Chương 35: đi chơi
Chương 35
1 tháng sau.
Chu gia,trên núi trang viên.
"Ca ca,ngươi biết có chỗ nào chơi cho đỡ chán sao,một tháng nay ta toàn ở nhà thật chán a,."
"Hấp ."
"Hà."
Tiếng luyện tập liên tục phát ra trong sân trang viên,Chu Bạch thấy lau đi mồ hôi,dùng lại luyện tập,nhìn về phía đệ đệ .
"Dịch thần Ngươi nếu muốn đi chơi,sao không bảo mẫu thân ngươi dẫn đi chơi,hỏi ta làm gì."
Đệ đệ hắn Chu Dịch thần mặt có chút xụ xuống nói.
"Ta lại không được mẫu thân bảo ta là nếu chưa học được lễ nghi cùng với chút thơ phú thì không được ra ngoài,nhưng ta đã học một tháng rồi ta muốn đi chơi."
Chu Bạch sững sờ khó tin nói.
"Ngươi mới vừa sinh một tháng mà thôi,mẫu thân ngươi bắt học mấy cái đó làm gì,ai lại cho trẻ mới sinh học mấy thứ đó,ta nhớ ta lúc mới sinh cũng không phải học mấy thứ này a."
Chu Dịch Thần bĩu môi mặt có chút nghen chua giọng mang theo uy khuất .
"Ta mới sinh nhưng trí tuệ phát triển không kém a,Đương nhiên phải học càng sớm càng tốt đây là điều mà tất cả thế gia công tử phải học a,học lễ nghi đối nhân xử thế,học thơ ca phú,để có cái mà thể hiện ra bản thân tài hoa,chỉ cần là gia tộc lớn lâu đời đều sẽ dạy con cháu hắc tâm,những vật này,chứ không thể như mấy tên phế vật của mấy gia tộc mới nổi,hoặc thế lực nhỏ được,suốt ngày ăn chơi bắt nạt kẻ dưới như vậy quá mất mặt,thế gia lớn sẽ không phí thời gian bắt nạt kẻ dưới,bởi vì không cần thiết phải quan tâm sâu kiến."
Chu Bạch mộng bức,chỉ chỉ mặt mình nói.
"Vậy ta thì sao,tại sao ta không phải học mấy thứ này,trả nhẽ ta không được coi là hắc tâm con cháu sao."
Chu Dịch Thần cũng kiên nhẫn giải thích.
"Cái này không phải tại huynh không phải hắc tâm con cháu,ca ngươi không phải học chủ yếu là bởi vì chưa cần vội vàng học như ta,ca ngươi được gia tộc định sẵn con đường tu hành thì phải đến hợp thể kỳ với bắt đầu lịch luyện rồi,mà ta thì chỉ cần đến nguyên anh là sẽ phải ra ngoài lịch luyện,khác nhau thời gian rất nhiều,ta có lẽ chỉ cần 19,20 tuổi là có thể đi lịch luyện còn ca ngươi có lẽ phải đến 30 với có thể bước chân ra khỏi gia tộc,đây là để bảo vệ an toàn cho ca ngươi,nên thời gian để dạy ngươi rất nhiều,hơn nữa bởi thiên phú ngươi quá mạnh,khiến cho địa vị của ngươi không tầm thường,ngươi không muốn học người khác ép không được a."
Chu Dịch thần có chút than nhẹ nói câu cuối,hắn sau một tháng được tộc nhân nói cho mình biết về thiên phú của ca ca mình,hắn bị đả kích không nhẹ,cũng biết tại sao mình thiên tài như vậy mà mọi người lại không thấy ngạc nhiên,kính ngưỡng,bởi vì ca ca hắn chính là thiên tài hơn hắn ngấp mười,đã biết rõ mình có một huynh trưởng như vậy,vừa khiến hắn cảm thấy tự hào,lại vừa cảm thấy khó chịu,nhưng hắn chưa bỏ cuộc,thiên phú là một phần thôi,chỉ cần nỗ lực hắn sẽ không thua kém huynh của hắn.
"Ta không có thiên phú cao đến như vậy a."
Chu Bạch Lắc lắc đầu.
Chu Dịch Thần không cho là thật chỉ coi như huynh hắn khiêm tốn thôi.
Mà Chu Bạch thì nhìn Chu Dịch Thần một chút,nói thật,hắn thấy cái đệ đệ này rất lạ,bởi vì vài tuần trước,sau khi học chữ tốt sau,đệ đệ hắn liền muốn lão cha đặt tên hắn là Dịch Thần,lão cha tuy thấy kì lạ nhưng vẫn đáp ứng hắn,mà Chu Bạch thì khi thấy như vậy,có chút nghĩ tới bản thân,nghi ngờ đệ đệ hắn cũng là trọng sinh nhân,nhưng để hắn thất vọng là không phải,hắn thử một món đồ quay thưởng ra có chức năng như máy phát hiện nói dối,hỏi thử đệ đệ mấy truyện,nhưng đều không có vấn đề,hắn bây giờ có đủ thứ kì lạ trong nhẫn không gia như doraemon,nên thất bại lại lấy thêm vài món thử lại,nhưng sự thật chứng minh là không phải,nên đệ đệ hắn không phải trọng sinh giả.
Chu Dịch Thần thấy Chu Bạch có chút ngẩn người,liền nhắc nhở.
"Thế quay lại chuyện chính a,huynh biết chỗ nào chơi sao,nhưng không thể quá xa,mẫu thân ta không cho đi xa."
Chu Bạch suy nghĩ một chút,cuối cùng nghĩ đến chỗ lúc đầu mà hắn tới thử khi chán quá,hắn liền cười sáng lạn,nghĩ hố đệ đệ một chút nói.
"Nếu ngươi thật sự thấy chán mà nói,lại không thể đi chơi xa,thì chỗ thích hợp để chơi chỉ có ở chỗ lão tổ thôi,đi đến chỗ lão tổ chơi đi."
Chu Dịch Thần tò mò hỏi.
"Đến chỗ lão tổ có gì để chơi sao."
"Có chơi cờ đó,ngươi hình như biết chơi cờ mà phải không,đến đó chơi với lão tổ đi,lão tổ thích chơi cờ lắm đó mà không có người chơi cùng."
Chu bạch nói sau đó bồi thêm một câu.
"À,nếu ngươi muốn đến đó chơi cờ,thì cứ tung hết sức mà chơi,thắng nhiều cũng không sao,lão tổ sẽ không trách ngươi đâu yên tâm,hơn nữa chỗ lão tổ có bàn cờ rất đặc biệt gọi cờ vua,là đặc hưu không đâu có,chơi rất vui."
"Vâng,cảm ơn ca ta đi một lúc sẽ về."
Chu Dịch Thần nghe vậy không chờ nổi nữa liền muốn đi chơi thử cờ với lão tổ.
"Ừm chơi vui vẻ."
Chu Bạch gật đầu mỉm cười,hắn thích cảm giác hố đệ đệ này,rất giải tỏa tâm trạng a.
[Đinh đinh:ta cảm thấy thành Chu Bạch đệ đệ sau này hắn sẽ rất khổ a.]
Chu Bạch mặt vẫn tươi cười.
[Không phải nói ngươi phải tiết kiệm năng lượng sao,mù lấn vào làm gì,ta là ca hắn,hố hắn thì thế nào.]
[Đinh đinh:là ca là có thể hố đệ sao.]
[Đúng,ai bảo hắn thiên phú tốt như vậy phải lịch luyện từ sớm đây là cách để đề phòng về sau hắn bị hố thảm bị hố với là vương đạo.]
Chu bạch mặt như thể việc đương nhiên, giống như người anh lo cho em.
[Đinh đinh:chứ không phải là tại hắn thiên phú tốt hơn ngươi,nên ngươi có chút chua,muốn hố hắn sao.]
[Đương nhiên không phải,ta nhỏ mọn như vậy sao.]
[Đinh đinh:ngươi không nhỏ mọm,chỉ mặt dày thôi.]
[Câm miệng.]
Mấy canh giờ sau,trong rừng trúc.
"LÃO TỔ NGÀI CHƠI XẤU A,TẠI SAO THUA LẠI ĐÁNH TA."
Tiếng la thảm thiết của Chu Dịch Thần vang lên.
"TA MẸ CÁC NGƯƠI,SAO TÊN NÀO CŨNG ĐÁNH CỜ GIỎI HƠN TA VẬY,LẠI CÒN TOÀN CHỌN TA MÀ HÀNH,CÁC NGƯƠI KHÔNG CHO TA MẶT PHẢI KHÔNG"
Cùng với tiếng chửi của lão tổ hòa lẫn
. . . . . . .
Hôm sau.
Chu Dịch Thần hùng hùng hổ hổ đi ra sân,thấy Chu Bạch lại đang luyện võ kỹ,liền đi đến mặt tức giận hét.
"Ca ngươi hố ta phải không ta hỏi thử Yên a di,nàng nói ngươi cũng từng bị lão tổ đánh do chơi cờ a."
Chu Bạch đang luyện võ kỹ thản nhiên .
"Đúng a,đã là huynh đệ,thì phải đồng cam cộng khổ chứ,đã ta bị lão tổ đánh một lần ngươi b·ị đ·ánh không phải rất hợp lí sao."
"Hợp lí cái rắm a,ta chỉ có 5 ngày nghỉ để chơi thôi,là sẽ lại phải học mấy thứ nhàm chán kia rồi,bây giờ bị mất một ngày oan,ca ngươi phải nghĩ cách đền ta,xin cho ta ra ngoài chơi a."
Chu Dịch Thần rất tức vì bị hố,nhưng hắn lại rất muốn đi chơi a,vì thế hắn chỉ tạm thời để chuyện bị hố qua một bên trước,sau này lại tính,hơn nữa hiện tại hắn đánh không lại Chu Bạch a.
Chu Bạch nghe vậy cũng thấy tên đệ đệ này hơi tội,đây là điển hình học hành mất tuổi thơ a,vậy cũng phải đền bù cho hắn một chút để tránh đánh mất tuổi thơ a.
Vì vậy hắn đành dừng luyện võ kỹ .
"Được rồi,ta thử hỏi mẫu thân xem quanh đây,sắp có lễ hội nhỏ gì không ta dẫn ngươi đi,dù sao ta cũng muốn đi ra ngoài tộc một lúc giải tỏa đầu óc a."
Sau đó hắn cùng dịch thần cùng đến phòng mẫu thân hỏi thăm.
"Lễ hội sao,có đó,ta vừa vặn muốn cho các ngươi đi,ở gần đây có tòa thành nhỏ tên Bạch hổ thành mấy ngày sau sắp tổ chức lễ hội săn bắn thường niên 30 năm một lần a,nếu các ngươi muốn đi thì có thể chuẩn bị đồ để tham gia cũng được đó.
Bên cạnh đang đan đồ Liêu Uyển Nhi, hơi lo lắng hỏi.
"Cho hai đứa tham gia không vấn đề gì chứ,nhỡ nguy hiểm thì sao."
Liêu Như Yên cười cười.
"Không sao không nguy hiểm,dù sao khu săn bắn được làm nơi tổ chức,thú vật cũng chỉ có thú vật bình thường cho đến nguyên anh kỳ yêu thú thôi,hai đứa đều trúc cơ kỳ còn có thể vượt cấp không vấn đề,nên không nguy hiểm,hơn nữa."
Mẫu thân Chu Bạch chỉ vào bản thân tự tin nói.
"Có ta đi cùng,tuyệt không vấn đề,ta cam đoan với tỷ tỷ ngươi a."
"Ừm,ta tin ta tin,cơ mà ngươi biết bãi săn đó tên gì sao."
"Muội nhớ là tên,thiết mộc lâm thì phải,cái chỗ dùng để khai thác thiết mộc đó."
. . . . . . .
Thiết mộc lâm.
"Hà."
Một hang động to tối đen,trong đó đột nhiên truyền ra tiếng thở ớn lạnh.
Trong hang hai con mắt sáng màu bạc của sói mở ra,một tiếng nói,xen lẫn tiếng của người,cùng dã thú ngầm ngừ truyền ra.
"Cuối cùng cũng cho thân thể Nguyệt Lang này tu vi tăng lên hóa thần kỳ,như thế kế hoạch của ta sẽ càng thêm chắc chắn,giờ chỉ chờ người Chu gia nữa thôi,nếu không chờ được,thì chỉ có thể đi tìm khắp nơi,quá tốn thời gian,huy vọng lần này vận khí của ta sẽ không tệ nữa,ngừ Chu Gia,Chu Bạch chờ lấy."
Con sói trong hang,bước ra ngoài quanh thân lông đen như bầu trời đêm,mắt bạc,thân hình to lớn đến 10 mét,nanh vuốt sắc nhọn nhe ra không ai khác chính là con Nguyệt lang mà bách Quỷ Nhãn đã đoạt xá,hắn lúc này đã biết kẻ hắn cần trả thù là ai Thiên tài có thiên phú khủng bố nhất hư tiên giới,
Chu Bạch.
Hắn được tin tức này từ những tên đi săn,cùng mấy tên vào rừng khai thác thiết mộc,sau đó hắn ăn luôn mấy tên đó,lúc trước hắn b·ị t·hương,lại b·ị t·ruy s·át mấy tháng trời,căn bản không thể do hỏi tin tức,nhưng bây giờ thì khác hắn biết mình phải g·iết ai.
《Đổi gió Cầu like, cầu bình luận cầu đánh giá》