Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 175




Nghe những lời mẹ Cố tự thuật, Cố Trầm bỗng thấy không biết phải nói gì. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, cậu cũng không biết nên diễn tả hành động của ba mẹ Cố ra sao cho phải.

“Con sẽ báo cảnh sát.” Cố Trầm giải thích: “Lừa chuyện này cho qua chỉ là hành vi vô nghĩa. Càng giấu diếm sẽ càng bị người khác nắm thóp mà thôi.”

“Không thể báo cảnh sát được!” Mẹ Cố nghe thấy Cố Trầm nói thế thì lập tức sốt ruột: “Nếu như báo cảnh sát thì ba mẹ không biết nói làm sao cho rõ nữa.”

“Chuyện này có gì mà không rõ?” Cố Trầm không lý giải nổi: “Mẹ đâu có nhận tiền của họ, cũng không hề làm gì sai trái. Không lẽ, mẹ còn chuyện gì gạt con nữa?”

“Làm gì có.” Mẹ Cố ấp úng: “Mẹ chỉ sợ không nói chuyện cụ thể, rõ ràng ra được thôi. Con cũng hiểu rõ tính nết đám người nhà họ Lăng đó mà, không chịu nói chuyện cho ra nhẽ bao giờ.”
“Chúng ta không cần nói lý với họ.” Cố Trầm bảo: “Nói sao cho pháp luật hiểu là được.”

Mẹ Cố vẫn chưa chịu đồng ý báo cảnh sát: “Con đợi ba con về, cả nhà bàn bạc lại đã.”

Nếu như báo cảnh sát việc này thì sẽ mất mặt lắm.

“Còn nữa!” Mẹ Cố chần chừ một chốc mới nói: “Chuyện này vỡ lở ra lớn lắm rồi, ông bà ngoại cũng đã biết chuyện dì nhỏ của con.”

Mẹ Cố khựng lại, sau đấy nói thêm: “Họ muốn gặp Lương Viện Viện một lần.”

Cố Trầm thoáng kinh ngạc.

Mẹ Cố thở dài thườn thượt: “Dù sao cũng là miếng thịt rơi từ trên người mình xuống. Con vẫn chưa làm ba làm mẹ nên có khi chưa hiểu được tình cảm này. Cho dù đứa trẻ ấy có tệ thế nào thì đó cũng là máu mủ của mình.”

Mẹ Cố nói: “Gần đây bà ngoại con ngày nào cũng khóc. Bảo rằng mình không nên mang con đi cho. Nếu ngay từ đầu bà không đưa con cho đôi vợ chồng già ấy thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện thế này, tạo nhiều nghiệp thế này.”
Mẹ Cố lại nói: “Bà ngoại con muốn đến thăm Lương Viện Viện nhưng lại sợ gây phiền hà cho con nên không dám nói. Bà còn dặn ba mẹ đừng nói cho con hay.”

Nhưng mẹ Cố nhìn bà ngoại Cố Trầm cứ ngủ chập chờn không yên giấc thì cũng thấy lo lắng: “... Mấy ngày nay huyết áp lên cao lắm.”

Cố Trầm chau mày. Thời gian gần đây thành phố A rất loạn, thực sự cậu không muốn người nhà họ Cố trong thời khắc quan trọng này đến thành phố A chút nào. Nhưng điều này không phải vì ngại gánh thêm phiền phức không đáng có gì cả, mà chủ yếu vì Cố Trầm lo lắng người nhà họ Cố sẽ bị người khác lợi dụng. Huống chi, trong khoảng thời gian này Cố Trầm thực sự không còn hơi sức đâu để chăm lo cho người khác.

“Để con suy nghĩ thử đã ạ.” Cố Trầm đáp.

Ngay sau khi cúp điện thoại, Cố Trầm bắt máy báo cảnh sát. Vụ án của Lương Viện Viện lúc này đã trở thành tin tức nóng hổi nhất, tạm thời có thể nói đây là vụ án được dân chúng quan tâm nhiều nhất. Và cũng vì vụ án này còn dính dáng đến các tập đoàn lớn nhà họ Hoắc, Lăng, Chu, nên càng được giới tài chính lẫn kinh tế theo dõi tiến triển sít sao. Cố Trầm cũng xem như là người thân của người trong cuộc đầu tiên báo cảnh sát lập án, truy tố Lăng phu nhân. Hôm nay còn gọi điện, cung cấp cho cảnh sát nhân chứng và vật chứng có liên quan, tất nhiên là cảnh sát rất để tâm đến.
Không màng đến chuyện cảnh sát sẽ sắp xếp nhân lực điều tra vụ án ra sao, sau khi Cố Trầm ra khỏi đồn công an thì nhận được điện thoại của giáo sư Hình. Cậu nhìn sắc trời rồi mới xuống lầu, bước chầm chậm đến nhà giáo sư.

Vết thương ở eo của giáo sư Hình đã khá lên nhiều. Ông không muốn ở chung cư nữa nên cuối tuần trước đã dọn về nhà mình với cô Thích. Sau khi giáo sư Hình đi, Cố Trầm cũng không về chung cư, đến tối cậu gần như ở lại nhà Chung Ly Toại. Nhưng cứ có hai, ba ngày trong tuần là cậu sẽ bị giáo sư Hình kêu về nhà ăn cơm.

“... Thầy kêu em đi quay chương trình thực tế ư?” Cố Trầm nhìn giáo sư Hình với vẻ kinh ngạc.

“Ừ đấy.” Giáo sư Hình gật đầu: “Đây là một chương trình giải trí ngoài trời khá lớn hội tụ các minh tinh lẫn các nhân tài từ mọi nghề nghiệp cùng nhau tham gia. Tên là “Ba trăm sáu mươi nghề”. Nội dung quay chủ yếu là cùng nhau khám phá những ngón nghề dân gian dần bị mai một. Chương trình sẽ mời vài ba ngôi sao làm khách mời thường trú, rồi mỗi tập sẽ mời đến vài nhân tài từ đa dạng các ngành nghề đến làm khách mời theo kỳ. Tập đầu tiên cần chú trọng đến phản ứng của cộng đồng nên ekip chương trình muốn mời sinh viên đại học tham dự. Lúc ekip đến bàn bạc với trường chúng ta, ai nấy đều nhất trí đề cử em là đại biểu sinh viên tham dự chương trình này.”
Giáo sư Hình nói đến đấy thì khựng lại một thoáng rồi mới tiếp lời: “Theo thầy biết thì sinh viên đại diện cho trường học ngay cạnh chúng ta cũng rất xuất sắc. Vừa lên năm ba mà đã cầm hai chiếc cúp Olympic Toán học, còn tham gia kỳ thực tập của Liên Hiệp quốc, cũng giành được giải thưởng trong kỳ thi Vật Lý quốc tế.”

Cố Trầm chau mày, xét từ chỉ số thông minh thôi thì đối phương cũng đã đè bẹp cậu rồi.

“Đừng coi nhẹ bản thân. Lý lịch của em cũng xuất sắc lắm mà.” Giáo sư Hình phẩy phẩy tay: “Trường cử em tham gia chương trình này, một phần là vì trong buổi gặp mặt trò chuyện, bên ekip cũng đã bày tỏ mong muốn này. Mặt khác, bản thân nhà trường cũng có suy tính riêng. Hiện giờ em đang có một sức ảnh hưởng rất lớn trong cộng đồng, nhất là với nhóm thế hệ trẻ. Nhà trường mong muốn em có thể đại diện trường tham dự chương trình này, đồng thời thể hiện cho nhiều người thấy được tinh thần của Đại học A chúng ta hơn nữa. Nhà trường tin, đây hẳn cũng là sở trường của em.”
“Tất nhiên, đối với bản thân em thì việc quay tiết mục này cũng là một cơ hội quảng cáo cho web Baitan của em. Em có thể bộc lộ hết mọi ưu tú của mình trước mặt mọi người, quảng bá cho trang web của em.”

“Nhưng mà dạo này em…” Cố Trầm ngẫm nghĩ một hồi, vẫn quyết định kể lại chuyện mẹ Cố cho giáo sư Hình biết: “Em đã báo cảnh sát rồi. Chưa biết Chủ tịch Chu kia sẽ phản công trong tương lai thế nào nữa, hành động của ông ta có thể ảnh hưởng đến danh dự của em.”

“Đã không làm thì chuyện tự sáng tỏ thôi.” Giáo sư Hình cười tít mắt: “Thế thì em càng có lí do để tham gia chương trình này còn gì? Nếu thực sự có người bêu xấu em, thì em cũng có thể nhân lúc quay chương trình này tự mình giải thích cho mọi người hiểu. Thầy tin là với tài ăn nói lẫn năng lực của em, thì em nhất định sẽ không để người khác đổ vấy cho mình được như ý đâu.”
Cố Trầm khẽ chau mày: “Em cũng không có nhiều thời gian và sức lực để đi quay chương trình.”

“Công việc chính yếu hiện giờ của em không phải là thu mua Bách hóa Lăng Thị hay sao!” Giáo sư Hình cười cà lơ phất phơ: “Còn trẻ thì cũng đừng ép bản thân sống mệt mỏi như thế. Phải có lúc thay đổi sang một cách sống và cách suy nghĩ thích hợp hơn. Đấy cũng là một cách để đối diện với vấn đề đấy.”

Nghe lời giáo sư Hình nói, Cố Trầm nhíu mày, đắm chìm vào suy tư.

Cậu nhớ về kiếp trước, hình như cũng từng có một chương trình giải trí giống thế, ekip đến trường đại học chọn khách mời theo số. Lúc ấy, người được Đại học A đề cử là Lăng Tú. Nhưng khi ấy Lăng Tú vừa quay về nhà họ Lăng, nhà họ Lăng phản đối kịch liệt chuyện Lăng Tú sẽ lên tivi “ra mắt công chúng trong chương trình giải trí”. Họ cho rằng tham gia ghi hình loại tiết mục ấy là rất kệch cỡm với thân phận cao quý của mình. Cho nên giằng co qua lại, cuối cùng Lăng Tú cũng bị tác động, không dám đi ghi hình chương trình. Thế là Đại học A chọn ra một đàn anh năm tư chuyên ngành Quản trị kinh doanh. Hình như anh ấy cũng đã khởi nghiệp, gây dựng được chút ít tên tuổi cho mình.
Còn đời này, vì Cố Trầm trùng sinh, bộc lộ sự xuất sắc. Hơn nữa, cậu vừa có tố chất “tạo đề tài bàn tán” bẩm sinh, vừa từng hỗ trợ cho thương mại của khu phố cũ phía Tây mở rộng, thành lập học bổng cho trường, còn mở một trang web. Cậu còn giúp doanh nghiệp nhà nước cải cách, phát biểu bài luận trên “Nhà kinh tế học”, lý lịch cũng có thể xem là phong phú, đa dạng. Hơn nữa, chuyện cậu đối đầu kiện tụng với các tập đoàn lớn Hoắc, Lăng, Chu thời gian gần đây rất rầm rộ, ekip chương trình quyết định tìm đến tận nơi, chủ động mời một nhân vật nổi trội trong khuôn viên trường học đang đứng ở đầu sóng ngọn gió này, tham gia quay chương trình.

Ekip chương trình cho rằng, nếu như mời được Cố Trầm đến tham gia quay tiết mục thì thứ nhất, vẻ ngoài của Cố Trầm cũng khiến lòng người khoan khoái, thứ hai là chương trình sẽ vừa có phong cách mà vừa có đề tài để được quan tâm, hoàn hảo ở mọi yếu tố. Còn đối với Cố Trầm thì tham gia chương trình này cũng chẳng có thiệt hại gì. Chẳng những có thể quảng cáo trang web của mình mà còn có thể phân trần cho bản thân vào những thời khắc quan trọng. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là ekip tuyệt đối không được phép cắt nối, chỉnh sửa đoạn phim qua loa.
Nhưng với thủ đoạn và đầu óc của Cố Trầm, thì vài vấn đề nhỏ này, cậu vẫn nắm chắc được.

Cố Trầm xoa cằm, có phần dao động.

“Cứ quyết định vậy đi.” Giáo sư Hình nói: “Đến tuần sau thì chương trình này mới bắt đầu quay. Em chuẩn bị một chút, sẽ có người thông báo thời gian quay cụ thể cho em.”

Cố Trầm gật đầu.

Giáo sư Hình hỏi: “Tối nay em có ăn cơm ở nhà không?”

Cố Trầm lắc đầu: “Em hẹn Chung Ly Toại đi ăn lẩu đùi cừu rồi ạ.”

Giáo sư Hình nghe xong mà vô thức nuốt nước miếng: “Mùa thu ăn thịt cừu tốt lắm đấy, chữa bệnh rất hay.”

Cố Trầm mỉm cười: “Tối nay thì không được. Bụng thầy tiêu hóa không tốt, tối đến ăn thịt cừu dễ bị đầy hơi lắm. Để khi khác em mời thầy với cô ăn đùi cừu nhé.”

Giáo sư Hình im bặt.

Cố Trầm đi ra khỏi nhà giáo sư Hình, bắt xe đến thẳng trụ sở chính của Thiên Toại. Cả tòa cao ốc đều tăng ca làm việc cả đêm, Cố Trầm còn nhìn thấy vài gương mặt lạ lẫm.
Trợ lý Lâm giải thích những người đó là người của Ủy ban Điều tiết Chứng khoán Trung Quốc, đặc biệt đến đây để giúp đỡ cho Thiên Toại trong vấn đề yểm trợ thị trường, giúp mọi người làm việc dễ dàng hơn.

Cố Trầm chau mày. Kiếp trước, cậu cũng biết được nhà nước xem trọng việc yểm trợ thị trường lần này đến mức độ nào. Tiếc là rất nhiều công ty đầu tư đã phụ lại sự tín nhiệm của nhà nước. Mong rằng đời này, mọi người sẽ có thể bớt chút rắc rối ngoằn ngoèo.

Chung Ly Toại đang ra lệnh cho cấp dưới xử lý công việc. Sau khi thấy được Cố Trầm, đôi mắt nhuốm đầy vẻ mệt mỏi lại toát lên ý cười dịu dàng. Anh gật đầu với cậu: “Đợi anh một lát.”

Cố Trầm đáp lời. Người đàn ông đứng bên cạnh bỗng hỏi: “Cậu là Cố Trầm à?”
Cố Trầm men theo tiếng gọi nhìn sang, thấy người kia cười bảo: “Tôi nghe nói Cố Trầm có rất nhiều những nhận xét độc đáo về chứng khoán và tài chính. Không biết cậu có ý kiến gì với sóng gió lần này của thành phố A hay không?”

Cố Trầm cười đáp: “Chắc chắn sẽ vượt qua được thôi.”

Người đàn ông nhíu mày, dường như chẳng mấy hài lòng với câu trả lời hời hợt này của Cố Trầm. Cố Trầm cũng chẳng buôn chuyện, đứng ngay ngắn bên cạnh Chung Ly Toại, đợi anh tan làm. Sau đấy bị Khương Minh Phàm kéo sang phòng đầu tư hỗ trợ kiểm tra các dự án.

Đến khi cả hai xong hết mọi việc thì cũng đã gần chín giờ tối.

“Chuyện tăng ca như cơm bữa thế này, nhân viên công ty anh có ý kiến gì không?” Cố Trầm hỏi.

“Đành bồi thường cho họ bằng cách tăng thêm tiền tăng ca thôi.” Chung Ly Toại đáp: “Ráng chịu qua khoảng thời gian này là sẽ ổn định lại được.”
Cố Trầm mỉm cười, sau đấy nói cho Chung Ly Toại nghe buổi trò chuyện qua điện thoại với mẹ Cố hồi chiều nay.

Chung Ly Toại im lặng một chốc mới lên tiếng: “Với lòng dạ lẫn thủ đoạn của Chủ tịch Chu, ông ta sẽ không làm chuyện thế này đâu.”

Cố Trầm bảo: “Ai mà biết được. Cứ để cảnh sát điều tra đi.”

Rồi cậu kể cho Chung Ly Toại nghe chuyện mình chuẩn bị tham gia ghi hình một chương trình, vì giúp trang web quảng cáo.

Chung Ly Toại mỉm cười: “Trầm Trầm của chúng ta sắp thành siêu sao rồi.”

Cố Trầm lắc đầu: “Em không làm cái nghề ấy đâu. Em biết mình có tật xấu gì mà, tính cách gây phiền hà cho người khác từ trong trứng, sao mà làm minh tinh cho nổi.”

Nhưng mà cậu có thể lợi dụng cơ hội này để giúp nhà họ Hoắc, họ Lăng, họ Chu “ra mắt khán giả”.

Cậu nghĩ về những bêu danh mà ba nhà ấy đeo lên lưng cậu đời trước.
Có câu nói gì ấy nhỉ?

“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn”. Cố Trầm không phải quân tử, cũng chưa hề nhắc đến chuyện báo thù. Cậu chỉ muốn trả cho tận gốc rễ, tất cả những đớn đau mình từng phải chịu mà thôi.