Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Cố Trầm ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, đôi mắt thẫn thờ.
“Đang nghĩ gì vậy?” Chung Ly Toại bưng đồ ăn sáng đã làm xong đặt lên bàn. Anh nấu không ngon như Cố Trầm, cũng không bày biện nhiều. Chỉ làm hai phần sandwich đơn giản, rán hai quả trứng ốp la, lại trộn một đĩa salad hoa quả, hâm nóng hai cốc sữa bò.
“Hơi sơ sài một chút. Bữa tối mời em ăn đồ ngon nhé.” Chung Ly Toại cười nói.
“Nấu ngon lắm.” Cố Trầm cắn một miếng sandwich, hỏi rằng: “Dự án bắt đáy Tập đoàn Đại Chu và Công ty Khoa học kỹ thuật Hạo Dương tiến triển tới đâu rồi?”
“Vẫn làm theo kế hoạch.” Chung Ly Toại cười nói: “Tất cả đều nằm trong dự đoán của em.”
Để thu mua toàn diện Tập đoàn Đại Chu, Công ty Khoa học kỹ thuật Hạo Dương đã hứa trả lãi suất cao cho nhiều quỹ đầu tư tư nhân. Mặc dù trước đây Tập đoàn Hoắc Thị âm thầm tung bài báo Công ty Khoa học kỹ thuật Hạo Dương lừa đảo tài chính khiến Phan Hạo Dương gặp rắc rối rất lớn, nhưng dưới sự ứng phó tích cực của Phan Hạo Dương, không ngờ lại không bị ngân hàng ngừng cho vay, kết quả tồi tệ nhất là vỡ chuỗi vốn cũng không bị. Sau đấy Phan Hạo Dương phản đòn lại, tung ra thân phận đồng tính luyến ái của Hoắc Minh Chương và Lăng Tú, lại khiến Tập đoàn Hoắc Thị và Tập đoàn Lăng Thị sụt cổ phiếu cùng lúc.
Có lẽ hai người này cũng đều đã lĩnh hội được thủ đoạn của đối phương, biết thực sự đấu đá với nhau thì chỉ có đôi bên cùng tổn thất. Cho nên sau khi tính toán xong, cuối cùng dốc hết sức âm thầm bắt tay với nhau thôn tính Tập đoàn Đại Chu. Anh qua tôi lại, lại tạo thành cục diện Tập đoàn Đại Chu ngày càng nổi trên thị trường, giá cổ phiếu thậm chí còn cao hơn 2 nhân dân tệ so với lúc đạt đỉnh cao nhất.
Đúng là khiến người ta có chút cạn lời.
“Xem ra Hoắc Nguyên Khải và Phan Hạo Dương đã thỏa thuận xong rồi, muốn âm thầm kiểm soát giá cổ phiếu của Tập đoàn Đại Chu. Chỉ là không biết Tập đoàn Đại Chu có cảm nhận được hành động của bọn họ hay không.” Cố Trầm bình tĩnh phân tích.
Lúc này Hoắc Minh Chương lại nói ra chuyện hồi xưa chủ tịch Tập đoàn Đại Chu xúi giục người khác trộm đứa con nhà họ Lăng vào chín năm trước, không biết có liên quan tới hành động hai nhà bọn họ bắt tay với nhau hay không.
Nghĩ tới đây, Cố Trầm chợt nhận ra: “Nhà họ Hoắc nôn nóng nói chuyện này ra, có phải là vì muốn khiến chủ tịch Tập đoàn Đại Chu rơi vào scandal kiện tụng hình sự không? Giá cổ phiếu của Tập đoàn Đại Chu nóng lên vì nhà họ Hoắc và Phan Hạo Dương bắt tay với nhau. Trong tình hình suy giảm chung của thị trường, giới hạn hàng ngày có thể đạt tới mười mấy lần. Nếu như lúc này chủ tịch Tập đoàn Đại Chu lại có scandal cá nhân, bọn họ có thể bắt tay với cổ đông mở cuộc họp cổ đông, lấy tội danh hình tượng cá nhân của Chủ tịch Chu tổn hại nghiêm trọng tới uy tín của tập đoàn, bãi bỏ chức chủ tịch của Chủ tịch Chu. Bởi vì chuyện này liên quan tới kiện tụng hình sự, một khi lập án, Chu Nhạc Đình là con trai ruột của Chủ tịch Chu nên cũng không tránh khỏi hiềm nghi. Đương nhiên cũng mất đi quyền lợi làm người kế thừa. Tới lúc đó cổ đông của Tập đoàn Đại Chu có thể kết hợp với nhau chọn người khác nhậm chức.”
Từ sau khi Phan Hạo Dương tuyên bố muốn thu mua toàn diện Tập đoàn Đại Chu, cổ phần trong tay anh ta đã tính lũy tới hơn 30%, thêm 20% mà Tập đoàn Đại Chu bỏ ra để được liên hôn với nhà họ Hoắc nữa, cũng có nghĩa là, chỉ cần Phan Hạo Dương và nhà họ Hoắc cùng nhau cắt chức vụ của Chủ tịch Chu, anh ta có thể nhận chức vụ chủ tịch thông qua cuộc họp cổ đông. Tới lúc đó không cần tiếp tục thu mua cổ phiếu nữa, cũng có thể làm chủ tịch Tập đoàn Đại Chu một cách đương nhiên.
Chung Ly Toại cười ôn hòa nhìn Cố Trầm đang bình tĩnh nói, dịu giọng nói rằng: “Rất có lý.”
“Nhưng mà...” Cố Trầm cau mày, còn có một điều không rõ: “Nhà họ Hoắc bỏ ra nhiều công sức như vậy, vừa để lộ chuyện vừa mượn cổ phần, cuối cùng lại nhường lợi ích lớn nhất cho Phan Hạo Dương? Vô lý quá vậy?”
“Vì sao em cho rằng sau khi cuộc họp cổ đông được mở lại, Phan Hạo Dương sẽ được chọn làm chủ tịch chứ?” Chung Ly Toại hỏi.
Cố Trầm hiểu ra: “Cũng phải. Nhà họ Hoắc tốn nhiều sức lực như vậy, chắc chắn phải giành được ghế chủ tịch. Nhưng nếu như để người nhà họ Hoắc làm chức chủ tịch, những cổ đông và cấp cao khác của Tập đoàn Đại Chu có cho hay không? Phan Hạo Dương cũng sẽ không làm mướn không công.”
“Có phải em quên mất một người rồi không?” Chung Ly Toại kiên nhẫn dẫn dắt.
Quên mất một người? Cố Trầm suy nghĩ, có chút không dám tin mà hỏi rằng: “Ý anh là... Chu Hiểu Đình?”
Cố Trầm vô thức nói: “Không phải chứ?”
“Tại sao lại không phải?” Chung Ly Toại hỏi ngược lại: “Chu Hiểu Đình cũng là người nhà họ Chu, bây giờ làm việc ở bộ phận tài chính của Tập đoàn Đại Chu. Thân phận và chức vụ của cô ấy đều phù hợp với điều kiện làm chủ tịch. Chỉ cần có người ủng hộ cô ấy, vậy thì cô ấy là người có khả năng nhất, cũng là con rối thích hợp để nhận chức chủ tịch nhất.”
Đúng vậy, chính là con rối. Một mặt, Chu Hiểu Đình là con cháu nhà họ Chu, những cổ đông khác của Tập đoàn Đại Chu cách chức Chủ tịch Chu, đuổi người thừa kế đầu tiên có thực quyền như Chu Nhạc Đình đi xong, cũng cần phải có một bức màn che đậy bản thân không phải người vong ơn phụ nghĩa... dù sao thì Tập đoàn Đại Chu cũng coi như là một mình Chủ tịch Chu tay trắng dựng lên. Các đại cổ đông muốn ăn cháo đá bát, tu hú chiếm tổ chim khách, danh tiếng sẽ không hề dễ nghe.
Cho nên đẩy con rối là Chu Hiểu Đình ra vào lúc này, cũng dễ ăn nói với bên trong bên ngoài.
Bên cạnh đó, chính là bởi vì Chu Hiểu Đình chỉ là một con rối, cho sau khi cô được chọn làm chủ tịch, cũng không có năng lực tham dự vào việc nhân sự của các cổ đông khác hoặc cấp cao công ty. Không tham gia được vào việc quyết định các dự án lớn. Cứ ở đó làm vật trang trí mà thôi, còn có thể quảng bá bằng cái danh nữ chủ tịch xinh đẹp. Tới lúc đó nếu như người dân mua cổ phiếu, tập đoàn còn có thể tận dụng cơ hội để tái khởi động dự án trên thị trường cổ phiếu Hongkong mà Tập đoàn Đại Chu muốn. Dù thế nào cũng sẽ không thiệt.
Bao gồm chính bản thân Chu Hiểu Đình, đã đi tới vị trí đó rồi, nếu như cô có năng lực thì có thể giành lấy lợi ích cho mình. Còn nếu như không có, sẽ chỉ có thể để mặc người ta sắp xếp thôi.
Tin chắc rằng cục diện này là sự cân bằng mà tất cả các bên đều muốn đạt được.
“Anh nói xem bản thân Chu Hiểu Đình có biết chuyện này không?” Cố Trầm hỏi Chung Ly Toại.
Chung Ly Toại lắc đầu: “Anh không hiểu về cô chủ nhà họ Chu này. Không biết rõ cách làm người của cô ấy, rất khó phán đoán ra được.”
Cố Trầm im lặng không nói.
Chung Ly Toại nói rằng: “Cho dù cô ấy có biết hay không, nếu như chuyện thực sự tiến triển như vậy, đối với cô ấy cũng là một cơ hội. Thậm chí Chủ tịch Chu và Chu Nhạc Đình cũng có thể khống chế Tập đoàn Đại Chu thông qua cô ấy. Anh tin rằng tất cả mọi người đều muốn nhìn thấy cục diện này.”
Phan Hạo Dương mới ra tay đã mạnh mẽ như vậy. Không chỉ đuổi Chủ tịch Chu và Chu Nhạc Đình ra khỏi hội đồng quản trị, còn có cách gậy ông đập lưng ông, khiến Chủ tịch Chu và Chu Nhạc Đình cam tâm tình nguyện đem con cờ là Chu Hiểu Đình ra làm trung gian trên bàn cờ. Còn về việc Phan Hạo Dương có lấy được lợi ích gì hay không, bây giờ Chung Ly Toại vẫn chưa rõ.
“Đương nhiên. Đây cũng có thể chỉ là phỏng đoán của chúng ta thôi.” Chung Ly Toại nói: “Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì. Không ai biết rõ được.”
“Thử một chút không phải sẽ biết hay sao.” Cố Trầm cười lạnh một tiếng.
Chung Ly Toại nhướng mày: “Em muốn thử thế nào?”
Cố Trầm hỏi ngược lại: “Nếu như nhà họ Hoắc thực sự định dùng chuyện của Lăng Tú để công kích Chủ tịch Chu. Anh đoán xem bọn họ sẽ ra tay từ đâu?”
Chung Ly Toại không cần phải đoán. Đương nhiên chuyện này phải để người trong cuộc không có não đứng ra gợi lên thì mới có hiệu quả nhất.
“Cho nên dù ban đầu em chọn như thế nào, nhà họ Hoắc sẽ không bao giờ đè chuyện này xuống. Hoắc Minh Chương có ý muốn hợp tác với em, cũng chẳng qua là kéo dài nhất thời thôi. Càng có khả năng là muốn làm em tê liệt, tìm cơ hội kéo cả em xuống nước.” Cố Trầm bình tĩnh nói.
Chung Ly Toại không có ý kiến gì. Anh mơ hồ có một phỏng đoán, cứ cảm thấy Hoắc Minh Chương nói chuyện này với Cố Trầm, chỉ là muốn nhắc nhở Cố Trầm trước khi chuyện xảy ra thôi, để Cố Trầm có đủ thời gian để ứng phó lại. Nhưng không ngờ rằng Cố Trầm nghe chuyện đó xong lại hoảng loạn. Nhưng quanh đi quẩn lại, Chung Ly Toại có thể bởi vậy mà biết được bí mật lớn nhất trong đáy lòng Cố Trầm. Tiện thể giải đáp được nghi hoặc vì sao Cố Trầm luôn lấy được một vài tin tức cơ mật.
Quan trọng nhất đó là, Chung Ly Toại cảm thấy được rằng sau khi Cố Trầm nói ra bí mật này cuối cùng cũng cởi mở hơn, cả người cũng không còn xa cách phòng bị với cả thế giới như khi vừa mới gặp mặt nữa.
Mức độ thân mật của hai người cũng tăng lên.
Nói tóm lại, Chung Ly Toại rất hài lòng với mọi thứ. Nhưng anh sẽ không nói những phân tích này với Cố Trầm. Anh cứ cảm thấy cậu ấm nhà họ Hoắc kia có thiện cảm rất kì lạ với Cố Trầm. Tuy Chung Ly Toại không tiếp xúc nhiều với Hoắc Minh Chương, nhưng anh có thể cảm giác được.
Tâm tư nho nhỏ đó khiến Chung Ly Toại rất khó chịu. Cho nên anh cũng lười giải thích cho Hoắc Minh Chương, còn mong Cố Trầm càng cách xa, càng chán ghét Hoắc Minh Chương hơn nữa.
“Em định làm thế nào?” Chung Ly Toại lại rót thêm một cốc sữa bò cho Cố Trầm, bình tĩnh hỏi.
Với những gì Cố Trầm hiểu về Lăng Tứ, một khi Lăng Tú biết được chuyện này, chắc chắn sẽ lên mạng khóc lóc kể lể, làm ầm lên cho tất cả mọi người đều biết, khiến toàn thế giới đều biết nhà họ Cố có lỗi với cậu ta, là nhà họ Cố hại cậu ta cách xa ba mẹ từ nhỏ. Tranh thủ nhận được sự thông cảm của mọi người, tốt nhất là khiến Cố Trầm bị ngàn vạn người thóa mạ.
“Cho nên việc đầu tiên mà Lăng Tú muốn làm, chính là xác nhận thân phận của người phụ nữ trộm cậu ta đi năm đó.”
Theo như lời Hoắc Minh Chương nói, người phụ nữ kia là tình nhân của Chủ tịch Lăng, năm đó mang thai, bị Lăng phu nhân thuê người hành hung tới mức sảy thai hủy dung, sau đó tinh thần bị đả kích tới phát điên. Được nhà họ Chu bí mật thu lưu ba năm, sau đó đợi Lăng phu nhân sinh con xong thì trộm đứa bé đi để trả thù nhà họ Lăng.
“Nếu như chuyện này là thật, với phong cách làm việc kiêu căng hống hách của Lăng phu nhân, chắc chắn sẽ có rất nhiều người biết chuyện này.” Cố Trầm sẽ nghĩ cách để tìm chứng cứ Lăng phu nhân thuê người hành hung. Tốt nhất còn có cả chứng cứ Chủ tịch Lăng cố ý chuốc say người phụ nữ kia nữa.
Nói tới đây, Cố Trầm nhìn sang Chung Ly Toại một cái, trong mắt hiện vẻ xin lỗi: “Anh phân tích rất đúng. Rất có thể mẹ em là người biết chuyện, hoặc là người biết một phần câu chuyện. Chúng ta cứ tin mẹ em là người biết chuyện đi. Khi đó người phụ nữ kia bế đứa trẻ tới thôn họ Cố, sau khi bí mật đưa cho mẹ em, rốt cuộc là còn sống hay đã chết? Đã hơn 20 năm trôi qua rồi, nếu như bây giờ bà ta còn sống, thì sẽ ở chỗ nào?”
“Người nhà họ Hoắc có thể dùng chuyện này để công kích Tập đoàn Đại Chu, em tin rằng bọn họ đang nắm giữ chứng cứ quan trọng. Nếu không có gì đối chứng, thì sao bọn họ xử lý Chủ tịch Chu được?”
“Em đang nghi ngờ rằng, nhà họ Hoắc tìm được người phụ nữ kia à?”
“Ít nhất là dưới sự theo dõi quản lý của nhà họ Hoắc.” Cố Trầm nói: “Nhà họ Hoắc muốn chỉ là Tập đoàn Đại Chu thôi, chưa chắc sẽ đắc tội em. Cho nên chắc hẳn bọn họ sẽ không xúi giục người phụ nữ kia vu khống em và mẹ em. Nhưng Lăng Tú thì chưa chắc. Nếu như Hoắc Minh Chương biết người phụ nữ kia ở đây, Lăng Tú chắc chắn sẽ tìm được người phụ nữ đó thông qua Hoắc Minh Chương. Nghĩ đủ mọi cách khiến người phụ nữ kia khai ra mẹ em là đồng phạm.”
Chung Ly Toại hơi bất ngờ: “Em tin tưởng năng lực của Lăng Tú đến vậy à?”
“Anh không hiểu đâu.” Cố Trầm lắc đầu: “Chuyện hắt nước bẩn lên người em, không có ai chuyên nghiệp hơn cậu ta cả.”
Cho dù Lăng Tú không làm được, thì hào quang cốt truyện cũng sẽ giúp cậu ta.
Cho nên Cố Trầm bắt buộc phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.