Chương 52 ta tên là Lưu Phi .
Chương 52
Chu Bạch mở mắt,vẫn là cái giường lá cũ,lần này hắn trực tiếp đứng dậy,nhìn vào tay chân khắp cơ thể,có chút ngơ người.
Mà lúc này một giọng nói của thiếu nữ vang lên.
"nha ngươi cuối cùng cũng dậy rồi,thật là ngươi lại cảm kích chúng ta làm chúng ta rất vui,nhưng mỗi lần chơi trò chơi xong ngươi liền ngất nên không cần thiết làm nhiều nha."
Chu Bạch đờ ra,nhìn về thiếu nữ với con rùa biển,sau đó trả lời ấp úng.
"Ồ vậy được."
Thiếu nữ lại gần hắn,tay chắp ra sau,thân thể nhỏ nhắn hơi nghiêng về phía trước,khuôn mặt tinh xảo khẽ nhếch,cười nói.
"Vậy được,tiện thể ta giới thiệu mình nhé,ta tên là Linh Mộng."
Sau đó nàng chỉ về phía rùa biển .
"Còn nó là Hỏa Hỏa,là bạn tốt thân nhất của ta."
Sau đó thiếu nữ nhìn về Chu Bạch cười hi hi hỏi.
"Nói mới nhớ,chúng ta chưa biết tên ngươi,lúc ngươi tỉnh dậy liền muốn chơi,sau đó ngất liền tên bọn ta cũng không biết,ngươi tên gì."
Chu Bạch lúc này sắc mặt đã bình thường trở lại,bởi vì hắn đã đồng bộ kí ức với bản thể,hắn biết chuyện gì rồi,liền quay trở lại trạng thái bình thường,chắp tay sau lưng trả lời thiếu nữ.
"Ta sao,nếu ngươi đã thành tâm muốn biết,ta sẽ sẵn sàng trả lời,ta tên Chu Xíc. .. . "
Hắn đột nhiên dừng lại,hắn đột nhiên nghĩ đến một cách chơi rất thú vị,hắn từ bản thể kí ức biết được mình có thêm kỹ năng mới vô cùng thú vị,lại thêm xung quanh là biển nữa,vì thế hắn không dùng tên là Chu Xích nữa,không sai hắn chính là phân thân đỏ chi nhất của Chu Bạch,đây chính là tác dụng phụ của 《song trùng》 khiến cho ý thức phân thân có thể dùng chung cơ thể của bản thể,còn Chu Bạch thật có lẽ phải chờ một lúc nữa với tỉnh lại.
Mà thiếu nữ có chút tò mò,hứng thú,chọc chọc mặt Chu Xích,hỏi.
"Sao đang giới thiệu lại dùng lại rồi,cách giới thiệu của ngươi thú vị thật đấy chắc tên rất hay nha."
Chu Xích phủi phủi áo,thần hồn tìm kiếm trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái áo biến hình,một bộ giáp,cùng một cái mũ rơm,. . . .tất cả sáng lên hợp lại,hắn đồ trên người biến đổi,lúc này hắn mặc quần đùi xanh dương,đi dép xỏ ngón,trên hông có một dải lụa vàng,mặc một cái áo đỏ để hở bộ ngực không biết từ lúc nào đã có thêm một cái vết sẹo chữ X trên đầu đội mũ rơm,cuối cùng là hiệu ứng khói,sau đó quay đầu nói với thiếu nữ.
"Ta tên là Lưu Phi, Mộng kỳ D Lưu Phi là người có ước mơ sẽ trở thành vua hải tặc tương lai,xin chỉ giáo."
Hắn lấy tay trái đỡ mũ rơm,tay phải làm động tác chỉ trời nói hùng hồn.
Thiếu nữ sững sờ,mặt viết đầy,cái quỷ gì.
Mà con rùa cũng vậy nó nhìn Chu Xích như muốn nói,ngươi ấm đầu sao.
Mà Chu Bạch vừa tỉnh dậy,mơ mơ màng màng chưa biết chuyện gì xảy ra,thì đã thấy Chu Xích dùng cơ thể mình làm trò con bò rồi.
[. . . . ]
[Mẹ nó đây là chuyện gì xảy ra,tại sao Chu Xích tên chó này lại dùng được cơ thể ta.]
Chu Bạch muốn lấy lại quyền khống chế cơ thể,nhưng không thể,hắn có vẻ quá mất sức khi đánh nhau liên tục,thần hồn cần nghỉ ngơi,nên chưa thể chiếm quyền được.
Thiếu nữ đờ người nhìn Chu Bạch,lấy tay che miệng sau đó cười khúc khích,thân thể nhỏ có chút rung lên,ngực hơi nhỏ cũng có độ nảy nhất định.
"Hi hi hi,hi."
Chu Xích kì quái nhìn nàng nói.
"Ngươi cười cái gì,có gì đáng cười sao."
Linh Mộng cố gắng nhịn cười nhưng không được,thân thể vẫn run lên,cố nói.
"Không không, hi ta không cười giấc mơ của ngươi,chỉ là ngươi thật sự muốn làm vua hải tặc sao."
"Đúng nha sao vậy."
Chu Bạch kì quái nói,vua hải tặc thì thế nào,trả nhẽ thế giới này có hải tặc sao,nếu không có,thì hắn được tính là vua hải tặc rồi đó,bởi có mỗi hắn,hắn không làm vua ai làm vua.
"Vậy ngươi biết làm thế nào để thành vua hải tặc sao."
Chu Bạch không chút do dự hùng hồn trả lời.
"Đương nhiên là lấy được One piece nha."
Thiếu nữ lại sững lại,kì quái nói.
"Đó là cái gì,tại sao vua hải tặc phải có thứ đó,ta chưa nghe qua nha."
Chu Xích thấy vậy,liền bắt đầu kể tào lao nhưng giọng lại nghiêm túc như kể bí văn nói.
"Cái này ngươi đương nhiên không biết,đây là bí văn từ 10 vạn năm trước của thế giới rất ít người biết,ta cũng chỉ may mắn biết một chút thôi."
Nghe vậy,cả Linh Mộng cùng Hỏa Hỏa rùa biển,đều tò mò nhìn hắn,bọn họ thật có chút hiếu kì rồi.
"Như thế nào bí văn,ngươi kể đi mau lên."
Rùa biển cũng ngật ngật đầu,hối thúc.
Chu Xích liền ngồi xuống,lấy ra một cái bàn đá,một ly trà,tay cầm một cái quạt,như thuyết thư tiên sinh một dạng ngồi xuống.
"Bốp."
Hắn đập chiếc quạt giấy xuống bàn,sau đó hằng giọng,bắt đầu bịa chuyện kể.
Linh Mộng cùng Hỏa Hỏa chăm chú nhìn hắn ngưng thần.
"Ngày xưa khi thiên địa này mới thủa sơ khai,hải tặc mới được được hình thành,lúc đó không có trật tự rõ ràng,hải tặc c·ướp b·óc khắp nơi,đốt g·iết tràn ngập thế giới,máu chảy thành sông một thế giới không có trật tự hỗn loạn vô cùng,kẻ mạnh đứng trên xem chúng sinh như cỏ rác,lúc bấy giờ liên minh thế giới thành lập,nhưng cũng không thể đàn áp được hỗn loạn ."
Linh Mộng nghe đến đây đột nhiên nhảy lên nói.
"Ngươi là đang nói thời đại [khai phá] sao,ngươi vậy mà biết được bí mật mà đã không ai biết nữa,của thời đại đó sao,không thể nào."
Rùa biển cũng biến sắc,mặt cũng viết đầy không thể nào.
Chu Xích thì nào biết cái gì thời đại khai phá,nhưng hắn chính là mặt dày,mặt không đỏ tim không đập gật đầu thả nhiên trả lời.
"Đúng vậy là cái kia thời đại."
Nghe vậy,Linh Mộng cùng rùa biển càng chăm chú lắng nghe hơn,chờ đợi,Chu Xích kể (bí văn.)
Chu Xích thấy vậy,cười nhẹ,tiếp tục kể.
"Và rồi,như thiên địa cảm thấy buồn thay cho số mệnh chúng sinh,năm đó khi mọi thứ hỗn loạn tưởng chừng như không thể nào đàn áp được,một người đã đứng lên để làm điều đó,người đó có tên Hoàng Kim D Long Cơ, hắn ta mặc một chiếc áo khoác dài màu đỏ của thuyền trưởng. Bên dưới áo khoác, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam và có một chiếc thắt lưng màu vàng quanh eo. Hắn đeo một chiếc cravat màu trắng quanh cổ, quần dài màu xanh đậm, và thứ có vẻ là đôi ủng đi biển màu đen, hắn cũng đội một chiếc mũ c·ướp biển,hắn khoác lên mình bộ đồ thuyền trưởng của c·ướp biển,thứ mà bấy giờ cho là tự trương cho những điều tăm tối tai ác,t·hảm h·ọa,nhưng từ khi hắn ra khơi lần đầu tiên,mọi thứ đã khác."
Linh Mộng có chút suy nghĩ trong lòng.
[Đúng thật là《 khai phá》thời đại tường có một vị cường giả thật,nhưng không ai biết hình dáng và tên họ của người đó,mà Lưu Phi lại biết rõ như vậy,trả nhẽ hắn nói thật.]
Chu Bạch uống một ngụm trà hắn nói rất diễn cảm,đủ để miêu tả thời đại đó tăm tối,sau đó dưới ánh mắt chờ mong của Linh Mộng cùng rùa biển tiếp tục nói.
"Khi hắn xuất hiện trên đại dương mênh mông hắn như trật tự cuối cùng để cứu vớt thế giới này,nhưng nơi hắn đi qua,c·ướp biển đáng g·iết,đ·ốt p·há dân thường đều bị sức mạnh áp đảo của hắn tiêu diệt,chỉ vài năm không đến,tên hắn được tất cả hải tặc biết đến như một tia sáng hy vọng,trong một thế giới tuyệt vọng,hắn lúc đó cũng không chiến đấu một mình,hắn có một đội thuyền viên mạnh mẽ,một kẻ vừa là bạn vừa là thù râu trắng,cùng với những người cùng chung trí hướng tạo nên một liên minh,nhưng là tất cả điều đó,cũng chưa thể để cho hắn được người đời biết đến,và câu nhận như một vua hải tặc được tất cả là nhờ vào việc biết được tin tức,và tìm được một báu vật thượng cổ,mà hắn đã tìm ra trong hành trình của mình của mình."
Chu Bạch lại nhấp trà thanh âm nhưng lại mang theo nhiệt huyết,như thể hắn tường trải qua giống như,liền Chu Bạch đều nghe mộng,chứ đừng nói hai cái đần độn thích não bổ kia,thở ra một hơi dài.
"Là gì ngươi nói đi,cứ ngắt giữa chừng hoài vậy,mau lên mau lên."
Rùa biển cũng giúp đẩy đẩy Chu Xích bảo hắn mau lên.
Hai ngươi không hiểu não bổ làm sao,bắt đầu nghĩ tất cả là thật là bí sử bị che giấu,mà người biết được tất cả sự thật Chu Bạch lúc này nhìn họ như cảm xúc là.
Chu Bạch.
[. . .. .]
[Các ngươi thật tin luôn,hai tên ngu các ngươi thật tin,các ngươi tu hành ra sao,mới lên được hợp đạo vậy .]
Chu Xích không để mọi người đợi lâu,tiếp tục biên.
"Đó chính là thứ ta ban đầu nói,kho báu One Piece,chỉ có nó,với được cả thế gian câu nhận là vua hải tặc."
"Ừm ừm,thảo nào thảo nào."
Linh Mộng ngồi quỳ hai chân,như tiểu học sinh nghe giảng, ngật ngật đầu,lại não bổ nói.
"Trả trách,thế gian bao năm qua không có người đứng đầu,thì ra là phải có bảo vật thượng cổ này sao."
Chu Xích Chu Bạch nghe vậy sững sờ,thật còn có thể não bổ vậy sao,Chu Bạch thì cảm giác cô gái này không chữa được,mà Chu Xích thì lại gật đầu nói.
"Đúng vậy đúng vậy,bọn họ giống ngươi,không biết sự tồn tại của One Piece vì thế nên mới có tình hình như hiện trạng."
Hắn nói lập lờ không rõ không cho tiết để tráng bị lộ là nói xạo.
"Vậy ngươi biết bảo vật đó nó ở đâu sao,vua hải tặc đến cùng sau cùng sẽ thế nào,tại sao chúng ta lại không biết sự tồn tại của hắn,trong khi hắn đã cứu vớt cả thế gian."
Chu Xích đang định nói tiếp,đột nhiên ọc ọc,bụng hắn kêu,có vẻ như cả tuần chưa ăn gì khiến cơ thể bị đói rồi,hắn liền hằng giọng nói.
"Muốn biết sự thế nào,nấu cơm cho ta ăn,rồi ta kể hồi sau sẽ rõ ."
Linh Mộng xụ mặt,nắm lấy tay hắn đung đưa liên tục nói.
"Đừng nha kể tiếp đi,ta sẽ nấu cơm ngươi ăn sau."
Chu Xích nói thầm em gái này quá không giữ giá,nhưng vẫn kiên quyết nói.
"Không được ăn cơm xong nói tiếp."
Ngươi lại đẹp ta không thịt được thịt cơm đầy đủ với là vương đạo.
"Ồ vậy ngươi chờ chút,ta làm rất nhanh,nhớ phải kể tiếp đó."
Thế là Linh Mộng chạy ra ngoài động,không thấy bóng dáng,mà rùa biển thì lại gần hắn cũng sờ lên tay hắn đung đưa vứt cho hắn cái mị nhãn.
Chu Bạch,Chu Xích.
[. .. . . . ]
"CÚT,NGƯƠI LÀ RÙA BÁN MANH CÁI RẮM,"
Chu Xích đá bay rùa biển,Hỏa Hỏa rùa biển uy khuất nhìn hắn,như cái thiếu nữ bị phụ tình,lấy chân lau nước mắt.
[. . . .]
[Con rùa này tuyệt nến là hồ ly tinh với đúng,sinh làm rùa quá phí hoài thiên phú trà xanh của nó.]
Cả Chu Bạch và Chu Xích có cùng một ý nghĩ.
《Cầu hoa tươi.》