Năm hai đại học chỉ vừa tựu trường nhưng các môn học chuyên ngành rất nhiều. Cố Trầm vừa bận túi bụi chuyện học hành, vừa không ngơi tay quản lý web Baitan, vừa bận rộn châm ngòi ly gián thu mua Bách hóa Lăng Thị, lại còn phải chú ý đến một vài hạng mục đầu tư của Công ty đầu tư Thiên Toại. Cả người cậu chỉ hận không thể tách ra làm tám mảnh.
Chính trong thời điểm này, Cố Trầm nhận được điện thoại đến từ viện điều dưỡng.
Lương Viện Viện quậy phá đòi gặp mặt cậu.
Cố Trầm nhíu mày. Vì chuyện suýt nữa thua dưới tay Chủ tịch Chu nên trong lòng Cố Trầm vẫn còn khá sợ hãi. Không biết rằng kỳ này Lương Viện Viện tìm cậu có phải là đang làm việc cho Chủ tịch Chu nữa hay không.
Cố Trầm trầm ngâm hồi lâu mới quyết định đến gặp Lương Viện Viện một lúc. Cậu thừa dịp chiều hôm ấy không có lớp, đón xe đến viện điều dưỡng.
Đến khi lên xe rồi, Cố Trầm mới vỗ đầu mình một cái. Gần đây lu bu bao nhiêu chuyện, chiếc Maybach mà Chung Ly Toại cho cậu đã chuyển đến từ lâu, nhưng mãi mà Cố Trầm vẫn chưa có thời gian đi làm thủ tục đặt biển số xe.
Tài xế taxi thông qua kính chiếu hậu nhận ra Cố Trầm, nói với vẻ mặt kinh ngạc: “Ôi trời, không phải cậu là Tổng giám đốc Cố thành lập trang web Baitan đấy à? Cậu cũng đi xe taxi sao?”
Cố Trầm gật đầu.
“Người khá giả mấy cậu khiêm tốn quá.” Tài xế taxi cảm thán một câu, nghe thấy Cố Trầm nói tên địa điểm thì lại hỏi: “Cậu đến viện điều dưỡng thăm dì nhỏ à?”
Ông ấy biết nhiều thật đấy. Cố Trầm lại gật đầu lần nữa.
Tài xế taxi thở dài thườn thượt: “Tôi nói chứ, số phận của dì nhỏ cậu gập ghềnh quá đi. Ai cũng nói là hồng nhan bạc mệnh, dì cậu lận đận như thế, chắc là vẻ ngoài cũng xinh đẹp lăm phải không.”
Cố Trầm: “...”
Dường như tài xế cũng chẳng mấy để tâm đến chuyện Cố Trầm không cả đáp lời mà cứ tiếp tục luyên thuyên: “Hai người nhà họ Lăng kia đúng là chẳng đáng làm người. Ỷ là nhà mình có dăm ba đồng tiền bẩn thỉu ấy nên đi bắt nạt một cô gái. Cậu tố cáo bọn họ là việc làm đúng đắn đấy, để họ ở tù mọt gông đi. Đám người đó xấu xa hết biết, chẳng xem luật pháp ra trò trống gì cả. Bộ người thường không phải là người hay sao? Phải nhịn nhục để họ bắt chẹt thế à? Giày vò người ta đến mức hóa điên rồi mà vẫn không chịu tha.”
“Hai người bọn họ làm nhục dì cậu, con trai ông ta thì hà hϊếp cậu, đúng là người cùng một nhà bỉ ổi y như nhau. Cũng may cậu rất cứng cỏi, đi thẳng đến đó.”
“Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy, dì nhỏ của cậu lén lút cướp đứa bé đi cũng là hành vi không mấy hay ho gì. Nhưng dù sao cô ấy cũng là người mắc bệnh tâm thần! Làm gì có ai lại đi hơn thua với người tâm thần…”
Lúc Cố Trầm xuống xe chỉ cảm thấy đầu mình ong ong cả lên. Bác tài xế này nói huyên thuyên từ cửa trường Đại học A đến tận cửa viện điều dưỡng luôn, không nghỉ ngắt một phút nào.
Cố Trầm lắc lắc đầu, men theo con đường đi vào một sạp bán trái cây. Cậu mua một bó hoa tươi và một giỏ trái cây rồi rải bước vào thăm người bệnh.
“Còn mua đồ cho tôi nữa à.” Lương Viện Viện nghiêng đầu nhìn về phía bó hoa tươi trong lòng Cố Trầm, cười tít cả mắt: “Đã lâu lắm rồi không còn ai tặng hoa cho tôi.”
“Đẹp quá.”
Cố Trầm đưa bó hoa lẫn giỏ trái cây cho y tá rồi ngồi xuống: “Dì có việc gì muốn nói với tôi à?”
“Đừng nóng nảy thế chứ!” Lương Viện Viện hấp háy mắt, cong thành hình mặt cười: “Tôi nghe nói người đàn bà kia sẽ phải vào tù. Cảm ơn cậu.”
“Dì cũng đã ra tay giúp đỡ rất nhiều.” Cố Trầm đáp: “Nếu như dì không dụ dỗ để ba người đàn ông ấy lộ diện, thì cảnh sát cũng sẽ không tìm được chứng cứ truy tố Lăng phu nhân nhanh như thế.”
“Chỉ là chút chuyện cỏn con thôi.” Lương Viện Viện vặn vặn cổ: “Trông cậu có vẻ không vui lắm. Sao thế?”
“Tôi còn vui được chắc?” Cố Trầm bật cười: “Suýt nữa tôi phải khóc thương cho sự ngu xuẩn của mình rồi.”
“Cậu thông minh thế, tôi tin rằng cậu sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc đâu.” Lương Viện Viện bứt tóc, bất thình lình lên tiếng: “Có khi tôi không sống được bao lâu nữa.”
Cố Trầm khẽ chau mày, nhìn Lương Viện Viện.
“Sao thế, không tin à?” Lương Viện Viện bật cười: “Cả một đời của tôi, từ lúc mới sinh ra đến khi bị ba mẹ ruột vứt bỏ, rồi đến lúc bị ba mẹ nuôi vứt bỏ, rồi làʍ t̠ìиɦ nhân của người khác, giúp họ cướp một đứa trẻ đi, tất cả những chuyện đó đều là ước muốn của người khác. Từ đó đến nay, chưa bao giờ tôi làm chủ được chuyện gì.”
“Giờ thì tôi đã chẳng còn giá trị gì để lợi dụng nữa, bọn họ sẽ không để tôi sống yên thân đâu.” Trông Lương Viện Viện cũng chẳng còn chút sức sống nào, bà ta nhìn Cố Trầm: “Trước khi chết, tôi muốn nhìn thấy những kẻ đã hãm hại mình phải gánh chịu hậu quả.”
Vậy cho nên, bà ta có thể liên minh với bất kỳ ai.
“Tôi có thể đưa chứng cứ tên họ Chu kia xúi giục tôi trộm đứa bé cho cậu.” Lương Viện Viện nói: “Cậu rất căm ghét đám người nhà họ Chu mà, đúng chứ? Nắm được cái chuôi này thì cậu sẽ có thể ép được tên họ Chu đó rời khỏi Tập đoàn Đại Chu. Thậm chí, còn có thể đẩy ông ta vào ăn cơm tù.”
Cố Trầm chau mày, không mấy tin tưởng lời Lương Viện Viện nói.
Lương Viện Viện cũng biết chưa chắc Cố Trầm sẽ tin tưởng mình. Bà ta cũng chẳng cần Cố Trầm phải tin, mà chỉ nêu ra hai cái tên viện điều dưỡng khác và cả tên một người phụ nữ: “Trong ba năm tôi sảy thai, bị hủy đi gương mặt rồi phát điên kia, tôi đã nằm chữa trị ở viện điều dưỡng này. Tên họ Chu kia có thuê một hộ lý chăm sóc tôi. Bảo là chăm sóc, chứ thực chất cũng chỉ đang muốn giám sát tôi. Tôi uống số thuốc kia suốt ba năm ròng, bệnh điên còn nặng hơn trước.”
Còn viện điều dưỡng thứ hai là khi Lương Viện Viện rời khỏi thôn họ Cố thì bị Chủ tịch Chu bắt vào đấy ở. Chủ tịch Chu lo rằng Lương Viện Viện ở bên ngoài chạy lung tung khắp nơi sẽ bị người nhà họ Lăng phát hiện, cho nên mới nghĩ cách cầm tù mọi hành động của Lương Viện Viện.
Trong lòng Cố Trầm nảy ra một ý: “Thế nên ngay từ đầu Chủ tịch Chu cũng đã biết chuyện Lăng Tú ở thôn họ Cố?”
Lương Viện Viện gật đầu: “Tôi bị bắt ở Tuyết Thành. Với thế lực của nhà họ Chu, nếu bắt tay vào điều tra thì hẳn sẽ biết chuyện Lăng Tú bị tôi vứt ở thôn họ Cố.”
Cố Trầm im lặng, không nói gì nữa. Suy tư một lúc lâu mới đột ngột cất lời hỏi: “Ba mẹ tôi thật sự không biết gì về thân phận của Lăng Tú ư?”
Lương Viện Viện đáp: “Lúc tôi vứt bỏ đứa trẻ thì chắc là không biết đâu.”
Còn sau này có biết hay không thì Lương Viện Viện không rõ. Nhưng mà…
“Mấy năm qua, nhà cậu có thi thoảng nhận được một khoản tiền lớn chẳng biết từ đâu ra không?”
Tất nhiên là không. Cố Trầm thử thay đổi góc nhìn, ngay lập tức hiểu ra Lương Viện Viện định nói đến điều gì, sắc mặt cậu sa sầm xuống.
Cố Trầm ra khỏi viện điều dưỡng rồi một mình đi về chung cư. Im lặng một lúc lâu mới bắt máy gọi về nhà một chuyến.
“Mẹ, ba mẹ thật sự không biết về thân thế thật sự của Lăng Tú ư?”
Mẹ Cố kinh ngạc, hỏi: “Trầm Trầm à, con nói gì vậy?”
“Hôm nay con đến gặp Lương Viện Viện.” Cố Trầm nói: “Bà ấy nói với con, lúc bà ấy vứt bỏ Lăng Tú ở thôn họ Cố, cũng có người khác biết chuyện.”
Mẹ Cố im lặng.
Cố Trầm tiếp tục: “Nếu như ba mẹ thật sự không biết về thân phận thật của Lăng Tú như hai người nói, mà chỉ coi cậu ta như con ngoài giá thú của Lương Viện Viện với ông chủ, thì lúc Lăng Tú được nhà họ Lăng nhận về, hai người sẽ không có phản ứng như thế.”
Tối thiểu sẽ hoài nghi lời giải thích của nhà họ Lăng.
Nhưng ba mẹ Cố không mảy may nhắc đến Lương Viện Viện, cũng không hề tỏ vẻ ngờ vực về thân phận của Lăng Tú.
“Sao con có thể nghi ngờ ba mẹ được?” Mẹ Cố ấp úng: “Chuyện của Lương Viện Viện, ông bà ngoại con cũng không biết gì hết. Chẳng may ba mẹ lỡ miệng thì sẽ kéo Lương Viện Viện ra ngoài ánh sáng hay sao? Đến khi đó ông bà ngoại sẽ thấy thế nào? Không tức chết mới lạ đấy?”
Cố Trầm nghe mẹ Cố phân trần, bất thình lình hỏi: “Mẹ, rốt cuộc ba mẹ có xem con là con trai ruột của hai người hay không vậy?”
Lời giải thích của mẹ Cố đứt quãng giữa chừng.
Mất một lúc lâu sau, mẹ Cố mới nói: “Tất nhiên, con là con ruột của ba mẹ rồi.”
“Vậy mẹ nói thật đi.” Cố Trầm nói: “Con mệt mỏi lắm rồi. Hiện giờ con vừa đi học, vừa đi làm, còn phải xử lý đám người ba nhà Hoắc, Chu, Lăng. Sơ sẩy một chút thôi là sẽ bị rơi vào bẫy, làm sai một li sẽ bị họ tính cho đi một dặm. Con không muốn vừa phải đề phòng người ngoài mà còn phải phòng bị cả người nhà nữa.”
Mẹ Cố im bặt.
Cố Trầm kiên nhẫn chờ đợi. Cậu bỗng nhớ về đời trước, đến tận khi ấy, cậu vẫn mãi không có cơ hội trò chuyện thật đàng hoàng với ba mẹ. Có lúc thì không muốn nói, có lúc thì lại cảm thấy chẳng cần thiết phải nói. Để rồi đến khi ba mẹ gặp tai nạn giao thông, Cố Trầm mới bất giác tỉnh ngộ.
Rồi cậu được trùng sinh. Cố Trầm hãy còn nhớ đến tâm nguyện lúc cậu vừa mới sống lại. Cậu muốn báo hiếu với ba mẹ, không muốn làm một tên đáng ghét như thế nữa. Ấy vậy mà còn chưa tới một năm, cách thức sống chung giữa Cố Trầm và ba mẹ thấp thoáng lại quay về hệt như những năm cuối cùng của đời trước. Ba mẹ Cố chẳng chịu giãi bày điều gì với cậu, mà Cố Trầm cũng cảm thấy có nhiều chuyện, mình không cần phải truy ra ngọn nguồn.
Nhưng nếu như tình trạng này cứ tiếp tục như thế nữa thì có khác gì với đời trước? Cho nên Cố Trầm muốn cho bản thân một cơ hội, cũng muốn cho ba mẹ Cố một cơ hội. Cơ hội để mọi người ngồi xuống, nói chuyện đàng hoàng với nhau.
“Mẹ, nếu như con là con trai ruột của mẹ, thì có chuyện mà ba mẹ không thể nói con nghe?” Cố Trầm trút tâm tư khuyên nhủ: “Bây giờ ba mẹ đang lừa gạt con, chắc gì đã có thể lừa gạt tiếp. Nếu như bị người nào đó lợi dụng cơ hội này để hãm hại con, đợi đến khi con bị họ nhắm đến thì mẹ có muốn nói cho con biết, cũng muộn rồi.”
Mẹ Cố lên tiếng ngay tắp lự: “Không đâu. Chuyện này không liên quan gì đến con hết, họ sẽ không thể nào dùng chuyện này để hại con được…”
“Cho nên ba mẹ thật sự đang lừa gạt con chuyện gì đó ư?” Cố Trầm hạ giọng, có phần tức tối: “Bây giờ ba mẹ còn bí mật gì mà không nói được cho con nghe nữa? Ba mẹ coi con là kẻ ngoài hay sao?”
“Tất nhiên là không rồi. Thằng bé này, con cứ nghĩ linh ta linh tinh suốt ngày vậy!” Mẹ Cố quýnh quáng: “Ba mẹ chỉ có mình đứa con trai ruột là con thôi, sao mà lại coi con là người ngoài?”
“Vậy thì có bí mật gì mà ba mẹ vẫn không chịu cho con biết?” Cố Trầm lờ mờ ngộ ra, rồi cố ý gạt mẹ Cố: “Không lẽ giống như Lương Viện Viện nói, nhận tiền bịt miệng của người khác?”
“Nhận tiền gì chứ? Thằng bé này, sao con lại nghĩ ba mẹ là người như thế? Ba mẹ là loại người như vậy ư?” Mẹ Cố thở hổn hển đáp.
Cố Trầm hỏi: “Vậy thì rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Mẹ Cố vẫn còn chần chừ. Chuyện đã đến nước này rồi, dù có thấy mất thể diện thì giấu diếm thêm cũng vô ích thôi. Mẹ Cố nhắm tịt mắt, nói: “Có trách thì cũng trách ba mẹ quá ngu dốt…”
Sau khi mẹ Cố nhận nuôi Lăng Tú, vì từ bé Lăng Tú đã ốm yếu lắm bệnh tật nên phải thăm khám ở bệnh viện tỉnh rất nhiều lần. Có mấy khi suýt đã chẳng cứu về được. Có lần, lúc họ tái khám ở bệnh viện thì đụng mặt một người. Ông ta tự xưng là ba của Lăng Tú, biết chuyện Lương Viện Viện đưa đứa con đến thôn họ Cố nhưng khi quay về thì đi tay không, đã đoán được Lương Viện Viện vứt bỏ con ở nhà cũ. Ông ta bảo vợ ở nhà quá dữ dằn nên không dám đưa con về nuôi, mong là có thể để đứa bé sống tại nhà mẹ Cố. Ông ta bằng lòng trích ra tiền nuôi dưỡng.
Nhưng mà ba mẹ Cố rất sợ chuyện Lương Viện Viện bị người nhà phát giác nên cỡ nào cũng không đồng ý. Thế là người kia trả hết chi phí chữa bệnh lần đó, còn đưa cho ba mẹ Cố hai trăm tệ tiền thừa.
“Mẹ thật sự không ngờ ông ta không phải ba của Lăng Tú. Lúc Lăng Tú được nhà họ Lăng nhận về, ba với mẹ cũng lo âu rất nhiều. Đứa bé đang sống yên lành sao tự dưng lại biến thành công tử bị người ta trộm đi của nhà họ Lăng kia chứ.”
Thế là tối hôm ấy, bà nhận được một cuộc gọi hăm dọa. Trong điện thoại, người uy hϊếp hù dọa ba mẹ Cố rằng ngay từ đầu là Lương Viện Viện trộm đứa trẻ đi, nếu như chuyện này mà bị phát giác thì ba mẹ Cố sẽ phạm vào tội đồng lõa. Nhất là năm xưa ba mẹ Cố còn nhận tiền nữa, càng không thể phân trần.
Thôi thì cứ giả vờ như không biết gì hết, có chết cũng không khai ra là được. Cảnh sát không có chứng cứ gì cũng đâu thể bắt ba mẹ Cố được. Nếu không, với tính cách hùng hùng hổ hổ và thế lực của nhà họ Lăng thì sao có thể bỏ qua cho những kẻ bắt cóc con trai mình, đến khi đó tương lai của Cố Trầm cũng bị liên lụy theo.
Cũng vì cuộc gọi ấy, nên ba mẹ Cố mới quyết định giấu bí mật này cho đến chết.