Bây giờ đã ba năm trôi qua rồi, tuy kinh nghiệm của Cao Hải Dương chưa chắc đã quá phong phú, nhưng Cố Trầm có mở mấy công ty, thuê Cao Hải Dương làm giám đốc tài chính của công ty chi nhánh thì vẫn dư sức.

Quan trọng là công ty của Cố Trầm lương cao đãi ngộ tốt. Tất cả các phụ trách cấp cao của công ty chi nhánh đều được sắp xếp nhà ở với xe... Sau khi thu mua Bách hóa Lăng Thị, Cố Trầm không cho thuê tài sản trong tay mà để lại mấy tòa chung cư để tiện cho việc sắp xếp nhân viên. Bây giờ Cố Trầm chủ yếu kinh doanh về web Baitan và công ty dữ liệu, cần một số lượng lớn nhân tài. Để giữ được nhân tài, Cố Trầm chỉ có thể nghĩ hết cách để nâng cao phúc lợi đãi ngộ. Trong số đó, giải quyết nhà ở và hộ khẩu chính là chiêu quan trọng nhất.

“Tất cả các cấp cao của công ty đều được bố trí nhà ở, chỉ cần làm việc ở công ty đủ hai mươi năm, căn nhà này sẽ là của các anh.” Cố Trầm nói: “Kinh nghiệm của anh khá ít, tôi sẽ sắp xếp cho anh làm giám đốc tài chính ở công ty chi nhánh. Chỉ cần làm việc đủ một năm là sẽ được sắp xếp nhà ở. Vị trí nhà ở cơ bản sẽ gần công ty, còn bố trí cho anh một chiếc xe nữa.”
Xe là xe của Công ty XD ở nước D. Cố Trầm thông qua quan hệ của Chung Ly Toại mà có thể đặt hàng với giá nội bộ. Đều là nhãn hiệu tốt nhất, cũng phù hợp với thân phận của nhân viên cấp cao.

Hai mắt Cao Hải Dương sáng lên. Đãi ngộ mà Cố Trầm cho đương nhiên khiến anh ta động lòng, nhưng bản thân Cao Hải Dương cũng rõ năng lực của mình đến đâu: “Không vội đâu. Có câu nói này của cậu, tôi đã rất vui rồi. Ít nhất là chứng minh cậu vẫn nhớ người anh em là tôi đây. Có chỗ tốt không quên tôi. Nhưng cậu nghĩa khí như vậy, tôi cũng không thể gây phiền cho cậu. Cậu đợi tôi làm tới mức là cộng sự đã, những nghiệp vụ này tôi đều quen thuộc hết rồi, tới lúc đó cũng kiếm được kha khá quan hệ. Ở văn phòng tôi hai phần ba số cộng sự đều bị khui đi, tới bên đối tác làm giám đốc tài chính.”
Cao Hải Dương định nhảy sang công ty của Cố Trầm vào lúc đó. Mang theo kinh nghiệm phong phú chạy về phía bạn học, tới lúc đó mới đúng là giao dịch công bằng: “... Cậu chỉ cần nhớ để lại một vị trí cho tôi là được.”

Cố Trầm mỉm cười: “Được. Nghe theo anh.”

Tưởng Vi Vi lặng lẽ trừng mắt nhìn bạn trai một cái, giải thích với mọi người: “Mọi người đừng nghe anh ấy nói buồn bã như vậy. Thực ra tình hình hiện tại của chúng tôi rất tốt. Mỗi tháng thuê nhà hơn 7000 tệ, nếu trừ đi tiền tiêu dùng hằng ngày thì cũng có thể tiết kiệm được một vạn tám nghìn. Hơn nữa đơn vị của chúng tôi là cơ quan công lập, chỉ cần tôi thăng chức lên tổng biên tập thì sẽ có cơ hội được chia nhà ở. Tuy rằng hai năm nay ngành xuất bản không nổi bật lắm nhưng cũng tàm tạm. Cũng không thảm như anh ấy nói đâu.”
Triệu Thự cười tủm tỉm nói: “Từ khi đi học Cao Hải Dương đã thích nói quá rồi, đến bây giờ cũng không sửa lại tật xấu này.”

Hà Thanh Thần chuyển đề tài: “Tôi nghe nói năm ngoái Vương Quan về quê rồi hả? Không phải cậu ấy đã thi đỗ công chức rồi sao? Sao đang êm đẹp lại đột nhiên về quê?”

Triệu Thự lắc đầu bảo: “Chia tay bạn gái rồi, chịu đả kích nghiêm trọng nên muốn rời khỏi thành phố A tràn đầy đau thương này.”

“Hả?” Tưởng Vi Vi hơi kinh ngạc, cô ấy trố mắt hỏi: “Sao lại chia tay? Khi còn đi học hai người họ vẫn tốt đẹp lắm mà? Hẹn hò cũng phải tám năm rồi, sao nói chia tay là chia tay ngay thế?”

Cô ấy vẫn còn chờ góp tiền mừng đám cưới Vương Quan và Mạnh Hiểu Hiểu đây.

Cố Trầm không chen lời, lúc cậu vừa mới chuyển đến phòng của bọn Triệu Thự, Vương Quan đã chuyển ra ngoài rồi. Cố Trầm cũng không tiếp xúc nhiều với Vương Quan và bạn gái của anh ta, chỉ cùng nhau ăn vài bữa cơm thôi. Sau này mấy người Triệu Thự tốt nghiệp rồi, Cố Trầm cũng dọn ra khỏi phòng ký túc xá, từ đó càng không có liên hệ gì với Vương Quan nữa.
Triệu Thự nói: “Mạnh Hiểu Hiểu được một phú nhị đại coi trọng, tên phú nhị đại đó tấn công mãnh liệt, cuối cùng cũng đào được góc tường nhà Vương Quan. Vương Quan tức gần chết, thế là lập tức từ chức ở đơn vị, chuẩn bị về quê làm ăn.”

Tưởng Vi Vi hơi lúng túng chớp mắt, tự rót cho mình một ly rượu.

Hà Thanh Thần nói: “Đừng nói về Vương Quan nữa, nói về cậu đi, gần đây thế nào rồi?”

Triệu Thự gắp thịt nướng, nói: “Tôi vẫn như thế, đơn vị của tôi chẳng khác nào vũng nước đọng. Nhưng mà mẹ tôi lại mua một tòa nhà nữa rồi. Tan làm không có chuyện gì sẽ giúp mẹ thu tiền nhà, cuối tuần thì đi xem mắt.”

“Xem mắt?” Cả bàn đồng thời quay sang nhìn Triệu Thự, mặt lộ vẻ hóng hớt.

“Ừ.” Triệu Thự vô cùng bất đắc dĩ nói: “Mẹ tôi sợ tôi làm ổ trong nhà không ai thèm lấy, thế là cứ đến cuối tuần lại sắp xếp vài cô gái cho tôi xem mắt. Buổi trưa một mối, buổi tối một mối, một ngày bốn bữa đều có người ăn chung.”
Những người còn lại cười ngặt nghẽo, Triệu Thự cũng có chút không kiềm được: “Có gì buồn cười chứ? Các cậu cũng sẽ có ngày đó thôi.”

“Tôi không có.” Cao Hải Dương trực tiếp cho Triệu Thự một đao: “Tôi và Vi Vi chỉ còn thiếu mỗi bước đăng ký kết hôn thôi, tình cảm rất vững chắc. Mấy chuyện như xem mắt thế này có lẽ chỉ có thể đợi hai mươi, ba mươi năm nữa, sau khi hai bọn tôi già rồi thì sắp xếp cho con gái cưng thôi.”

Cố Trầm nói: “Tôi cũng không có.”

Mặc dù Cố Trầm và Chung Ly Toại rất khiêm tốn, nhưng những người thân thiết đều đã biết quan hệ của hai người rồi. Triệu Thự cười khẽ, nói: “Ban đầu tôi đã cảm thấy có gì đó sai sai rồi. Chung Ly Toại là ông chủ một công ty lớn như thế mà ngày nào cũng thay đổi phương pháp làm tài xế cho Cố Trầm, đáng tiếc lúc đó khứu giác của tôi không linh hoạt, còn tưởng rằng Chung Ly Toại coi trọng nhân tài, muốn lôi kéo Cố Trầm đến công ty của anh ta làm việc, không thể ngờ rằng Chung Ly Toại lại ôm ấp tình cảm kia với Cố Trầm.”
Tưởng Vi Vi cũng hết sức tò mò: “Khi nào có cơ hội cậu dẫn anh ta theo đi, để bọn tôi gặp mặt với được không? Anh ta đối xử với cậu có tốt không?”

“Lát nữa anh ấy tới đón tôi sẽ bảo anh ấy vào đây ngồi chơi một lát.” Cố Trầm cười nói.

Tưởng Vi Vi than ngắn thở dài: “Tôi còn đang nghĩ, đợi tới lúc tôi và Hải Dương kết hôn phải mời hai người tới làm phù rể đây.”

“Được chứ.” Cố Trầm cười đáp: “Chuyện tốt như thế nhất định phải gọi tôi đó.”

Cao Hải Dương nói: “Nhưng cậu và Tổng giám đốc Chung Ly đã ở bên nhau rồi mà?”

“Hai người bọn tôi vẫn chưa kết hôn mà.” Cố Trầm cười bảo: “Chưa kết hôn là được đúng không?”

Triệu Thự nói chen vào một câu: “Cao Hải Dương cậu đừng nghĩ quẩn nữa, Cố Trầm người ta đẹp trai đến thế, cậu mời người ta làm phù rể mà không sợ người ta cướp hết ánh hào quang của cậu à?”
“Vậy tôi mời cậu làm phù rể vậy.” Cao Hải Dương trả đũa lại: “Có cậu làm nền, không phải tôi có thể tự tin hơn rồi sao?”

“Tôi đẹp trai hơn cậu mà?” Triệu Thự cười hì hì nói: “Nhưng mà, chức phù rể này chắc chắn tôi phải làm rồi, đến lúc đó xem thử có phù dâu nào hợp mắt không thì dẫn một cô về cho mẹ tôi, để mẹ tôi khỏi phải ngày nào cũng sắp xếp cho tôi đi xem mắt.”

“Cứ chốt vậy đi.” Cao Hải Dương lại nhìn về phía Hà Thanh Thần.

Hà Thanh Thần cười nói: “Tôi càng không có vấn đề gì cả. Nhưng mà rốt cuộc cậu muốn tìm mấy phù rể thế?”

“Chín phù rể chín phù dâu, hạnh phúc dài lâu.” Cao Hải Dương cười hì hì nói: “Tính thêm cả tôi và Vi Vi nữa, hợp thành ‘thập toàn thập mỹ’.”

Hà Thanh Thần bật ngón cái về phía Cao Hải Dương.

Cao Hải Dương cười hì hì nói: “Càng náo nhiệt càng vui mà.”
Lúc mọi người đang nói chuyện, điện thoại Cố Trầm reo lên. Cố Trầm nhận điện thoại, là Chung Ly Toại gọi tới,.anh đã đến bên ngoài rồi.

Cố Trầm đứng dậy nói với họ: “Mọi người ăn trước đi, tôi đi đón người.”

Trong tiếng cười trêu chọc của đám bạn học, Cố Trầm rời khỏi phòng bao, xuống lầu dẫn người lên.

Chung Ly Toại đứng ngay ở cửa, thân hình cao gần mét chín, trên người mặc bộ vest đen cao cấp được đặt may riêng, giày da được may thủ công, khí thế cả người không hợp với bầu không khí trong quán thịt nướng lắm.

Cố Trầm mỉm cười, đi tới đón anh: “Đi thôi.”

“Vị mới ra đó.” Chung Ly Toại đưa cốc trà sữa trong tay cho Cố Trầm.

Cố Trầm nhìn trà sữa trong một bên tay khác của Chung Ly Toại, cậu cười nói: “Không cần phải mua nhiều vậy đâu. Những bạn nam khác phòng em đều không thích uống trà sữa.”
Chung Ly Toại cười đáp: “Quà nhiều cũng không ai trách.”

Cố Trầm dẫn người lên lầu. Mặc dù mấy người Cao Hải Dương ồn ào muốn gặp Chung Ly Toại, nhưng khi thật sự nhìn thấy người rồi lại đều hơi câu nệ. Chung Ly Toại phát trà sữa cho mọi người, giọng nói ấm áp nói: “Đây là trà sữa dưới lầu công ty chúng tôi, Cố Trầm rất thích.”

“Tiệm trà sữa đó sao! Tôi đã nghe nói rồi, rất nổi tiếng.” Mắt Tưởng Vi Vi sáng bừng lên: “Nhưng mà hơi mắc chút, nghe nói một ly trà sữa phải tới 180 tệ.” Bình thường cô ấy đều không nỡ uống.

“Hôm nay nhờ phúc của Cố Trầm, tôi cũng phải thưởng thức xem hương vị trà sữa 180 tệ rốt cuộc là thế nào mới được.” Tưởng Vi Vi vừa nói vừa cắm ống hút vào hút một hơi, mắt cô ấy lập tức sáng bừng lên: “Thật sự rất ngon.”
“Ngon hơn bột trà sữa tôi thường mua rất nhiều.”

“Vậy cho em ly này luôn đấy.” Cao Hải Dương tiện tay đặt ly trà sữa của mình tới bên cạnh Tưởng Vi Vi. Anh ta vẫn muốn ăn nhiều thịt nướng hơn.

Cố Trầm nói chuyện làm phù rể với Chung Ly Toại, Chung Ly Toại bật cười đáp: “Được đó, khi nào hai người kết hôn tôi và Cố Trầm sẽ cùng đi.”