Chương 147: Assassin trắng.
Hắn Ánh mắt như thú đói liếm liếm khóe môi.
"Không ! Ngài muốn cái gì cũng được ngoại trừ việc này."
"Ta không hỏi ý kiến của ngươi,mà là ra lệnh đi theo ta."
Nói hắn nắm lấy tay Tiểu Lữ kéo đi .
"KHÔNG . ."
Tiểu Lữ hét lớn,cắn vào tay tên quý tộc,rồi chạy.
"Bắt lấy nó . . ."
Những Lính canh đã đến,nghe vậy lật tức hành động.
Một tên lính đá vang con bé trở lại .
"Không ! làm ơn !không!. . ."
Nàng vội ôm lấy con,nàng nhìn tên quý tộc khóc lóc cầm lấy tay áo hắn,
"Làm ơn ! Đừng lấy con bé đi, đừng làm hại con bé,ngài muốn xử phạt thì hãy sử lấy tôi . ."
"CÚT . . ."
vừa chạm vào tay áo,liền làm tay áo bị dính đất,tén quý tộc điên tiết,đá và người nàng.
"Bụp . . "
Sau đó lại muốn động tay với con nàng.
"Các ngươi còn đứng đó làm gì ."
Tên quý tộc nhìn bọn lính.
Thấy vậy bọn lính hùa chung đấm đá liên tục vào người phụ nữ gầy ngò thậm chí thấy nàng quá lì,khiến tên quý tộc không vui,nhặt lấy một hòn đá to ven đường đập vào đầu nàng.
"Đục. . ."
"Hu hu mẫu thân mẫu thân . . "
Tiểu Lữ khóc lớn,nàng rất sợ hãi,nàng nhìn thấy mẫu thân chảy máu,miếng thịt nhỏ bị dẫm nát,nàng nhớ lại cái ngày phụ thân bị đ·ánh c·hết nữa,nàng sợ,sợ mẫu thân cũng bị đ·ánh c·hết.
Hoa Như ôm lấy con,nàng sẽ không thả ra,bởi nàng biết,nàng bỏ cuộc lần này,thì có lẽ mãi mãi cũng không gặp lại con mình như chồng mình lúc trước.
Cô bé trong lòng được mẫu thân bảo vệ khóc òa lên.
Nàng vội ôm tiểu lã,không để nàng b·ị t·hương.
"Làm ơn giúp . . ."
Ánh mắt nàng mờ dần,đầu nàng đang chảy máu, m thanh nàng khàn khà nàng tuyệt vọng cầu xin người đi đường.
Tay nàng đã buông lỏng,nàng đang kiệt sức.
Thế là con nàng bị kéo ra khỏi lòng của nàng.
"KHÔNG CỨU MẪU TH N HỨC MẪU TH N. ."
"Làm ơn giúp."
Nhưng không ai đứng ra.
Tuy tên quý tộc này chức vụ không cao,chỉ là cấp bậc thấp nhất,nhưng quý tộc là quý tộc,không ai dám đứng dậy đòi lại công đạo.
Trong đám đông không thiếu tu luyện giả,không thiếu thanh niên trai tráng, thiếu hiệp nhiệt huyết thường ngày hét to khẩu hiệu trừ gian diệt ác.
Nhưng họ biết được sự kinh khủng của thể chế quý tộc,đụng vào một quý tộc,đồng nghĩa với c·hết,bọn họ cứ đứng nhìn lấy một đám đàn ông đ·ánh đ·ập người phụ nữ với con nhỏ.
Bọn họ thậm chí nhường ra lối đi cho tên quý tộc.
Bà mẹ thấy tên quý tộc ghê tởm đang tới gần,muốn mang đi con nàng,liền dùng hết sức bình sinh lấy ra con dao trong áo vừa giấu đi,ngay tại tên quý tộc lại ngần.
"PHỘC . . ."
một dao cắm vào cổ tên quý tộc.
Hắn mắt đờ ra,khó tin nhìn bà mẹ đang cầm con dao dính máu.
"Ngươi . ."
Hắn sờ lấy cổ,rồi hai tay ôm lấy cổ,muốn máu ngăn máu,nhưng vô dụng máu thấm đẫm bàn tay hắn,hắn sợ hãi c·ái c·hết đến gần,hắn là người tu luyện tuy chỉ luyện khí,hắn quá kiêu ngạo,tưởng dân đen sẽ không phản kháng giống như bao người khác,nhưng hắn đánh giá thấp sự điên cuồng của một bà mẹ,lần đầu tiên hắn thấy sợ hãi một phàm nhân cũng là lần cuối .
Hắn ngã xuống,ánh mắt co lại,thân thể hơi co giật.
Hắn dần tắc thở c·hết.
c·hết vì một phàm nhân.
"Các ngươi đã c·ướp đi tất cả của ta,chồng ta,nhà ta,hạnh phúc của ta,trong sạch của ta,ta chỉ còn lại Tiểu Lữ,tuyệt không thể b·ị c·ướp mất nữa. . ."
Mấy tên lính lúc này mới kịp phản ứng.
To chuyện rồi,đã bao lâu rồi chưa có quý tộc c·hết vì dân đen.
Tên Trưởng Linh canh nhìn lấy bà mẹ muốn bế con chạy trốn,liền hét lớn.
"g·iết nó . . "
súng kíp được rút ra,phí về phía hai mẹ con.
Hoa Nhữ biết có lẽ lần này mình sẽ c·hết.
Nàng nhìn lấy Tiểu Lữ
Đối với nàng c·ái c·hết có lẽ là một loại hạnh phúc,nhưng còn Tiểu Lữ,nàng mới có hơn 10 tuổi.
Nàng chỉ là một đứa trẻ tại sao phải trải qua những truyện này.
Tại những viên đạn sắt sắp đụng đến Hao Nhữ.
Mà vào giây phút tuyệt vọng này.
ở trong đám đông vây quanh,một thiếu niên mặc một bộ đồ kì quái, bước ra,tay ngưng kết một tầng nước mỏng,t·ấn c·ông lính canh hét lớn.
"Đủ rồi . . . "
"Lưu Thủy Quyền . .. "
Hắn đứng trước mấy viên đạn,quyền ra như nước chảy đá mòn làm trệch hướng mấy viên đạn,chuyển hướng,nhằm lại mấy tên lính.
"Hừ tìm đường c·hết . . "
tên đội trưởng lính canh cười khinh,tay cầm giáo quay tròn.
"Đinh đinh . . . "
Sau đó hắn lật tức tiếp cận bóng đen kia,cho quét thương ra.
"Phộc . . "
Bóng đen bay ra,phun máu,lúc này người ta mới thấy rõ,người vừa t·ấn c·ông là một thiếu niên da trắng như xác c·hết,mặc một chiếc áo khoác kì lạ màu đen,có mũ trùm đầu tay áo dài,cùng phần thân áo quá đầu gối,hắn đeo một chiếc thắt lưng bằng da màu đen,cổ tay có hai phần giáp da,quần dài,giày da cao.(đồ của game Assassin creed .)
Mà chính tại lúc tên đội Trưởng lính canh lấy ra súng kíp muốn tiếp tục tiến công,một hình bóng khác lại xuất hiện.
Cũng là trang phục đó,nhưng bên ngoài là màu trắng bên trong áo khoác lộ ra màu đỏ,với một cái khăn khoác ở bả vai màu đen,bên vai còn lại là giáp da.
Hắn đi rất chậm rãi,như người bình thường đi dạo,lại rất nhanh lại ngần tên đội trưởng,im lặng không ra tiếng bước chân.
"Ngươi . . . ."
Tên đội trưởng muốn bóp cò,nhưng hình bóng kia nhanh hơn,dưới lớp giáp tay áo bắn ra một đầu dao.
"Xoẹt . . ."
Hắn xoay người hoa lệ như khiêu vũ,đi quan tên kia,tên lính ôm cổ ngã gục ánh mắt hắn ờ dần,có chút khó hiểu,mình là c·hết thế nào.
Người vừa đến như một cơn gió nhẹ lướt qua,liền g·iết người.
Mà lúc này,hơn 100 lính canh đã đến,bao vây dơ súng lên chĩa về phía người áo trắng.
Người mặc đồ trắng trả hề sợ hãi dơ tay phất nhẹ.
"Tập kích bắt đầu. . ."
Từ trong những căn nhà trên mái nhà,những con ngõ nhỏ,lẫn trong đám người,những người mặc đồ màu đen, giống với thiếu niên kia nhảy xuống,lưỡi dao từ dưới cổ tay chui ra,họ nhằm chuẩn xác từ không trung nhảy xuống rồi đâm vào ngáy những tên lính,hành động vô cùng dứt khoát,bài bản.
Tất cả quân lính bị clear trong giây lác.
Người dân xung quanh ngơ ngác nhìn về người áo trắng.
Tiểu Lữ ở dưới nhìn lên khuôn mặt người áo trắng,là một cậu bé hơn nàng 1-2 tuổi,tầm 13-14 tuổi mặt non nớt,da trắng,mũi cao,ánh mắt sắc lạnh màu vàng kim.
Thiếu niên mới vừa rồi mới ra cứu hai mẹ con vội quỳ một chân xuống,cung kính hướng người áo trắng.
"Đội Trưởng Chu Ngũ xin lỗi ta . . "
Chu Ngũ giơ phất tay lạnh lùng nói.
"Lỗi ngươi để sau . ."
"Giờ vào việc chính."
Thiếu niên nghe vậy đành im lặng.
Mấy người áo đen đứng xung quanh đợi lệnh .
Chu Ngũ ra lệnh.
"Ta Chu Ngũ,lấy thân phận,một trong 5 phân thân của Chu Hắc đại nhân,ra lệnh."
"TOÀN BỘ ASSASSIN'S NGHE LỆNH,TẤN CÔNG VÀO TRUNG T M ĐẢO. "
"ĐÃ ĐẾN LÚC CHO BỌN QUÝ TỘC NÀY BIẾT, TẤN CÔNG WAKANDA THÌ PHẢI TRẢ GIÁ THẾ NÀO RỒI."
"RÕ."
Toàn bộ Assassin's nhảy lên,đi trên mái nhà lần mình vào bóng khuất của ngõ ngách,chạy đến trung tâm đảo,nơi mà bọn quý tộc cấp cao đang cư ngụ.
Hôm đó,Tiểu Lã được chứng kiến một khung cảnh cả đời cũng khó quên.
Bức tường phía ngoài bao bọc đảo 10 mét,làm từ sắt đen,có dây gai bên trên trả khác nào nhà tù,cùng bức tường cao 30 mét với phù hiệu hình chim xanh to lớn,chia cắt trung tâm đảo,biểu tượng của giai cấp phân tách bị nổ tung sập xuống.
Lộ bên trong những căn nhà sang trọng cao quý từ đá cẩm thạch,đá quý,gỗ vạn năm to lớn bị t·hiêu r·ụi trong ngọn lửa đỏ rực.
Trong lòng nàng lúc này cũng có một ngọn l·ửa b·ùng l·ên,ngọn lửa của sự tự do.
Phía ngoài tường ngăn cách đã không còn,lộ ra thế giới bên ngoài
Tiểu Lã đỡ lấy Mẫu Thân chạy về phía bên ngoài.
Trên đường nàng gặp mấy người cũng rời khỏi đảo,giúp nàng đỡ mấu thân,nàng chạy khỏi đảo với đôi chân nhỏ.
những vẫn còn rất nhiều người không muốn chạy ra khỏi đảo,bởi bên ngoài tây hải là địa ngục không khí ô nhiễm,đói đến độ không có đồ ăn,còn bị biến thành dị dạng khi ở ngoài lâu,lại còn phải làm việc quần quật như cỗ máy,bên trong này tuy cũng là địa ngục,nhưng được ăn no,được làm việc nhẹ,chỉ cần không bị quý tộc g·iết là được,họ giống như gia súc vậy,chờ quý tộc như đồ tể lấy mạng bọn hắn.
Mà quyết định này của bọn họ chính là án tử cho họ.
Bên trong chiến đấu đã đến hồi gay cấn.
Quý tộc c·hết c·háy ngào thét vang trời.
(Cầu đánh giá.)