Chương 141: ta đột nhiên có cháu rồi ?.
Chương 141:
Chu Thanh Sơn trở lại căn đại sảng .
Nơi này chính là bên trong cửa thứ 5.
Cũng là hình dạng thật của bí cảnh này.
Còn 4 cánh cửa còn lại chỉ là nơi để dẫn đến những chiêu không gian khác thôi.
Hắn dạo bước,đi đến trên ngai vàng,đàng ngồi sẵn chờ hắn Tiểu Như Yên.
"Thế nào giải quyết,còn chưa,có nguy hiểm đến tiểu Bạch mấy đứa không."
Chu Thanh Sơn cười lắc đầu .
"Nguy hiểm không lan đến Chu Bạch chỉ là một con Luân Hồi Dị Thú xuất hiện gây náo loạn thôi."
Tiểu Như Yên đứng dậy nhường chỗ Cho Chu Thanh Sơn,Chu Thanh Sơn ngồi xuống,nàng liền ngồi lên đùi hắn .
"Luân Hồi Dị Thú,một trong Bách Chủng Dị Thú trên thế gian lại ở đây đúng là hiếm gặp rồi bắt được không."
Chu Thanh Sơn thở dài.
"Không bắt được,bởi cái Phàm Đế Chung đột nhiên lại làm phản,ta phải quay về để phu nhân cùng ta áp chế luyện hóa đây."
Tiểu Như Yên cũng hơi đáng tiếc nói.
"Có chút đáng tiếc,nếu bắt được thì có thể cho Tiểu Bạch với Tiểu Thần dùng rồi."
Dị Thú,khác với yêu thú,hung thú,thần thú chúng là những con thú đặc biệt độc nhất chỉ có một,không có dòng dõi,không có con thứ hai, Dị Thú không cần quá mạnh để được gọi là Dị Thú,mà chỉ cần nó là tồn tại đặc biệt cần hoàn cảnh cực ngẫu nhiêu để sinh ra,thì đã được sưng là Dị Thú.
Mỗi Dị thú đều có một thiên phú trời sinh độc nhất,mà đều là thiên phú khiến tu tiên giới phải thèm nhỏ dãi,như vận khí trùng thiên của Tỳ Hưu, có thể xuyên phá hư không du ngoại không có nơi nào không thể vào Định Tiên Du,Thiềm Thừ 3 chân mang đến tiền tài vô hạn. V .v .v .
Nó chung có một con dị thú bằng với cơ duyên nghịch thiên.
"Không hẳn ta lấy được lưỡi của nó cùng với tinh huyết 5 giột với một thùng huyết tinh vẫn đủ cho hai đứa dùng."
Nói,Chu Thanh Sơn lấy ra 5 giọt tinh huyết cùng cái lưỡi bị hóa gỗ mất 1/3 của Luân Hồi thú.
"Tốt quá,vậy thì luyện hóa Phàm Đế Chung rồi ra ngoài thôi,để Tiểu Bạch dùng thử,dù sao thứ này càng dùng sớm cành tốt mà."
"Ừm tốt vậy làm nhanh thôi."
Hai người nói xong, liền đan tay vào nhau,nhắm mắt vận khí.
Xung quanh linh khí hóa làm dị tượng âm dương.
Phàm Đế Chung lơ lửng ở trên đầu hai người.
Hai người nhắm mắt song tu.
Chu Thanh Sơn trong đầu,đang cùng ý trí của Vương Lão trong Phàm Đế Chung giao tiếp.
Lúc hắn chạm tay vào chiếc Chuông này,thì lật tức,Vương Lão hiên lên trong đầu hắn,lão là một tia ý chí,ý chí khác với tàn hồn,nó chỉ là một cái cỗ máy lưu trữ ký ức,và trả lời đặt câu hỏi theo lập trình,chúng thường được dùng trong mấy truyền thừa.
Nó giải thích tất cả câu trả lời của Chu Thanh Sơn.
Phàm Đế Chung,chí là một tiên khí,dùng để điều khiển cả tòa tầm bảo bí cảnh này,mà cả tòa bí cảnh này cũng là tiên khí.
Có thể thấy giá trị bao lớn.
Ban đầu Chu Thanh Sơn định lùi bước,Nhưng ý trí này lại nói,cái bí cảnh này vốn là để chờ đợi Thiên Đế huyết mạch người đến lấy,nên hắn không cần phải trả đồ.
Nhưng Chu Thanh Sơn hỏi tại sao thì ý chí lại không trả lời,có vẻ như chính nó cũng không biết.
Thế là Chu Thanh Sơn hỏi mấy câu khác,như lai lịch cùng quan hệ của Vương Lão với Thiên Đế,lần này được đáp lại.
Không ngờ Vương Lão chính là Luyện Khí sư Luyện ra Thiên đình,cái Tầm bảo bí cảnh này thật ra là một bản mẫu của thiên đình,vào cái lúc tiên Giới cùng 22 kiếp tiên chiến đấu đến giai đoạn cuối,Tổ Tiên Hắn Thiên Đế nhờ cùng Vương Lão có giao tình,nên đã nhờ lão giúp rèn ra thiên đình,mà lúc đó,Vương Lão luyện khí thuật đang đến bình cảnh, vì muốn đột Phá Đế cấp luyện khí sư,nên đã chấp nhận giúp đỡ,thậm chí cho mượn nửa phần mai dưới để làm ra Huyền Quy trận phá bảo vệ bên ngoài.
Nhưng về sau thế nào hắn không biết rõ lắm,Vương Lão lại c·hết,lưu lặc làm tàn hồn.
Mà Vương lão có vẻ như cũng không có ác cảm với bọn hắn lắm,nếu như có thù với Thiên Đế thì hắn đã không để lại truyền thừa này.
Rõ ràng ở đây có điều khúc mắc.
Nhưng tạm thời Chu Thanh Sơn chưa biết phải tìm hiểu sao,nên tạm thời bỏ sau đầu.
Hắn cùng Tiểu Như Yên quyết định luyện hóa Phàm Đế Chung, bởi cái tiên khí này phải 2 người thì mới có thể sử dụng toàn bộ khả năng.
Khả năng dịch chuyển thoải mái trong phạm vi Tầm Bảo bí cảnh chỉ là một chức năng nhỏ của nó thôi.
. . . . .
Mấy ngày sau.
Chu Thanh Sơn vẫn chưa ra ngoài.
Mà 10 ngày trong bí cảnh đã hết.
Cánh cửa của bí cảnh đã đóng.
Nhưng Chu Bạch mấy người vẫn đợi ở đây.
Hắn không lo bị nhốt mấy năm ở đây,chỉ cần lão cha hắn ra ngoài thì phá cửa là ra được không phải sao.
Đông Lăng,Hạo Luân Hạo Thiên cùng Đông gia người đều đã rời đi.
Tình trạng của Hạo Thiên cũng không tốt,lúc hắn bị khiêng ra khỏi cánh cửa,đã như người thực vật,tuy còn hơi thở cơ thể khỏe mạnh,thậm chí cường tráng mạnh mẽ hơn trước do hấp thu long huyết,nhưng lại không thấy tỉnh dậy.
Hạo Luân cũng không tốt hơn,mất một cánh tay,khuôn mặt tái nhớ vì tiều tụy,mà cũng đúng thôi có mỗi đứa con trai bị vậy sao không buồn.
Nhân tiện hắn lúc này đang còn giấu việc Long Sương Sương có bầu với Hạo Luân,nếu không hắn không chắc với tâm thần bất ổn của Hạo Thiên thì liệu có xẻ thịt hắn không nữa.
Cả Đông Lăng,tên này sau khi từ cửa thứ 3 đi ra,liền như đổi một người,trầm tính ít nói hẳn,khuôn mặt thì cao cao tại thượng,chứ không còn suất ngày mang theo tiếu dung nữa.
Đông gia người thì bị c·hết mất quá nửa,nhưng lại không thấy người Đông gia sầu khổ gì,có vẻ như đây là t·hương v·ong bình thường.
quá 10 ngày mà Linh Mộng vẫn chưa ra,cái này cũng khiến Chu Bạch lo lắng,dù sao nàng không mạnh như lão cha,có khi thật ở bên trong ngặp nguy hiểm.
Mà chính tại lúc hắn nghĩ vậy,cánh cửa thứ 2 mở ra.
Linh Mộng bước ra tóc dài màu xanh dương bay múa cùng váy xanh,tay trái nàng đeo lấy một chiếc vòng màu xanh ngọc bích,giống với màu tóc nàng,trên tai phải có một chiếc khuyên tai hình trăng khuyết trên người nàng lúc này tỏa ra khí thế của Không Minh kỳ,hơn nữa còn có một cỗ cao quý như tiên nữ khổng để phàm nhân lại ngần .
Chu Bạch nhìn nàng thay đổi,hắn thật muốn hỏi một câu.
[Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì xảy ra,sao ai đi vào cửa đều thay đổi chóng mắt là sao,các ngươi rốt cuộc gặp thứ gì vậy ?.]
Hắn đột nhiên lo lắng,lão cha với mẫu thân không biết có ổn không.
"Linh Mộng chúc mừng ngươi đột phá gặp được cơ duyên,mà trong đó ngươi có gặp nguy hiểm không ?."
Linh Mộng bước xuống,vén tóc bên tai cười trả lời.
"ừm trong đó không có gì nguy hiểm,chỉ có chút nhàm chán thôi ta phải tu luyện suất 10 ngày phiền c·hết đi được. "
Chu Bạch nhìn nàng tâm trạng có vẻ tốt hơn,liền đáp lời.
"Ừm tốt,vậy đợi phụ Thân với Mẫu Thân ta đi ra rồi chúng ta đi ra ngoài chơi ."
"Tốt hứa đấy. . ."
Linh Mộng đáp.
Mà lúc này Long Sương Sương với cái bụng đã nhô lên chút đến gần Chu Bạch khoác tay hắn ánh mắt như kẻ chiến thắng nhìn Linh Mộng,rồi nũng nịu nói.
"Phu Quân người ta thấy mệt. . Con cứ đạp hoài. . ."
Chu Bạch .
". . . ."
Linh Mộng.
". . . . ."
Không khí lúc này thật lúng túng.
Mà càng c·hết hơn là, vừa vặn lúc này Phụ Thân cùng Mẫu Thân hắn đi ra.
". . . ."
Linh Mộng nhìn Long Sương Sương cái bụng.
Tiểu Như Yên nhìn Long Sương Sương cái bụng.
Chu Thanh Sơn cũng nhìn Long Sương Sương cái bụng.
Rồi đồng thời nhìn về phía Chu Bạch với ánh mắt quỷ dị vô cùng.
Chu Thanh Sơn cùng Tiểu Như Yên đều có cùng một ý nghĩ.
Chúng ta có phải đi nhầm vào bí cảnh thời gian không,nếu không làm sao mới mấy ngày đi ra liền có cháu rồi.
Nhưng nhìn Chu Bạch vẫn còn hình dáng đấy,chưa lớn lên bao nhiêu.
". . . . "
"Chuyện này ta có thể giải thích sao . ."
Chu Bạch thật không thể cứ bị mấy ánh mắt này nhìn hoài,đành dơ tay phát biểu .
Chu Thanh Sơn cùng Tiểu Như Yên đi xuống đối diện hắn mặt nghiêm túc nói.
"Đúng ngươi nên giải thích thật cặn kẽ cho ta. . . ."
"Nói ra thì dài dòng. ."
"vậy thì ngắn gọn lại,nói cho chúng ta rõ mọi việc từng câu từng chữ một."
". . . "
Chu Bạch bị vây quanh như phạm nhân bị tra hỏi,đàng phải lấy bàn ghế ra tường thuật lại sự việc.
(Cầu đánh giá.)