Chương 44 đi săn trung cuộc.
Chu Dịch Thần hít một hơi thật sâu,những kí ức kì lạ như hiện lên trước mặt hắn,cơ thể hắn bắt đầu theo bản năng di chuyển.
"Gào Gào."
Mà lúc này,Bách Mục Quỷ ngầm lên như dã thú thực sự,hắn rất tức giận, hắn lúc mới đi đến đây,do bị âm thanh chói tai thu hút,không phải bởi vì hắn tò mò,mà bởi vì yêu lang thú chính là n·hạy c·ảm với âm thanh cao,hắn bị theo bản năng cơ thể bị dụ tới đây,đây chính là một trong tệ nạn của đoạt xá yêu thú,nhưng hắn không ngờ,nơi hắn tới lại có Chu Gia tộc nhân,tại sao hắn phát hiện sao bởi vì trong công pháp 《Bách mục kinh》có bí pháp tên,《huyết thù nhãn》này bí pháp,có thể khiến người dùng nhìn đến nhân quả thù hận của bản thân,mà hắn nhìn thấy là hắn thù Dịch Thần vì vậy,hắn nhìn phát là biết ngay đây là Chu gia người,bởi vì hắn thù hận rất nhiều,nhưng chỉ có chu gia khiến hắn phải hận thấu xương,còn những kẻ thù khác hắn gần như trả quan tâm.
Hắn nhìn thấy Chu gia tộc nhân,liền cười ra tiếng,tưởng rằng thời vận đã đổi,chỉ cần dùng chút sức liền có thể đoạt xá Chu gia tộc nhân,ai biết được,hắn lại bị một cái trúc cơ kỳ kéo đến lúc này,phải biết hắn tu vi tuy chỉ hóa thần sơ kỳ,nhưng hắn có địa tiên cảnh tri thức có thể cùng hóa thần hậu kỳ so sánh,thế mà lại bị kéo thời gian tới bây giờ,quá mất mặt.
Nghĩ vậy hắn liền không muốn kéo,g·iết c·hết ao nhi này,dù sao theo biểu hiện,oa nhi này tuyệt đối là thiên tài quan trọng của Chu gia,g·iết hắn chu gia tổn thất không nhỏ.
"Ngào."
Hắn lại lao lên,vẫn không có kĩ thuật cao siêu gì,bởi vì không cần,thân thể yêu thú chỉ cần dùng man lực mới là vương đạo.
Chu Dịch thấy vậy,thân thể không né tránh,mà trực tiếp tiến lên.
Tay cầm kiếm của hắn chém ra.
"Keng kheng."
Kiếm của hắn đụng phải răng nanh của Cự lang.
Hằn lại b·ị đ·ánh lui về sau,khóe miệng chảy máu,nhưng hắn không quan tâm,điên cuồng xông lên tất công.
"Keng keng kheng."
Pháp Kiếm,cùng răng nanh móng vuốt thân thể yêu thú đụng nhau.
"Keng keng keng."
Dịch Thần đánh vào thân thể yêu lang chỉ có thể làm b·ị t·hương nhẹ Bách Mục Quỷ,mà mỗi một đòn của yêu lang đều khiến nội tạng của Dịch Thần lệch vị.
"Bịch."
Một lúc sau,Dịch thần bị đập vào một gốc thiết thụ,cơ thể nhỏ nhắn be bét máu,hai tay đã mất,cơ thể đầy máu như huyết nhân,nội tạng đều đã b·ị t·hương hắn hơi thở trở nên mỏng manh,hắn không thể lại hồi phục nữa,bởi hắn hết sức rồi,hồi phục cũng phải vô hạn.
"Cuối cùng cũng xong,oa nhi ngươi thật khó g·iết,bây giờ ngươi vừa vặn hấp hối,ta. . .. "
"C·hết."
Nhưng chưa kịp nói xong,nơi xa đột nhiên có một cái mũi tên xanh lục như dịch chuyển thời không bắn đến đầu hắn,mà đang cố gắng trống cự Dịch thần lại thả lỏng,trực tiếp ngất đi,bởi vì hắn biết đây là giọng của ai,đó là của phụ thân hắn,hắn được cứu rồi.
"Phộc."
"Ngao."
Bách Mục quỷ dù sao cũng từng là địa tiên,tuy không thể né hoàn toàn,nhưng né qua khỏi giữa đầu,mũi tên cắm vào mắt hắn,nhưng ít nhất không bị g·iết.
"Ngào."
Hắn gầm lên một tiếng,căn bản không hỏi câu vô dụng,"là ai."loại này lời thoại,mà quay đầu,cháy thục mạnh,hắn lại thiêu đốt linh hồn cùng huyết khí ít ỏi,chạy điên cuồng vào rừng sâu.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau,trên trời mây đen kéo tới,sấm chớp đi theo,một bóng người đáp xuống trước mặt Dịch Thần,Là Chu Thanh Sơn,giờ khác này hắn như trở thành người khác giống như,khuôn mặt bình thường lạnh lùng,cao cao tại thượng như thần linh,tay cầm một cái lục sắc cây cung,lam sác đạo bào cùng với tóc hoa râm bay phấp phới.
Hắn nhìn Chu Dịch Thần thảm trạng,nhìn chút về phía con yêu lang phương hướng chạy,nhưng cũng không đuổi theo,hắn liền lấy ra đan dược nhét vào miệng Dịch Thần,ổn định thương thế con mình xong,thân hồn của hắn như hải dương gợn sóng bao trùm thiết mộc lâm,sau đó hắn thấy được phu nhân của mình nơi chiến đấu,liền một tay bế lấy con,trược tiếp phi đến chiến trường kia.
Mà lúc này,Liêu Như Yên Chân tiên cảnh đỉnh phong,đang cầm búa,đè đập lấy một lão già.
À không là địa tiên lão già.
"Liêu nha đầu,ngươi tại sao phải cùng ta đánh tới sống tới c·hết,ngươi không lo cho con ngươi sao."
"Cái đó không cần ngươi quan tâm."
"Đông."
Vừa nói một búa đập vào lão giả,nàng lựa chọn tin vào con mình,dù sao cha mẹ chính là phải biết đặt niềm tin vào con cái trong những trường hợp chúng cần,mà không phải nghi ngờ,như vậy sẽ khiến con cái sau này khó mà tự tin vào bản thân,hơn nữa con nàng chính là thiên tài,nàng không cần suy nghĩ nhiều,hắn nói hắn làm được,vậy hắn chính là sẽ làm được.
"Đông đông đông."
Ông lão điên cuồng phòng thủ,hắn thật cảm thấy kinh ngạc,không biết làm sao mà nàng có thể tự tin như vậy với con nàng,càng ngạc nhiên hơn là thực lực của nàng,tuy hắn là già sắp c·hết địa tiên sơ kỳ,nên chiến lực thật sự có lẽ chỉ là Nhân Tiên cảnh hậu kỳ thôi,nhưng dù vậy,bị một chân tiên đỉnh phong đè đập cũng quá bất khả tư nghị a.
"Đông đông đông đông."
"Rặc rặc."
Đại địa biến dạng,thiên địa u tối,mặt đất rung lên dữ dội mỗi lần Liêu Như Yên đập búa,như thiên lôi thần tướng đập vào bầu trời.
Linh kiếm của lão giả bắt đầu nứt ra,hắn cắn răng,định làm ra sát chiêu thì đột nhiên.
"Vút."
"Phộc."
Một mũi tên xanh lục đâm thẳng vào ngực lão.
Chu Thanh Sơn xuất hiện trên trời chân đạp hư không,nhìn xuống lão giả.
"ngươi là ai,vì sao muốn g·iết người Chu gia,nói ra ngươi được phép c·hết không đau khổ."
Chu Thanh Sơn lấy thái độ bề trên ra lệnh,khiến cho lão giả như đụng đến kí ức đau khổ,mắt đỏ ngầu.
"Lại cái giọng trên cao xuống đó,nhìn chúng sinh như sâu kiến,các ngươi sao không C·hết hết đi,các ngươi c·hết ta sẽ trả lời."
Sau đó hắn thiêu đốt mọi thứ mình có,hắn biết từ lúc Chu Thanh Sơn đến hắn đã chạy không được.
"C·hết."
Chu thanh Sơn thấy thế,không nói nhiều,giương cung,một tiễn lục sắc ngưng tụ lại tiễn tụ không tán không cho người ta thấy khí thế kinh người,nhưng lại khiến kẻ nhìn phải ánh mắt dưới mũi tên,như ánh mắt của tử thần phán quyết mà Liêu Như Yên không đứng nhìn,cơ thể mảnh khảnh đột nhiên hiện lên cơ bắp,nàng quanh thân như có lửa đỏ cháy lên,như nữa chiến binh đứng đó,ngọn lửa hóa thành chiến giáp,sau lưng ngưng tụ lại pháp tướng che đậy thương khung,nó nhìn giống hệt nàng nhưng đỏ như máu,tay cầm cự phủ,như bàn cổ khai thiên đập xuống,nàng giơ búa đập về phía lão giả.
"ĐÔNG, ĐÔNG."
"Phộc."
Chỉ hai búa đã khiến, thiêu đốt tất cả lão giả bay ra sau phải thổ huyết,linh kiếm tan tành.
"ĐÔNG ĐÔNG ĐÔNG ."
Nàng không dừng lại,tiếp tục đập về phía lão giả,100km xung quanh cây cối hóa thành bụi nát,đại địa lõm xuống,núi đồi đổ xuống.
"A a a a."
Mà lúc này lão giả hét lên,định phản công thì.
"Phộc, phộc."
Hai tiễn xuyên qua tay chân hắn.
"ĐÔNG ĐÔNG."
lúc này lão giả với hiểu,thế nào là bất lực.
Hắn căn bản không thể t·ấn c·ông,hai vợ chồng phối hợp với nhau,một người công trực diện,một kẻ tìm sơ hở bắn lén,hắn chỉ cần hơi sơ sảy là chầu ông bà ngay.
Nhưng hắn làm thế nào đi nữa,thì cũng chỉ trì hoãn chút c·ái c·hết của bản thân thôi.
"Bịp."
Một lúc sau,lão giả thân thể như diều đứt dây,rơi thẳng xuống đất.
"Thật là một đôi quái vật mà."
Nói xong câu cuối hắn quả quyết t·ự s·át,hủy đi thần hồn,bởi vì hắn không muốn bị sưu hồn.
Sau đó hai vợ chồng bay xuống.
Chu Thanh Sơn hỏi.
"Nàng không sao chư."
Liêu Như Yên biến về bình thường,chiến giáp biến mất,mặt hơi tái nhợt lắc đầu.
"Không sao,ta chỉ hơi tốn sức thôi."
Sau đó nàng lại hỏi.
"Đúng các con đâu."
Chu Thanh Sơn phất tay,Dịch Thần đang nằm cách đó một đoạn,liền bay về.
Nhưng nhìn thấy cảnh này,Liêu Như Yên lại cau mày.
"Tiểu Bạch đâu."
Chu Thanh Sơn lắc đầu.
"Ta không thấy,khi ta đến đây đã thử do xét nhưng không thấy hắn đâu."
Nghe vậy,Liêu Như Yên căn bản không chữa thương,trực tiếp đến nơi mà Chu Bạch chiến đấu.
Nàng lo lắng nhìn xung quanh,nhìn t·hấy x·ác c·hết của tên đội trưởng,cùng đội viên,còn có sức tàn phá xung quanh,nhưng lại không thấy Chu Bạch đâu,nhưng lúc này tiếng Chu Thanh Sơn truyền tới.
"Hắn không sao,nàng xem đây hình như là lưu ảnh thạch của hắn,để lại."
Liễu Như Yên quay đầu nhanh tay bắt lấy lưu ảnh thạch,bên trong là hình ảnh của Chu Hắc đang cõng chu bạch nói.
"Nương ngươi nếu không nhìn thấy bản thể thì yên tâm,ta cõng bản thể đi trốn,khi nào an toàn thì quay lại a,a đúng ta là Chu Hắc a"
Nghe vậy,Liêu Như Yên với thở phào.
"Tốt rồi a,ngươi không cần lo nữa,nhưng mà Này phu nhân,tại sao lại có hai cái tiểu bạch vậy,phân thân sao,nhưng hắn ngất rồi sao dùng phân thân."
"Là phân thân,chỉ là hơi đặc biệt chút tôi,có lẽ cũng là tiểu bạch cải tạo,ta phải chữa thương ngươi đừng phiền ta,ruy nói tiểu bạch đã an toàn,nhưng ta vẫn lo lắng,vẫn là tìm hắn về sớm chút."
"Hả tiểu bạch cải tạo cái gì cơ."
Chu Thanh Sơn tò mò hỏi,cơ mà lão bà lại không đáp lại,hắn liền im lặng chờ.
. . . . . .
《Cầu hoa tươi.》