Chương 43 Dịch thần nguy hiểm.
Chương 43
Trở lại vài phút trước.
Chu Dịch Thần sau khi nhanh chóng sắp xếp đồ ca ca giao,hắn còn cẩn thận làm một mành bảo vệ nhỏ bằng linh lực,như vậy mấy cái loa cùng bột khói sẽ không bị động vật hoang dại làm hỏng,sau khi làm xong,hắn đứng dậy,hai lông mày hơi nhăn.
[Bây giờ đi đâu đây,cũng không thể trở Bạch Hổ thành a,nơi đó chưa chắc đã an toàn,nhưng là ở lại trong rừng thì quá nguy hiểm,nếu không ta thử tìm chỗ an toàn hơn một chút.]
Nghĩ vậy hắn liến bắt đầu chạy như bay đi đến sau ngọn núi ngần đó,trốn ở đây vừa an toàn lại vừa tiện quan sát,nếu Chu Bạch xảy ra chuyện hắn có thể ra giúp,hắn núp trên một cái cây,nhìn đến chỗ mình vừa lập bẫy.
Sau hắn nhìn thấy Chu Bạch 1 chiến 9 màn kia trận chiến.
[Huynh quả nhiên là quá mạnh a,ta bây giờ cho dù xông ra cũng không giúp được gì.]
Hắn rất thán phục ca ca mình,có mạnh thiên phú thực chiến lại có thể làm đến bước này,phải biết thiên tài đứng đầu vượt cấp mà chiến, cũng không quá một đại cảnh giới đâu,mà loại thiên tài hi hữu này còn không bằng ca hắn a,trúc cơ chơi hợp đạo,trực tiếp vượt 4 cảnh,tuy là nhờ ngoại vật,nhưng đó cũng là chiến tích thực sự.
Nhưng rồi hắn chú ý tới,xung quanh hình như có vài người tò mò đến ngần,không có cách,âm thanh quá lớn loa quá lớn,dễ thu hút người hiếu kì.
Dịch thần thấy vậy,liền hơi do dự một chút.
[Ta có nên xuống ngăn bọn hắn không,dù sao nếu có ngoại nhân đến,có thể sẽ r·ối l·oạn kế hoạch của ca a,nhưng nhỡ ta đi mà ca đúng lúc cần trợ giúp thì sao.]
Cau mày suy tư,hắn mới mấy tháng tuổi thôi,mấy chuyện phức tạp này khiến hắn rất đau đầu,lắc lắc cái đầu nhỏ,Dịch Thần quyết định,sẽ ra ngăn bọn người lạ,dù sao trận chiến của ca ca không phải cấp bậc hắn hiện tại có thể tham gia,sau đó hắn phi xuống cành cây.
Phóng về phía mấy người mới đến,hắn nhìn không rõ đám người tướng mạo,bởi vì hơi xa,nhưng vẫn đếm được khoảng 5 người,đều là trúc cơ kỳ.
Đây cũng là bình thường,kim đan trở lên toàn người già đời,sẽ không thích xe vào mấy chuyện kì lạ dễ c·hết,chỉ có trúc cơ thái điểu mới là chưa trải sự đời với hay xem chuyện bao đồng.
Chu Dịch Thần không có ý định nói chuyện,hắn muốn trực tiếp đuổi mấy người này đi,không có thời gian đi nói nhảm.
Tay hắn cầm một thanh pháp bảo kiếm,linh lực ngưng tụ,chém về phía năm người.
"《Nhất Dương kiếm 》"
Chu Bạch luyện quyền,mà hắn thì trọn kiếm,bởi vì khi luyện kiếm hắn có cảm giác quen thuộc,giống như mình đã dùng qua rất nhiều lần rồi.
Kiếm khí có kèm thao dương quang,bay thẳng đến đám người,Dịch thần không định g·iết người,chỉ đuổi đi thôi,nên hắn chỉ dùng 7 thành lực,nhưng cũng đủ để 5 cái trúc cơ chật vật rồi,cả năm bóng người dùng võ kỹ,nhưng vô dụng chặn không được,đừng nhìn Dịch Thần bên ngoài có chút thua kém Chu Bạch,hắn có hắn nhưng là có《Đấu Chiến Thánh Thể》cùng cảnh giới 10 tên cũng đánh được.
"Bùm."
Đất đá bị phá hủy,khỏi bụi bay tứ tung,Năm người lùi lại phía sau,thổ huyết liên tục,cả năm thấy nghĩ không ổn,có vẻ có kẻ mạnh ở ngần canh giữ,không cho kẻ khác xem đến chỗ âm thanh phát ra,liền nhìn nhau,quả quyết chạy trước khi cát bụi tan,bọn họ chỉ là hiếu kì mà thôi,không phải cái gì báu vật không bỏ được,bồi mang vào không đáng,vừa thấy có kẻ mạnh chiếm giữ liền chạy thôi.
Chu Dịch Thần đứng ở trên tán cây,cách nới hắn vừa chém không xa.
"Hà."
Hắn thở phào một cái.
[May là không phải mấy tên đầu óc không bình thường,thấy địch mạnh hơn còn thích lao lên,nếu không ta cũng phải phí sức một phen a.]
Hắn nhảy xuống cây,phủi đi bụi đất,đang chuẩn bị về lại chỗ trốn cũ thì đột nhiên.
"Ngừ ha ha,thấy được rồi."
Hai con mắt của lạnh thấu xương nhìn về hắn,đó là một con to lang,quanh thân lông đen như bầu trời đêm,mắt bạc,thân hình to lớn đến 10 mét,nanh vuốt sắc nhọn nhe ra con cự lang xông thẳng về phía Chu Dịch Thần móng vuốt sắc nhọn lộ ra,quét về phía dịch thần.
Dịch thần thấy vậy,trong tay kiếm lại ngưng kết dương quang,toàn lực chém về cự thủ.
"Keng."
Dịch thần b·ị đ·ánh bay,hắn ngưng trọng nhìn con sói,nhíu mày nói.
"Hóa thần yêu thú,vậy ngươi đã có một ít linh trí rồi,tại sao đang yên đang lành lại t·ấn c·ông ta."
Hắn rất bối rối,nhưng cằng hơn là cảm thấy nguy hiểm,hắn không như Chu Bạch,tu vi của hắn chỉ trúc cơ đỉnh phong,còn kém hoàn mỹ một bước,kinh nghiệm thực chiến bằng không,võ kĩ thì mới chỉ học nhất dương kiếm,căn bản không thể trực diện đấu với hóa thần kỳ,hơn nữa còn là yêu thú,bởi cùng cảnh giới,bình thường luôn là yêu thú mạnh hơn,vừa rồi đỡ được đòn kia chỉ vì con cự lang chưa ra hết sức mà thôi.
"Khạc khạc khạc,Chu gia oa nhi,ngươi không cần phải hỏi nhiều,ta chính là muốn g·iết ngươi ngừ."
Hai con mắt màu bạc của cự lang đỏ lên,sát khí ngưng lại,nhe ra nanh vuốt,không có một chút nào kỹ xảo,trực tiếp nhào đến Dịch thần.
Dịch thần thấy vậy lấy ra một tấm phù lục,phong hành phù,tay hắn truyền linh lực vào phù,tốc độ tăng lên,phù lục đốt cháy,tốc độ hắn lên đến kim đan kỳ,bèn nhảy lên né tránh,nhưng là,đây là sai lầm của hắn,nhảy lên thì hắn sẽ không có một chỗ dựa để né nữa,quả nhiên.
"Bùm."
Thấy Móng vuốt đập vào dưới đất trượt cự lang không bối rối,cái đuôi động, quật mạnh vào đang ở trên không Dịch thần.
"Bốp."
"Phộc."
Dịch thần bị đập vào ngực,phun máu bay thẳng 10 mét.
"Bộp."
Hắn bị đập vào một cái thiết mộc,thân thể như không xương trôi xuống gốc cây.
Nhưng rất nhanh,toàn bộ v·ết t·hương của hắn lành lại,hắn lại đứng dậy quyết định thật nhanh chạy đi,hắn biết mình đánh không lại,chỉ có chạy thôi.
Tốc độ hắn giảm xuống,hắn biết đây là phù lục hết hiệu lực,vì thế lại lấy ra phong hành phù dùng,hắn có rất nhiều phong hành phù,một phần là của hắn,còn một phần là Chu Bạch đưa cho hắn,đề phòng hắn lúc đi làm bẫy bị nguy hiểm.
"Vù vù vù."
Mà sau hắn cự lang hơi sững lại,hắn chắc rằng hắn đập phát kia, phải khiến oa nhi này b·ị t·hương không thể đứng rồi chứ,nhưng hắn định thần lại,bốn chân dùng lực đuổi theo Dịch Thần.
Nhưng cự lang mấy lần đập trọng thương Dịch thần lại phát hiện Chu Gia oa nhi này lành v·ết t·hương tốc độ nhanh vô cùng,chỉ vài giây là Dịch thần hồi phục chạy như điên,đây chính là đấu chiến thánh thể sức mạnh,chỉ cần không một chiêu đập c·hết,Dịch thần sẽ không c·hết,cái này khiến Cự lang tức muốn thổ huyết,hắn không thể nào đập c·hết Dịch thần,mãi mới tìm được Chu gia tộc nhân hắn không muốn g·iết,bởi vì hắn muốn đoạt xá dịch thần không sai hắn là Bách Mục Quỷ.
Mà Chu Dịch một đường b·ị đ·ánh một đường chạy,hắn đã phát hiện cự lang có vẻ muốn bắt sống hắn,nhưng hắn sẽ không buông tay chịu trói,mà tiếp tục vừa đánh vừa chạy,mà trong thời gian này,hắn đột nhiên cảm giác được,mình đối với thực chiến bắt đầu thuần thục một cách nhanh chóng,tu vi trúc cơ đỉnh phong kẹt lại do chưa thể tu luyện, lại đột nhiên có dấu hiệu sắp đột phá,hắn biết đây là là thể chất hắn phát uy,thế là hắn tốc độ chạy trốn càng ngày càng nhanh,nế tránh cũng thuần thục rất nhiều,mà trong đầu hắn,đột nhiên hiện lên một chút kỳ lạ kí ức,như thể của hắn,lại như của người khác,tất cả kinh nghiệm của người đó bắt đầu cùng hắn dung hợp,hắn thấy hơi kì quái,nhưng cũng chỉ quy công cho thể chất của hắn, mà đang đằng sau hắn dựng lông đen điên cuồng đuổi Bách Mục Quỷ Chu lên.
"Ngào Chu gia oa nhi ngươi phải c·hết."
Hắn tức điên,buồn bực đến thổ huyết,tên trước mặt này không chỉ tốc độ khôi phục nhanh kinh khủng,mà mỗi lần b·ị t·hương còn sẽ hơi mạnh lên bây giờ hắn nếu không dùng toàn lực con mồi phải thoát.
"Ngào."
Hắn há to miệng bên trong đỏ như máu,cắn về phía Dịch thần,Dịch thần thấy vậy,muốn tránh,nhưng hắn coi thường Hóa thần kỳ dùng toàn lực,hắn né không kịp,tay hắn bị chậu máu miệng ngặm được,xé rách.
"Xoẹt."
"A A a ."
Dịch Thần đau đớn ôm v·ết t·hương,nằm ra đất,mặt hắn dính nước mắt,hắn dù là mạnh lại thông linh,vượt xa người cùng tuổi,nhưng không như Chu Bạch,hắn kí ức bây giờ chỉ là trẻ em mới sinh mà thôi,bây giờ hắn rất sợ,hắn muốn khóc.
[Không được khóc,ta không được khóc,ta là thiên tài,ta sẽ không khóc,mẫu thân với ca ca rất mạnh,chỉ cần ta câu giờ hộ sẽ tới cứu ta,ta không được khóc,khóc tức là bỏ cuộc.]
Thân thể bé nhỏ của hắn lại đứng dây,lấy đan dược ngặm,hắn tuy tốc độ khôi phục nhanh,nhưng thể chất của hắn chưa trưởng thành hoàn toàn,mất tay v·ết t·hương nặng cũng không phải dễ hồi phục,hắn đứng dậy,nhìn Bạch Mục Quỷ,lần này hắn không chạy nữa,bởi hắn biết đây là cách hết dùng được rồi,con sói này đã muốn g·iết hắn,vì thế hắn bắt đầu lấy linh bảo áo giáp của gia tộc mặc vào,kiếm cũng thay luôn nhưng vẫn là pháp bảo,bởi với tu vi của hắn dùng linh bảo t·ấn c·ông sẽ dễ mất sức,mà trường hợp lúc này của hắn thích hợp nhất là câu giờ.
Bách Mục Quỷ nhìn hắn,ánh mắt băng lãnh.
《Cầu hoa tươi.》