Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 166




“Cái đồ cáo già họ Chu kia không muốn đắc tội nhà họ Hoắc, cho nên mới phanh tui mấy cái tin chẳng đau chẳng ngứa thế này. Đúng là khiến người ta khó chịu.” Cố Trầm dựa vào ghế sofa, vừa ăn hoa quả vừa lười biếng nói.

“Cho nên em có muốn giúp ông ta không?” Chung Ly Toại ngồi bên cạnh cậu, vừa gọt hoa quả vừa hỏi.

Cố Trầm đang định nói thì điện thoại bỗng đổ chuông. Cố Trầm nhìn hiển thị trên màn hình, là mẹ Cố gọi tới.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Cố Trầm có thể nghe thấy được tiếng khóc nức nở truyền tới từ bên kia điện thoại.

“Trầm Trầm...” Mẹ Cố trong điện thoại muốn nói lại thôi: “Mẹ không cố ý đâu. Mẹ cũng không biết vì sao chuyện lại thành ra như vậy.”

Cuối cùng cũng định nói thật rồi sao? Cố Trầm nhẹ giọng nói: “Đừng vội ạ. Mẹ cứ nói từ từ.”
Gần đây áp lực của mẹ Cố vô cùng lớn. Bà không ngờ rằng chuyện này lại ầm ĩ tới như vậy. Bây giờ mỗi ngày trong thôn đều có người tới nhà họ nghe ngóng chuyện năm đó, còn có phóng viên truyền thông không biết chạy từ đâu tới, ngày ngày chặn ở trước cửa nhà bọn họ. Đến cả lãnh đạo sở giáo dục và lãnh đạo nhà trường cũng gọi điện tới hỏi chuyện năm đó. Mẹ Cố không biết chuyện này có ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của nhà họ Cố bọn họ không. Thậm chí bà còn không dám tưởng tượng sau khi khai giảng, bà nên đối mặt với những giáo viên và học sinh khác trong trường như thế nào.

“....” Mẹ cố im lặng hồi lâu, chậm rãi nói: “Mẹ thực sự không biết chuyện này lại trở lên phức tạp như vậy.”

Mẹ Cố nói: “Chuyện này vẫn phải bắt đầu kể từ mười chín năm trước.”
Vào kì nghỉ hè mười chín năm trước, mẹ Cố và ba Cố đi dạo trên tỉnh, bị một người phụ nữ mặc váy đỏ, trên mặt đeo kính râm che khăn chặn lại.

“Khi đó mẹ rất khϊếp sợ.” Mẹ Cố nói: “Người phụ nữ đó nói rằng cô ấy là đứa con mà năm đó ông ngoại của con đưa cho đôi vợ chồng tri thức già. Vừa mới biết được thân thế của mình, muốn về nhà xem thế nào.”

“Mẹ cũng biết chuyện này. Hồi mẹ còn nhỏ quốc gia còn chưa thực hành sinh đẻ có kế hoạch mà! Nhà nào cũng sinh bảy tám đứa con, vốn dĩ đã nghèo, còn có nhiều miệng ăn như vậy, sắp không chống đỡ nổi nữa. Ông ngoại của con đem cô con gái nhỏ nhất trong nhà cho người ta. Nghe nói là một đôi vợ chồng tri thức già không có khả năng sinh sản.”

“Nhưng đây đã là chuyện nhiều năm trước rồi. Người phụ nữ kia đột nhiên tìm tới bọn mẹ nói như vậy, bọn mẹ cũng không tin. Nhưng những gì cô ấy nói đều có lý cả, còn lấy ra cái bộ quần áo mà ông ngoại con cho đứa bé mặc lúc đem cho người ta. Cái đường kim mũi chỉ đó vừa nhìn là biết của bà ngoại con. Mẹ cũng có một bộ quần áo gần giống vậy. Sửa lại từ bộ đồ dì cả con không còn mặc được nữa. Cô ấy lấy bộ quần áo nhỏ đó ra, nên mẹ cũng tin bảy tám phần rồi.”
“... Từ xa tới thì đều là khách. Tuy bọn mẹ cũng không biết nhiều năm trôi qua như vậy rồi cô ấy còn tìm tới làm gì. Nhưng người cũng đã tới rồi, bọn mẹ bèn nghĩ dẫn người về nhà cho ông bà ngoại con gặp mặt. Cũng để hai ông bà được vui mừng. Nhưng mà cô ấy lại nói không được.”

“... Cô ấy nói rằng cô ấy biết được thân thế là vì cô ấy bị phát hiện ra làm tiểu tam của một người trong thành phố, vợ người ta thuê người hủy hoại khuôn mặt của cô ấy. Ông chủ bao nuôi cô ấy cũng không cần cô ấy nữa. Cô ấy ưỡn cái bụng lớn sinh đứa con ra, kết quả là ông chủ kia sợ vợ, đến cả con cũng không cần nữa. Bây giờ ba mẹ nuôi cô ấy chê cô ấy mất mặt, cũng đoạn tuyệt quan hệ với cô ấy rồi.”

“Mẹ nghe thấy vậy lập tức bị tăng huyết áp.” Mẹ Cố nhớ lại rồi nói trong điện thoại: “Thôn họ Cố chúng ta như thế nào con cũng biết đó. Người dân thật thà chất phác, ông bà ngoại con sống trong sạch cả một đời, chưa bao giờ làm chuyện mất mặt cả. Đứa con đem cho lại làm tiểu tam cho người trong thành phố rồi bị đuổi khỏi nhà, nếu như mẹ để cô ấy theo mẹ về thôn họ Cố, thì ông bà ngoại con không làm nổi người trong thôn nữa. Đến cả con cháu cũng mất mặt theo. Ông bà ngoại con có khi còn tức chết luôn.”
“Năm đó mẹ cũng còn trẻ, vậy là chửi cô ấy một trận. Mẹ nói cô ấy vô liêm sỉ, một cô gái trong sạch lại đi làm chuyện mất mặt như vậy, còn có mặt mũi mà về nhận thân. Cũng không ngại bẩn đất nhà bọn mẹ.”

“Kết quả là cô gái đó không nói gì cả.” Mẹ Cố nhớ lại: “Khi đó mẹ đi về nhà cùng ba con, tim vẫn đập thình thịch. Cố ý đi vòng một đoạn đường. sợ cô ấy đi theo sau bọn mẹ. Sau đó lại nghĩ, cô ấy đã biết thôn họ Cố rồi, muốn tìm tới cửa cũng dễ thôi.”

“Mấy ngày đó mẹ với ba con bị dọa cho ngủ không ngon giấc. Lại không dám nói cho ông bà ngoại con biết, sợ bọn họ tức điên lên mất. Càng không dám nói với người khác, chuyện này mất mặt tới cỡ nào chứ!”

Kết quả là chưa được mất ngày, mẹ Cố giặt quần áo ở bờ sông nhặt được một đứa bé. Đứa bé đó trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn đã biết không phải trẻ con dưới quê bọn họ. Khi đó mẹ Cố đoán rằng đứa bé này chính là đứa bé mà Lương Viện Viện đã sinh cho ông chủ kia.
“Lúc mẹ báo cảnh sát thì cứ do dự mãi, muốn nói chuyện này với cảnh sát.” Nhưng nếu như mẹ Cố nói chuyện đã từng gặp Lương Viện Viện ra, thì không giấu được chuyện Lương Viện Viện làm tiểu tam cho người ta nữa.

“Chỉ sợ rằng chuyện mất mặt của nhà chúng ta sẽ truyền lên tận trên tỉnh mất. Mẹ không chịu được chuyện đó.” Hơn nữa nếu như Lương Viện Viện đã có thể nhẫn tâm quăng con xuống sông, chắc chắn là xác định không cần con nữa. Khi đó cô ấy nói ông chủ kia sợ vợ cũng không cần đứa bé, mẹ Cố đoán có lẽ Lương Viện Viện muốn mang bầu để ép buộc, kết quả lại thất bại. Tiểu tam thượng vị không thành công, còn bị vợ người ta hủy dung. Lương Viện Viện chắc chắn sẽ giận lây sang đứa bé nay. Có thể vứt con một lần, thì có thể vứt con lần hai lần ba. Còn mẹ Cố có thể nhặt được một lần, cũng chưa chắc đã nhặt được lần hai lần ba.
“Người làm mẹ thế này quá tàn nhẫn. Cho dù như thế nào, đứa bé cũng là vô tội. Khi đó mẹ nghĩ rằng chuyện này chắc chắn không thể nói ra được. Nếu để người ta biết nhà chúng ta có cô con gái làm tiểu tam của người ta còn có thể nhẫn tâm ném con trai ruột mình vào sông, thì nề nếp gia phong nhà chúng ta không phải sẽ bị phá hỏng sao? Tương lai các dì các cậu con còn lấy vợ gả chồng thế nào được nữa?”

Cho nên mẹ Cố thực sự không nói. Khi đó bà cảm thấy rằng nếu như cảnh sát thực sự tra ra được thì bà sẽ chấp nhận. Nhưng cảnh sát tra rất lâu cũng không tra ra được manh mối gì. Cuối cùng chỉ có thể coi đứa bé là trẻ mồ côi, muốn đưa vào cô nhi viện. Mẹ Cố biết được thân thế của đứa bé nên cũng không thể mở mắt trừng trừng nhìn con ruột của em gái mình bị đưa vào cô nhi viện được. Mặc kệ người nhà ngăn cản, bà vẫn cố chấp nhận nuôi đứa bé. May là ba Cố cũng ủng hộ bà.
Ai mà biết được mười chín năm sau lại xảy ra chuyện mệt mỏi như thế này. Sớm biết vậy thì thà bà đã nghe lời người nhà cho rồi, đưa đứa bé vào cô nhi viện.

Bây giờ mẹ Cố không nói nổi lời hối hận nữa. Bà có thể cảm nhận được Cố Trầm đang xa cách với bà rồi. Nhưng bà thực sự không còn cách nào.

Mẹ Cố nói: “Mẹ vẫn luôn cho rằng đứa trẻ Lăng Tú này không được ba mẹ yêu thích, vừa mới sinh ra đã bị ba mẹ ruột mình ghét bỏ, cho nên bình thường mới tốt với nó một chút. Sao mà mẹ lại biết người phụ nữ kia gan to như vậy, còn dám trộm con của người khác, nói là mình sinh nữa.”

Cố Trầm mở loa ngoài. Nghe thấy mẹ Cố kích động tới mức nói cả tiếng địa phương, Cố Trầm và Chung Ly Toại nhìn nhau một cái. Cố Trầm lại hỏi: “Vậy sau khi mẹ nhận nuôi Lăng Tú, có từng tìm xem ba Lăng Tú là ai không?”
“Ba và mẹ con đâu có rảnh như vậy.” Lần này người trả lời điện thoại là ba Cố: “Bọn ba còn hận không thể cắt đứt quan hệ với mấy người đó nữa kìa, chúng ta sống trong sạch cuộc sống nhỏ của mình thôi.”

Dừng lại một chút rồi ba Cố lại nói: “Mấy ngày nay ba lên mạng, thấy rất nhiều người nói mẹ con và người phụ nữ kia cùng nhau trộm đứa bé. Đây không phải là ngậm máu phun người hay sao!”

“Cũng không có mấy ai nói đâu ạ.” Cố Trầm an ủi ba Cố: “Chuyện này vẫn còn phải có chứng cứ nữa.”

“Vậy cảnh sát sẽ làm thế nào?” Mẹ Cố không nhịn được hỏi: “Có khi nào cảnh sát sẽ tin mấy lời trên mạng không?”

“Cảnh sát tin chứng cứ.” Cố Trầm nói: “Mọi người yên tâm. Chỉ cần mọi người trong sạch, cảnh sát sẽ không để mọi người bị oan đâu.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Mẹ Cố suy nghĩ rồi lại nói: “Trầm Trầm, mẹ biết con vì chuyện này mà có thể sẽ có ý kiến với mẹ. Nhưng mẹ cũng không biết nên nói với con như thế nào nữa.”

Không biết nên nói thế nào và cố ý lừa gạt là hai chuyện khác nhau. Cố Trầm có thể hiểu được ba Cố mẹ Cố không biết nên nói thế nào, thậm chí là không nói với cậu. Nhưng lúc cậu hỏi chân tướng sự việc, ba Cố lại cố ý nói những lời gây nhầm lẫn với cậu... Lẽ nào bọn họ chưa từng nghĩ rằng một khi cậu thực sự bị mấy lời nói gây hiểu lầm ấy dẫn dắt làm ra hành động dại dột nào đó, sẽ chôn xuống mầm mống nguy hiểm lớn tới mức nào hay sao?

Cố Trầm chớp mắt, không nói gì. Chính vì sự che giấu trước đó của ba mẹ Cố mà thậm chí Cố Trầm còn không dám tin những lời họ nói bây giờ là thật, hoặc là tất cả chân tướng. Nhưng Cố Trầm biết ba mẹ Cố muốn nghe điều gì, cậu cất lời nói: “Yên tâm đi ạ.”
Cố Trầm phân tích: “Bây giờ ba nhà Hoắc Lăng Chu đang mượn chuyện này để đấu đá với nhau. Chân tướng chuyện năm đó rốt cuộc là gì, thực ra không ai quan tâm cả. Nhà họ Lăng muốn đả kích nhà họ Chu, muốn trả thù nhà họ Chu, nhà họ Chu cũng không muốn ngồi yên chờ chết. Cho nên ba nhà bọn họ sẽ càng đánh càng ầm ĩ. Cư dân mạng cũng chỉ coi náo nhiệt thôi.”

“Nhưng người trong thôn chúng ta đều đang hỏi.” Mẹ Cố rất băn khoăn nói: “Sở giáo dục và lãnh đạo trường cũng mở cuộc họp, bọn họ cảm thấy trong nhà xảy ra chuyện này, mẹ đã không còn thích hợp làm giáo viên nữa.”

Chuyện này lại phát triển trùng lặp như đời trước.

Cố Trầm hoảng hốt một lát rồi lại nói: “Nếu như làm mà không vui, cùng lắm chúng ta không làm nữa. Dù sao bây giờ trong nhà cũng không thiếu tiền, mẹ và ba có thể nghỉ hưu trước, dẫn ông bà nội với ông bà ngoại đi chơi khắp nơi. Ông bà lớn tuổi tồi, cả đời cũng chẳng ra ngoài chơi được mấy lần. Không phải con mua nhà mua xe cho mọi người rồi sao? Mọi người có thể đưa ông bà nội với ông bà ngoại tự đi du lịch chơi cho vui. Cũng có thể thả lỏng tâm trạng.”
“Nhưng mà...” Mẹ Cố muốn nói lại thôi.

“Bên con vẫn còn đang bận tăng ca.” Cố Trầm nói: “Không nói nữa ạ. Mọi người yên tâm đi. Nếu như thực sự cảm thấy môi trường trong thôn không tốt thì xin nghỉ phép dài ra ngoài chơi. Mẹ nhớ an ủi ông bà nội với ông bà ngoại nữa. Ông bà lớn tuổi rồi, không nghe nổi mấy lời đồn đại lung tung.”

Sau khi cúp máy, Cố Trầm lấy tay gõ lên đầu gối Chung Ly Toại: “Anh vừa mới nói chúng ta có thể giúp Chủ tịch Chu một tay. Giúp thế nào?”

Chung Ly Toại không trả lời câu hỏi của Cố Trầm, ngẫm nghĩ hỏi cậu: “Có cần tìm một công ty truyền thông quen thuộc để phỏng vấn bác gái hay không. Giải thích chuyện năm đó ra?”

Cố Trầm thản nhiên hỏi: “Anh tin lời mẹ em nói bây giờ là thật à?”

Chung Ly Toại nghẹn lời.

Cố Trầm nói: “Con người đều xu lợi tránh hại, quen lựa chọn thứ có lợi với mình, tránh thứ bất lợi. Hơn nữa còn thích bản thân được hoàn hảo. Nếu như lúc mẹ em nhận phỏng vấn giữ lại chuyện gì đó, mà tin tức được giữ lại này lại bất lợi với mẹ em. Tới lúc đó cứ dân mạng đào được ra, bọn họ sẽ càng bị động thôi. Còn chẳng bằng không nói.”
Quan hệ công chúng tốt nhất không phải là giải thích thanh minh với dư luận, mà là nghĩ cách dẫn dắt dư luận. Chỉ cần người xem không hứng thú với chân tướng, vậy thì cho dù chân tướng năm đó rốt cuộc là thế nào, cũng không quan trọng.

Chung Ly Toại nhìn Cố Trầm, hỏi cậu: “Em cảm thấy không quan trọng à?”

Cố Trầm suy nghĩ rồi nói: “Không quan trọng nữa.”

Nhưng có một người, nhất định sẽ cảm thấy rất quan trọng.

Cố Trầm trầm ngâm một lát, bỗng hỏi rằng: “Anh cảm thấy chân tướng mà Lăng Tú biết được từ Lương Viện Viện, với chuyện mà mẹ em nói với em, sẽ có gì khác nhau?”

Chung Ly Toại nhướng mày: “Em muốn biết à?”

Cố Trầm xoa cằm, đột nhiên hỏi: “Tin tức Tập đoàn Hoắc Thị và Công ty Khoa học kỹ thuật Hạo Dương làm nhà cái kiểm soát Tập đoàn Đại Chu rất ầm ĩ trên mạng, các bộ phận liên quan vẫn chưa đứng ra điều tra à?”
“Gần đây mọi người đều bận bịu với sàn chứng khoán quốc gia, nhưng chuyện ầm ĩ như vậy, ảnh hưởng dư luận cũng không tốt, các bộ phận liên quan cũng chú ý tới rồi.” Chung Ly Toại bình tĩnh giải thích.

“Vậy khiến chuyện này ầm ĩ hơn chút nữa đi.” Ngón tay thon dài của Cố Trầm gõ lên đầu gối, ánh mắt như có điều suy nghĩ dừng trên địa chỉ của một viện điều dưỡng tư nhân nào đó.