Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 277: Chặn đường cướp của




Tư Mã Thanh Sa đứng ở ngoài cửa, thấy dù cho Sở thái y làm trò hề gì thì La Duy vẫn chẳng nói một câu, đột nhiên không còn dũng khí bước vào phòng nữa. La Duy đầu tóc rối tung, không nhìn rõ mặt, chỉ có thể thấy y ngày càng gầy, ôm đầu gối ngồi trên giường, hệt như một đứa trẻ. Tư Mã Thanh Sa đấm mạnh lên vách tường, khiến cửa gỗ rung lên.

Hai người trong phòng đều nhìn về phía Tư Mã Thanh Sa.

Sở thái y chưa kịp đứng dậy, đã cảm thấy La Duy lui vào góc giường, bàn tay bị lão nắm run lên.

Tư Mã Thanh Sa thấy La Duy như vậy, xoay người rời đi.

“Bệ hạ!” Sở thái y đuổi theo ra cửa.

“Y thế nào?” Tư Mã Thanh Sa dừng lại, đứng trong viện hỏi.

Sở thái y đánh bạo nói:“Bệ hạ, ngài hãy để vương gia hàng ngày ra ngoài một chút, đã không cho ai nói chuyện với y, thì để y nhìn thấy chút ánh sáng mặt trời cũng được.”

Tư Mã Thanh Sa nói:“Y hiện tại không khỏe?”

“Thần sợ cứ như vậy, Cẩm vương sẽ phát điên.” Sở thái y nói.

“Trẫm hỏi thân mình y thế nào, chẳng phải ngươi nói tâm mạch y không tốt sao?”

“Thân thể Cẩm vương không có trở ngại, chỉ hơi hư nhược.”

Tư Mã Thanh Sa nhân tiện nói:“Vậy tiếp tục tẩm bổ cho y, thuốc trong cung tùy ngươi sử dụng.”

Sở thái y nghe Tư Mã Thanh Sa nói thế, có chút nóng nảy:“Bệ hạ, Cẩm vương đã hai tháng chưa mở miệng nói chuyện, nếu cứ như vậy mãi… chẳng lẽ bệ hạ không muốn Cẩm vương nói được hay sao?”

Tư Mã Thanh Sa vẫy vẫy tay với Sở thái y.

Sở thái y đi đến trước mặt Tư Mã Thanh Sa.

Tư Mã Thanh Sa nhỏ giọng nói với Sở thái y:“Ngươi không nên ở cùng người này lâu.”

Sở thái y nói:“Thần và Cẩm vương đã gặp gỡ mấy tháng rồi.”

“Đó là y không có biện pháp hại ngươi.” Tư Mã Thanh Sa nói:“Đừng chỉ biết y hiện tại, ngươi có biết bao nhiêu người đã chết dưới tay y không? Không nói được cũng tốt, trẫm lại thật sự hy vọng y phát điên, có như vậy y mới chịu nghe lời trẫm.”

“Bệ hạ giữ một kẻ điên bên cạnh để làm gì chứ?” Sở thái y nhịn không được mà hỏi.

“Chỉ cần y không thể hại người.” Tư Mã Thanh Sa nói:“Mặc kệ y biến thành cái dạng gì, trẫm cũng sẽ đối xử tốt với y.”

“Bệ hạ vừa nói, Cẩm vương hiện tại không thể hại người.”

“Y sẽ không điên.” Tư Mã Thanh Sa đột nhiên lại trở nên thật đau thương, nhẹ giọng nói:“Y vẫn muốn về nhà.”

Sở thái y không hiểu, đến tột cùng là La Duy ngơ ngẩn, hay vạn tuế gia kỳ thật đã phát điên?

“Sau khi trẫm triệt đường về nhà của y…” Tư Mã Thanh Sa chỉ chỉ vào đầu mình,“Thì trẫm mới có thể tin y đã phát điên.”

Tư Mã Thanh Sa mang theo đoàn người Tiền công công rời điện Ngưng Lộ, Sở thái y đứng trong viện ngẩn người, thế nào là triệt đường về nhà của La Duy? Sở thái y không biết Tư Mã Thanh Sa lại muốn làm cái gì nữa. Hưng Võ đế của Đại Chu sẽ chịu cho La Duy ở lại Bắc Yến sao? Chỉ cần La Duy không chết, ắt sẽ có ngày về nước, Bắc Yến không cho La Duy về, là muốn vì một La Duy mà xung đột vũ trang với Đại Chu sao?

“Đại nhân.” Lão Vương thái giám tới gần, nói với Sở thái y:“Nước lạnh hết rồi, nô tài đi đun lại.”

Sở thái y lúc này mới phục hồi tinh thần, nói với lão Vương thái giám:“Mau đi đi.”

Lão Vương thái giám mang hai thùng nước lạnh đi.

Sở thái y bước nhanh về cung thất, vừa rồi lão đuổi theo vạn tuế gia, không biết La Duy trong phòng thế nào.

La Duy ở trên giường, quấn chăn kín mít, lui vào sát góc giường.

Sở thái y vừa định kéo chăn trên người La Duy xuống, dưới chân đã đạp phải một vật, lão cúi đầu nhìn, là hộp gỗ nhỏ đựng kẹo lão vừa cho La Duy, bị La Duy ném xuống đất. Sở thái y xoay người nhặt hộp gỗ lên, ngồi bên giường, nói với La Duy bằng giọng nói ôn hòa:“Vương gia, bệ hạ đã đi rồi, hắn không vào nữa đâu.”

La Duy vẫn nép sát trong góc, không nhúc nhích,

“Vương gia?” Sở thái y đưa tay kéo chăn trên người La Duy xuống, nhưng La Duy giữ thật chặt, Sở thái y không thể kéo ra.

Lão Vương thái giám mang nước ấm đến, thấy La Duy như vậy, liền hỏi Sở thái y:“Làm thế nào để tắm rửa cho y đây?”

“Ngày mai tắm cũng được.” Sở thái y thử kéo chăn vài lần, lại bị La Duy giữ chặt, lão chẳng còn cách nào khác.

“Đèn này thì sao?” Lão Vương thái giám chỉ vào cái đèn ở đầu giường.

“Đem đi đi.” Sở thái y nói. Tư Mã Thanh Sa không ra lệnh, chẳng ai dám để đèn ở đây cả.

Trong phòng lại tối đen, nghe ngoài cửa truyền đến tiếng khóa cửa, tiếng bước chân cũng đi xa, La Duy mới nhô đầu ra từ trong chăn. Sờ lên bàn nhỏ cạnh giường, Sở thái y có để lại nước, La Duy cầm lấy bát nước, uống một ngụm, vẫn là thứ nước mang theo vị đắng của nhân sâm ấy. Uống ngụm nước này vào bụng rồi, La Duy ngã xuống giường, khi nhìn thấy Tư Mã Thanh Sa, y thật sự sợ hãi, không biết đêm nay vì sao hắn đến, rõ ràng từ giữa hè đã không gặp nhau rồi. Là Đại Chu lại gửi quốc thư, hay tại thân thể hắn không tốt? La Duy một mình suy nghĩ lung tung trong bóng tối.

Tư Mã Thanh Sa về tới tẩm điện, Tôn Ly đã đứng chờ bên ngoài.

“Thần tham kiến bệ hạ.” Tôn Ly thấy Tư Mã Thanh Sa vào điện, vội hành lễ.

“Bình thân.” Tư Mã Thanh Sa cũng không dừng bước, trực tiếp đi vào nội điện, nói với Tôn Ly:“Ngươi vào đây nói chuyện với trẫm.”

Tôn Ly cùng Tư Mã Thanh Sa đi vào nội điện, đứng chờ Tư Mã Thanh Sa sai bảo.

Tư Mã Thanh Sa ngồi xuống, liền hỏi Tôn Ly:“Đêm khuya trẫm triệu ngươi tới, ngươi có biết là vì chuyện gì không?”

Tôn Ly nói:“Thần ngu dốt, mong bệ hạ dạy bảo.”

“Hôm qua trẫm nhận được mật báo…” Tư Mã Thanh Sa nói:“Tả tướng La Tri Thu của Chu triều đã về thượng đô.”

Tôn Ly nói:“Thần nghe nói La Tri Thu tự xin rời đô để tới phương nam lo công chuyện.”

“Đúng vậy.” Tư Mã Thanh Sa nói:“Chứng tỏ tình hình lũ lụ và phản loạn ở phương nam Chu triều đã không còn gì đáng lo ngại.”

Tôn Ly không hiểu lắm, chuyện này có liên quan gì đến Bắc Yến cơ chứ, gã nên vui mừng vì Chu triều đã qua hoạn nạn, hay là nên trách ông trời vì lại ban cho nhân dân Đại Chu ngày lành?

“Xem ra ngày La Duy về Chu đã rất gần rồi.” Tư Mã Thanh Sa thấy Tôn Ly không hiểu ý mình, liền nói thêm.

“Thần nghe nói Cẩm vương ở trong cung được bệ hạ hậu đãi.” Tôn Ly thế này mới nói:“Bệ hạ không muốn y về Chu?”

“Vì sao trẫm phải thả y về Chu?” Giọng Tư Mã Thanh Sa đột nhiên cao lên.

Tôn Ly không dám nói tiếp nữa, không thả La Duy về Chu, tức là muốn giết La Duy, hay là muốn ép y ở lại? Hình như tất cả đều không hợp lý.

“Trẫm sẽ không để y đi.” Tư Mã Thanh Sa nói.

“Bệ hạ.” Tôn Ly vừa nghe đã sốt ruột,“La Duy là ái tử của Hưng Võ đế, ngài không cho y về Chu, là muốn đánh nhau với Chu triều nữa hay sao?”

“Ngươi lại đi thượng đô một chuyến đi.” Tư Mã Thanh Sa lệnh cho Tôn Ly.

Tôn Ly ngây người:“Bệ hạ lệnh cho thần đi thượng đô làm gì ạ?”

Tư Mã Thanh Sa nói:“Ngươi đi tìm Long Huyền.”

“Tìm Long Huyền?”

“La Duy về Chu, nếu Long Huyền muốn thành hoàng đế, thì đúng là người si nói mộng.” Tư Mã Thanh Sa nói:“Ngươi tới nói với Long Huyền, Tư Mã Thanh Sa không ngại giúp Chu triều nuôi một phản thần.”

“Thần không hiểu ý bệ hạ lắm.” Tôn Ly thật sự chẳng hiểu Tư Mã Thanh Sa nói gì.

“Long Huyền nhất định sẽ biết.” Tư Mã Thanh Sa lạnh nhạt nói với Tôn Ly:“Sớm mai ngươi hãy xuất phát đến thượng đô đi.”