Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 276: Im lặng




La Duy ngồi trước bàn, trên bàn chỉ có nước và một đĩa bánh bột, La Duy nhìn tia sáng duy nhất lọt qua khe cửa dần biến mất, lại một ngày nữa đã qua. Đưa tay chạm vào bát nước trên bàn, La Duy cầm nó lên, đưa tới bên miệng, nhưng lại không thể uống. Bàn tay sờ sờ trong bát, nước trong đó đã sớm uống hết rồi.

La Duy đành nằm xuống giường, khe cửa đã không còn ánh sáng, căn phòng tối đen như mực, đưa tay đến sát mặt mà vẫn không thấy năm đầu ngón tay, may mà La Duy đã quen với sự bài trí trong phòng, nên hoạt động ăn ngủ hay đi vệ sinh đều dễ dàng. Nằm trên giường, y lại dùng viên đá gạch một gạch, một ngày lại qua.

Sở thái y và lão Vương thái giám đốt đèn lồng mở cửa đi đến.

Lão Vương thái giám vào nhà, liền vội vàng cắm sáp ong ở chân đế đèn, đốt đèn sáng lên.

Ánh mắt La Duy dừng trên đèn, rồi bắt đầu nhìn chằm chằm vào ánh sáng trong đó.

Sở thái y nhìn lên bàn, bát nước đã uống hết, nhưng đĩa bánh kia thì chẳng hề đụng tới, đã dính thành một khối.“Không đói bụng sao?” Sở thái y đi đến bên giường hỏi La Duy.

La Duy lắc đầu.

“Muốn uống nước?” Sở thái y lại hỏi.

La Duy lại gật gật đầu.

Sở thái y vội cầm siêu nước tới, rót một chén nước đưa cho La Duy.

La Duy ngồi dậy, uống cạn chén nước. Nước này vị hơi đắng, là vì bỏ thêm nhân sâm, nhưng La Duy lại như không nhận ra có gì khác thường, uống liền năm sáu ngụm, cạn sạch chén nước này.

“Chậm một chút.” Sở thái y sợ La Duy sặc, vỗ vỗ vai y, rồi lấy một bát thuốc ra:“Vẫn còn nóng, ngươi uống chậm thôi.”

La Duy bưng bát thuốc trên tay, nhìn thứ nước màu đen trong bát, rồi lại giương mắt nhìn Sở thái y.

“Đều là thứ bồi bổ cho ngươi.” Sở thái y hòa nhã nói:“Uống nó, thân thể ngươi mới khỏe mạnh. Không đắng đâu, ngọt lắm, ngươi uống thử mà xem.”

La Duy lúc này mới chịu uống một ngụm, bát thuốc này có vị ngọt của táo. La Duy hình như hơi vui vẻ, một ngụm tiếp một ngụm cho đến khi cạn bát thuốc.

Sở thái y ngồi cạnh bên, chỉ thở dài. Lão có hai đứa con, đứa thứ hai cũng lớn hơn La Duy một tuổi, một thiếu niên vô ưu, ở cái tuổi luôn luôn háo thắng, Sở thái y mỗi khi nhớ đến hai đứa con khiến mình đau đầu kia, lại chợt nhớ đến La Duy. Rồi sẽ cảm thấy không đành lòng. Lão không có gì để hận y, cho dù là quốc thù gia hận, nhưng đặt trên người một thiếu niên như vậy, dường như hơi quá mức.

La Duy uống xong bát thuốc này, đưa cái bát không đến trước mặt Sở thái y.

“Có muốn ăn gì không?” Sở thái y cầm lấy cái bát không, vừa xem mạch cho La Duy vừa hỏi:“Muốn ăn cái gì thì cứ nói, ta sẽ bảo hạ nhân đi chuẩn bị.”

La Duy vẫn lắc đầu, không nói lời nào.

Lão Vương thái giám ở một bên nói:“Vương gia, vậy nô tài sai người đi chuẩn bị nước ấm, để ngài tắm rửa nhé?”

La Duy nhìn khuôn miệng lão Vương thái giám, không có phản ứng gì.

Lão Vương thái giám nói với La Duy mấy câu, thấy La Duy vẫn không đáp lại lời nào, liền thở dài:“Vương gia, đã bao nhiêu ngày ngài không nói gì rồi? Hay là ngài không biết phải nói gì?”

“Mang nước ấm đến đây.” Sở thái y nói với lão Vương thái giám:“Y cũng phải gội đầu nữa.”

Lão Vương thái giám đi ra ngoài đun nước.

“Thật sự không có gì muốn nói?” Sau khi Lão Vương thái giám ra khỏi đây, Sở thái y nhẹ giọng hỏi La Duy:“Nơi này chỉ có hai ta, ngươi có chuyện gì hãy nói ta nghe nào.”

La Duy nhìn ngón tay Sở thái y đặt trên mạch cổ tay mình, lập tức rụt tay lại.

“Một chút nữa là xong thôi.” Sở thái y bắt lấy cánh tay La Duy,“Vương gia, chỉ cần ngươi nói một câu, thì hạ quan sẽ để đèn lại, được không?”

La Duy không nói, chỉ vùi mặt vào giữa hai đầu gối, ngồi cuộn tròn trên giường.

Sở thái y không có cách gì cả, kể từ khi lão phát hiện ra La Duy không nói câu nào cho đến nay đã là hai tháng, một câu y cũng không hề nói.“Xem ra cơ thể cũng tàm tạm.” Sở thái y xem mạch xong, cười nói với La Duy. La Duy càng không nói lời nào, lão lại càng muốn nói chuyện với y, không thể cứ để La Duy như thế này được.

La Duy nghiêng đầu nhìn về cái đèn, ánh lửa phản quang trong mắt y, cứ như trong đôi mắt ấy cũng lóe lên một ngọn lửa nho nhỏ vậy.

“Cho ngươi cái này.” Sở thái y lấy ra mấy viên kẹo, thứ có thể mua ở bất cứ đâu trên đường phố Bắc Yến.

Lực chú ý của La Duy quả nhiên bị mấy viên kẹo này hấp dẫn, y nhìn chằm chằm vào nó.

Sở thái y kéo tay La Duy, đặt mấy viên kẹo vào,“Ta không biết ngươi thích ăn cái gì, đây là thứ mà hồi còn nhỏ ta rất thích ăn, ngươi cũng nếm thử đi, nói không chừng ngươi cũng sẽ thích.”

Ngón tay La Duy khép lại, dường như muốn giữ chặt mấy viên kẹo này.

“Ôi…” Sở thái y vội kéo tay La Duy lại, không cho La Duy nắm lại nữa, tự lấy một viên kẹo trong tay La Duy lên, đưa đến bên miệng y, nói:“Ngươi nếm thử xem.”

La Duy nhìn Sở thái y, nhưng không há miệng.

Sở thái y nhét viên kẹo vào miệng La Duy,“Là kẹo, ở Đại Chu cũng có kẹo, nhưng loại này thì chỉ Bắc Yến mới có, bên trong còn có nhân gừng.”

Miệng có vị ngọt, khuôn mặt La Duy lộ vẻ tươi cười.

Sở thái y thấy La Duy thích, cũng trở nên vui vẻ:“Nếu ngươi thích ăn, thì ngày mai ta lại mang đến cho ngươi, nhưng là vị khác.”

La Duy giấu kẹo trong tay xuống dưới gối.

“Nơi này không thể để đồ ăn.” Sở thái y vội ngăn La Duy lại, nói:“Ta cho ngươi một cái hộp nhỏ, cho ngươi để kẹo trong đó.” Sở thái y nói, rồi mở hòm thuốc lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho La Duy.

La Duy vẫn bất động, miệng ngậm kẹo, trơ mắt nhìn cái hộp của Sở thái y.

Sở thái y đành phải lấy mấy viên kẹo trong tay La Duy đặt vào trong hộp.

La Duy sờ hộp nhỏ trong tay, miệng cắn những viên kẹo kêu cộp cộp.

Sở thái y vén tóc lòa xòa trước trán La Duy ra sau tai, nói:“Vương gia, ngươi nói xem ngươi thích ăn kẹo vị gì? Kẹo bên trong có nhân, Đại Chu các ngươi cũng có chứ?” Sở thái y hỏi xong, đợi La Duy hồi lâu, nhưng vẫn chẳng thấy y đáp lời. Nhìn khuôn mặt La Duy, Sở thái y chỉ có thể thở dài, ai cũng nói thế gian vạn vật đều không thể quá mức, nhưng khuôn mặt này, quá mức xinh đẹp, đó là tai hoạ, tuyệt đối không phải phúc.

Lão Vương thái giám mang nước ấm về phía gian cung thất của La Duy. Từ xa gã đã nhìn thấy một người đứng trước cửa, lão Vương thái giám cả kinh, nơi này không cho người ngoài bén mảng, ai lớn gan như vậy, không muốn sống nữa hay sao? Lão Vương thái giám há miệng định kêu to.

“Câm miệng!” Một người từ đằng sau chạy tới, thấp giọng mắng lão Vương thái giám.

“Tiền tổng quản?” Lão Vương thái giám thấy rõ người tới, định khom lưng hành lễ.

“Miễn.” Tiền công công khoát tay áo.

“Có người!” Lão Vương thái giám chỉ cho Tiền công công thấy người đứng trước cửa.

“Không phải việc của ngươi, đừng xen vào việc của người khác!” Tiền công công kéo lão Vương thái giám đến bên cạnh.

Lão Vương thái giám không hiểu gì cả, mang theo hai thùng nước, đứng bên cạnh Tiền công công, lại nhìn kỹ người đứng trước cửa, mới phát hiện người này là vạn tuế gia của bọn họ.