Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 167




Cuối tháng tám, trường học khai giảng.

Đối với sinh viên khắp mọi miền đất nước, khai giảng có thể là chuyện đau khổ. Nhưng sinh viên đại học lại không hẹn mà cùng lựa chọn quay lại trường vào ngày đầu tiên trường học cho phép... ăn dưa cự ly gần gì đó đều vô nghĩa cả, chủ yếu là mọi người yêu học tập.

“Cho nên rốt cuộc chuyện này là sao vậy?” Vào buổi trưa, lúc Cố Trầm tới văn phòng giáo sư Hình báo danh, giáo sư Hình vẫn không nhịn được hỏi: “Có tiện nói không?”

Thực ra giáo sư Hình đã muốn hỏi chuyện này từ lâu rồi. Nhưng chuyện này nói trong điện thoại không tiện, Cố Trầm lại phải bận tăng ca làm việc, không quay về căn hộ chung cư. Giáo sư Hình mãi chẳng tìm được thời cơ tốt, mới kéo dài tới tận khai giảng.

Cố Trầm nhìn giáo sư Hình đang kiềm chế sự tò mò trong mắt, mỉm cười: “Cũng không có gì không tiện nói cả.”
Cố Trầm lặp lại ngắn gọn đúng trọng tâm những lời mẹ Cô nói với cậu cho giáo sư Hình nghe một lần, bao gồm cả chuyện bản thân âm thầm cho người đi điều tra, thêm cả suy đoán của mình. Nghe thấy giáo sư Hình lặng lẽ tặc lưỡi, lắc đầu cảm thán: “Giới quyền quý loạn thật sự.”

Cố Trầm: “...”

Cố Trầm nhìn giáo sư Hình hóng hớt thỏa mãn rồi bèn xuýt xoa, cậu mỉm cười trêu ông: “Gần đây lên mạng không ít đúng không ạ?”

Khuôn mặt già của giáo sư Hình đỏ lên: “Thầy bị trật eo mà. Không tiện xuống tầng, vậy là lên mạng xem tin tức gϊếŧ thời gian.”

Thực ra cũng là âm thầm quan tâm tới Cố Trầm. Dù sao thì với tính cách của giáo sư Hình, nếu như không phải tin tức này có liên quan tới Cố Trầm thì sao ông có thể để ý tới mấy drama cẩu huyết trên mạng được được.
Nhưng ông cụ kiêu ngạo, miệng vẫn không chịu thừa nhận.

Cố Trầm biết tính giáo sư Hình, cũng không nói gì nữa. Chỉ thấy cảm kích trong lòng.

Giáo sư Hình hắng cổ họng, chuyển đề tài: “Tính ra kì nghỉ hè này em cũng vất vả không ít... Sáng nay họp, hiệu trưởng còn cảm khái với thầy sinh viên trường chúng ta bao nhiêu năm qua chưa từng tích cực báo danh như vậy.”

Giáo sư Hình không nhịn được, lại bắt đầu kể với Cố Trầm: “Hiệu trưởng nói rồi, sớm biết như vậy, lúc tuyển sinh viên nên để em làm đại diện tuyển sinh đi diễn thuyết ở các trường cấp ba. Nhưng bây giờ cũng không muộn, đợi năm sau lúc chiêu mộ sinh viên, liền để em làm đại biểu. Tới lúc đó chúng ta quay một đoạn phim ngắn tuyên truyền.”

Cố Trầm kinh ngạc.

Giáo sư Hình nhướng mày: “Vẻ mặt gì vậy, không vui à?”
“Đương nhiên không phải ạ.” Cố Trầm hoàn hồn lại: “Có thể đại diện cho Đại học A, đảm nhiệm làm người đại diện tuyển sinh, đó là vinh hạnh của em. Em chỉ không ngờ rằng trường chúng ta còn muốn quay cả phim tuyên truyền.”

Không chỉ như vậy, Cố Trầm còn nhớ truyền thống quay đoạn phim tuyên truyền vào kỳ tuyển sinh, phải tới lúc bọn họ lên năm ba mới bắt đầu. Lăng Tú là nam chính của đoạn video tuyên truyền tuyển sinh kỳ đầu tiên. Nói ra cũng nực cười, khi đó bên nhà trường xây dựng thiết lập cho Lăng Tú là nghèo khó nhưng lại giỏi giang.

“Còn không phải vì cuộc thi làm phim ngắn mà em tổ chức trước đây tạo ra ảnh hưởng rất tốt à.” Giáo sư Hình cười híp mắt nói: “Sinh viên đều thích xem, cũng có thể phản ánh được tố chất giáo dục của trường chúng ta.”
Cho nên đoạn video tuyên truyền tuyển sinh năm nay là do đội ngũ nhϊếp ảnh tham gia cuộc thi làm phim ngắn chế tác, diễn viên cũng là những sinh viên của trường tham gia cuộc thi làm phim ngắn khi đó. Bên phía nhà trường cho rằng chọn những sinh viên này làm đại biểu tuyển sinh sẽ mang đến càng nhiều cảm giác quen thuộc và cảm giác gần cũi cho mọi người. Lúc đi diễn thuyết ở các trường cấp ba cũng càng dễ có chủ đề giao lưu với học sinh hơn. Còn về nhân vật nổi tiếng của trường là Cố Trầm, bên nhà trường cũng không buông tha. Trực tiếp chuyển cuộc phỏng vấn ở chương trình “Talks” sang trang web chính của trường.

Còn ghim ở trên đầu trang chủ.

Lúc đi ra khỏi văn phòng giáo sư Hình thì đã sắp một giờ chiều rồi. Cố Trầm nhìn thời khóa biểu, trực tiếp đi tới phòng học. Sau đó gặp Lăng Tú đang mang vẻ mặt căm hận.
“Anh không có gì muốn nói với tôi sao?” Lăng Tú nhìn chằm chằm Cố Trầm, đôi mắt đen láy gần như nổi lửa: “Cả nhà các anh hại tôi thảm như vậy, anh không nên xin lỗi tôi sao?”

“Chuyện này không liên quan tới Cố Trầm, cậu bị làm sao đấy?” Thương Nhuế vẫn luôn theo dõi Lăng Tú lập tức đứng ra, lúc cô nhìn thấy Lăng Tú đã cảm thấy trạng thái của người này không ổn rồi. Buổi sáng ngày đầu tiên khai giảng lại không tới, tới tận buổi chiều mới tới muộn, lại bày ra cái vẻ gây sự muốn tìm Cố Trầm. Vừa thấy đã biết không có ý tốt gì.

“Thương Nhuế, chuyện này không liên quan tới cậu, là chuyện của tôi và Cố Trầm, cậu bớt lo chuyện bao đồng đi.” Lăng Tú mất kiên nhẫn nói. Lúc ánh mắt nhìn sang Cố Trầm, trong mắt lóe lên sự căm hận cùng niềm sung sức khi làm mất mặt Cố Trầm.
Lăng Tú hừ lạnh một tiếng, cất lời nói: “Nếu không phải mẹ anh và dì út của anh cùng nhau bắt cóc thôi, thì tôi đã có thể an ổn trường thành ở nhà họ Lăng rồi, không cần phải chịu nhiều khuất nhục như vậy. Tôi như ngày hôm nay, đều là bị nhà họ Cố mấy người hại. Nhà họ Cố mấy người bồi thường như thế nào đây?”

“Nếu như ba cậu có thể quản lý được nửa thân dưới của mình, không chuốc say con gái người ta, nếu như mẹ cậu có thể tuân thủ pháp luật, đừng có đánh người ta tới sảy thai hủy dung, nếu như ba mẹ cậu đừng có ép người ta bị điên, có lẽ người ta cũng không làm cái chuyện như trộm trẻ con đấy đâu.” Cố Trầm bình thản nói: “Còn nữa, oan có đầu nợ có chủ, gặp kẻ buôn người nhớ phải báo cảnh sát. Không phải cậu từng gặp Lương Viện Viện kia à? Chắc tinh thần của bà ta ổn định chứ nhỉ? Vì sao không giao người cho bên cảnh sát?”
“Anh...” Lăng Tú tức tới đỏ bừng mặt: “Anh bớt vu khống ba mẹ tôi đi. Những chuyện anh nói không hề có chứng cứ. Anh đừng có đặt điều lung tung, cẩn thận tôi kiện anh tội phỉ báng... Bây giờ tất cả mọi người đều biết mẹ anh và dì út anh làm chuyện xấu xa. Anh muốn vu khống thủ đoạn của ba mẹ tôi để chuyển đề tài à. Anh bớt nằm mơ đi. Mẹ anh mới là người có tội.”

“Tội duy nhất mà mẹ tôi từng phạm phải đó là nuôi cái đồ vô ơn như cậu.” Cố Trầm cảm khái thật lòng thật dạ: “Tôi không biết rốt cuộc chân tướng năm đó là thế nào, cũng không thèm biết. Nhưng mẹ tôi có có lỗi với cậu hay không, chắc trong lòng cậu cũng rõ. Trong chuyện này ai cũng có thể chỉ trích mẹ tôi, chỉ riêng Lăng Tú cậu là không được.”

Sắc mặt Lăng Tú trầm xuống, đang định nói gì đó thì chợt nghe thấy Cố Trầm nói tiếp: “Cùng báo cảnh sát đi. Tuy cá nhân tôi thấy rằng chuyện cũ này chẳng liên quan gì tới tôi cả, nhưng nếu như nhà họ Lăng các cậu đã cố chấp muốn truy cứu trách nhiệm của nhà họ Cố, vậy tôi cũng không ngại dùng danh nghĩa người nhà họ Cố, nói chính xác hơn là họ hàng của Lương Viện Viện, kiện cáo cùng với Chủ tịch Lăng và Lăng phu nhân, truy cứu tội năm đó Chủ tịch Lăng cưỡng bức nữ sinh, còn cả việc Lăng phu nhân cố ý hãm hại.”
Lăng Tú nghe thấy vậy thì nghẹn họng, lập tức thẹn quá hóa giận: “Cố Trầm, anh vô liêm sỉ!”

“Anh dựa vào đâu mà kiện ba mẹ tôi? Đây là nhà họ Cố các người nợ tôi. Mấy người hại tôi thành ra thế này, lẽ nào còn muốn hại cả ba mẹ tôi sao?”

Cố Trầm chỉ thấy chuyện còn chưa đủ ầm ĩ: “Tôi chỉ muốn chân tướng năm đó mau chóng được công bố thôi. Trách nhiệm mà nhà họ Cố chúng tôi phải gánh vác, nhà họ Cố chúng tôi sẽ không thoái thác. Nhưng người không hề kiêng dè sợ hãi mà hại người năm đó, cũng phải giơ tay chịu trói thôi.”

Lăng Tú nhìn Cố Trầm với vẻ mặt kinh hoảng.

Cố Trầm thong dong nhướng mày: “Nhìn tôi làm gì? Người trong sạch không cần nói gì vẫn là người trong sạch, không phải cậu tin ba mẹ cậu trong sạch sao? Tôi cũng tin mẹ tôi trong sạch. Mọi người đều tự có ý kiến của riêng mình, chỉ muốn tin tưởng lời người thân của mình nói với mình. Vậy thì để pháp luật chứng minh sự trong sạch của bọn họ đi.”
Lăng Tú mím chặt môi lại, nhìn chằm chằm Cố Trầm.

“Đúng rồi, bây giờ Lương Viện Viện kia vẫn còn ở viện điều dưỡng tư nhân mà nhà họ Hoắc đầu tư đúng không?” Cố Trầm cười nói sâu xa: “Hoắc Minh Chương tốt với cậu thật đấy. Còn giúp cậu tìm được chân tướng bị trộm năm đó. Cậu nói xem lúc anh ta tìm được Lương Viện Viện, có biết được những chuyện xấu xa mà ba mẹ cậu làm không?”

Lăng Tú tức tới răng lợi đều run lên: “Anh muốn nói gì?”

“Tôi muốn nói rằng người nhà họ Hoắc có thủ đoạn thật đấy. Dùng một Lương Viện Viện thôi mà lôi hết được ra scandal của chủ tịch Tập đoàn Đại Chu và chủ tịch Tập đoàn Lăng Thị. Chỉ tiếc là vốn của Tập đoàn Hoắc Thị có hạn, chỉ có thể làm lung lay một Tập đoàn Chu Thị thôi. Không thể lấy được cả hai nhà cùng một lúc.”
Cố Trầm cười vô cùng sảng khoái. Nhà họ Hoắc tính toán từng bước một, không phải là muốn kéo cả cậu vào chuyện này sau. Cố Trầm theo ý mọi người vậy.

Tính ra thì châm ngòi ly gián sống hai mặt mới là chuyện sở trường của kẻ phản diện như cậu. Sống lại một đời, để không dẫm vào vết xe đổ đời trước, lúc nào Cố Trầm cũng đè nén bản thân, cẩn thận như đi trên băng mỏng. Sống sắp nghẹn khuất bằng con chim cút rồi. Nhưng đám nhân vật cốt truyện kia không chịu buông tha cậu.

Vậy thì đừng trách Cố Trầm cậu lộ nguyên hình.

Nghĩ tới đây, Cố Trầm nở một nụ cười tươi rói với Lăng Tú.

“Cậu đoán xem, nhà họ Hoắc niềm nở với cậu như vậy, rốt cuộc là vì Hoắc Minh Chương thích cậu, hay là nhà họ Hoắc muốn Đại Chu Thiên Hạ và Tập đoàn Lăng Thị các cậu tàn sát lẫn nhau, sau đó làm ngư ông đắc lợi?”
Nhìn dáng vẻ không dám tin của Lăng Tú, Cố Trầm cong khóe môi.

Có thể quay lại bản tính vốn có, khiến người ta sảng khoái thật đấy.