Chương 131: Vương Quốc của Chu Hắc.
Chương 131:
Máu đỏ nhuốm lên mặt biển đen.
Xác khô c·hết của lính hải quân trôi lềnh bềnh.
Thuyền có cái thì cháy cái thì chìm,chỉ còn vài cái là nguyên vẹn.
Chu tử cùng Chu Động cùng đi đến mấy cái tàu quý tộc,mục đích ban đầu của họ là khi đến tây hải là đánh c·ướp, bởi nghe nói đây là nơi giàu có nhất thiên hải giới,hơn nữa bọn quý tộc ở đây có tiếng xấu lan xa,vì thế đương nhiên phải nhằm vào lũ nhiều tiền quý tộc tây hải.
Hai người bước lên tàu,nhìn xung quanh thức ăn,rượu bị rơi vãi,bàn ghế ngổn ngang còn có mấy cái vũ nữ không kịp chạy liền co ro sợ hãi nhìn bọn hắn,hai người cũng không chú ý nhiều,mà hỏi.
"Này các ngươi biết bọn người trên thuyền trốn đâu không."
Mấy vũ nữ nghe hắn hỏi,thì nhìn nhau,cuối cùng một cô bé chừng 12-13 tuổi khuôn mặt thanh tú,mặc bộ đồ múa của vũ nữ đi ra,rồi run rẩy chỉ về phía cánh cửa dẫn tới khoang thuyền,nói.
"Bọnn bọn họ đều trốn ở dưới đó."
"Ừ tốt cảm ơn ."
"Đùng . ."
Chu Động cùng Chu Tử không nói nhiều,một đạp bay cánh của làm từ sát,rồi đi xuống khoang thuyền.
Chỗ này khá tối chỉ có lấp lóe những cây đuốc cắm vách tường,vách tường hẹp,hai người Chu Động tử đi còn có vẻ chật chội.
Bọn hắn bước xuống bậc thang,từ từ đi xuống.
Mà tại lúc bọn hắn xuống ở dưới khoang thuyền đang náo loạn thành một bãi chiến trường, những người chân tay ngắn xích sắt, mặc áo rách rưới da trắng bệch như xác c·hết do lâu ngày không tiếp xúc ánh sáng thân thể nhiều v·ết t·hương cùng sẹo chưa lành,đang cầm gậy v·ũ k·hí vây đánh mấy tên quý tộc.
Bọn người này có vẻ như nghe thấy bên trên hỗn loạn,liền nhân cơ hội trốn thoát,nhưng vừa vặn lại bị bọn quý tộc muốn trốn xuống khoang thuyền phát hiện,thế là hai bên xảy ra t·ranh c·hấp.
mấy người này tuy đông,nhưng chủ yếu chỉ là luyện khí kỳ mấy quý tộc tây hải toàn mấy người đã tu luyện qua,tuy căn cơ không vững nhưng đều là trúc cơ,muốn b·ị đ·ánh bại là không thể nào.
Chứ đừng nói đến bên cạnh chúng còn hai tên kim đan bảo vệ.
"Bọn dân đen bẩn thỉu,c·hết cho ta ."
Tên béo họ Nguyên nộ hống một tiếng,sau lưng bốc lên dị hỏa màu tím đậm, kết thành một đôi cánh bằng lửa,quét qua mấy người đang ở nhần hắn.
"Phưng phưng xèo xèo đùng . . ."
Mấy chục người bị đập bay,đập lên tường tạo ra nhiều vết rạn nứt,trận pháp trên thuyền sáng lên,liên tục tu bổ lại những vết rạn nứt,những người kia bị dị hỏa đánh trúng,bên ngoài không nhìn thấy quá nhiều thương thế,nhưng trong mắt lại trắng dã,thân thể khụy xuống tắc thở.
Trận đánh càng ngày càng bất lợi cho phái nổi loạn,n·gười c·hết bắt đầu nhiều hơn.
Một ông lão với cơ thể lực lưỡng cầm trong tay một cái gậy bị mài nhọn mũi ánh mắt t·ang t·hương,làn da trắng bệch tóc bạc phơ thưa thớt nhìn lại mấy người cậu bé bên cạnh có chút buồn bã thở dài nói.
"Có vẻ gia gia không giữ được lời hứa đưa các ngươi ra ngoài xem biển rồi."
Mấy cậu bé không chút nào buồn bã ánh mắt vẫn tràn đầy ý chí nói.
"Không sao đâu gia gia,chúng ta từ khi sinh ra liền đã sống ở trong này,dù không thể nhìn bên ngoài kia ra sao cũng không sao cả."
"Hơn nữa,chúng ta còn chưa thua,mà dù thua,chúng ta cũng không s·ợ c·hết."
Lão già nhìn bọn trẻ mà mình nuôi lớn từ bé này,lại đánh mắt nhìn mấy người huynh đệ của mình,mấy tên này gật đầu,như đã quyết định gì đó,thì liền cười .
"Đúng vậy chúng ta còn chưa thua,tiến lên nào,cho mấy tên chó này phải trả giá."
"Các huynh đệ,hãy giúp bọn nhỏ lần cuối nào."
Hắn lấy ra một lọ đan dược, đổ ra tay,bên trong là hơn 10 viên đan dược màu đỏ như máu,hắn không chút do dự cho vào mồm,nuốt xuống.
"Ực . . "
"Gia gia ngươi làm gì . . . "
Lũ trẻ kêu lên bọn họ đột nhiên có một dự cảm không tốt.
"Ta đã già rồi liền lấy cái mạng này giúp các ngươi đi."
Nói xong hắn lao thẳng vào trận chiến cơ thể hắn bắt đầu phồng lên,đỏ chót,mạch máu phồng lên cơn đau nhói như bị xé từng thớ thịt truyền đến nhưng,ánh mắt hắn bình thản,tu vi từ trúc cơ tiến thẳng kim đan.
"NGUYÊN TỘC OA NHI,CHẾT CHO TAAA . . . ."
Họ Nguyên tên béo vừa sử dụng dị hỏa,nên khá mất sức không kịp đỡ đòn bị một đấm thẳng bụng.
"ĐÙNG . . . ."
một đấm này khiến hắn đau đến trợn mắt,mồm mở rộng,rượu trong bụng hắn cũng b·ị đ·ánh phun ra tới.
"KHẠAAA. . . . "
Hắn b·ị đ·ánh bay đụng vào khoang thuyền,dính luôn trên đó.
". . VÈO ĐÙNG "
Khoang thuyền b·ị đ·ánh ra một vết nứt lớn thuyền rung lắc dữ dội,nước bắt đầu tràn vào kéo theo mấy tên quý tộc đứng gần đó.
Lão già kia thấy vậy cành nhanh chóng đánh mắt về phía mấy đồng bạn,mấy người kia như hiểu ý hắn,liền đồng thời lấy ra đan dược,tuy chỉ một hai viên,nhưng tu vi cũng tăng lên trúc cơ đến trúc cơ hậu kỳ.
Sau đó bọn họ như những con bò điên lao về phía lũ quý tộc.
Hai tên kim đan hộ vệ thấy không ổn,muốn tiến đánh thì bị lão già ngăn cản,một mình lão đấm hai tên lui về sau.
Đây là lực lượng mà hắn đạt được sau hơn 100 năm phải lao động như cỗ máy ở nơi này.
Mà lúc này một tên trọc đầu,thân thể cơ bắp b·ị đ·ánh bay phun máu,hắn không quan tâm mà nhìn về bọn thiếu niên còn đang đứng đó quát.
"Các ngươi còn đứng đó làm gì, mau chạy đi."
"Không chúng ta . . ."
Bọn trẻ định nói thì bị một tên quý tộc nhằm vào,tên đầu trọc nộ hống.
"CÚT . . "
Tên đầu trọc không cho bọn họ nói thêm,quát lớn một tiếng,rồi tiến tiếp tục chiến đấu rồi bị một thanh kiếm đâm xuyên bụng.
"Đại Quang thúc thúc . . "
"Các ngươi còn đứng đó làm gì chạy."
"Chạy ra ngoài,nhìn thế giới bên ngoài bằng con mắt của mình đi . ."
Tất cả người ở đây đều đồng lòng nói.
"Mọi người,gia gia,chúng ta . . ."
Bọn họ có tu vi,bọn họ có sức mạnh,họ muốn tiến lên chiến đấu cùng nhưng bị lão già hống nói.
"CÚT."
lần này là lão già tóc bạc tiếng hống như hồng trung,đẩy lùi bọn hắn,không cho họ tiến thêm một bước.
Hơn 10 đứa trẻ mím chặt răng,cuối cùng một cậu bé cao gầy không nói gì,mà chạy về phía cầu thang.
Hắn không quay đầu lại,nhưng câu bé khác cũng chạy theo.
Lão già cùng mấy người khác nhìn theo bóng lưng của bọn trẻ mà cười nhẹ.
"hãy sống mà không để bị bất cứ ai lấy đi được tự do của các ngươi thêm lần nữa."
Bọn hắn cười,thiêu đốt hết thảy.
Tên béo từ mê man tỉnh lại,giận dữ hét lớn dùng một thanh giáo nhằm ném thẳng vào lưng lão già.
"D N ĐEN CHẾT ĐI."
"Phộc."
Sau đó hai tên kim đan nhân cơ hội hai chưởng ấn về phía hắn.
"Đùng . . .Đùng. ."
Lão già ngục xuống.
"Bụp."
Ánh mắt hắn mờ dần.
Mà chính tại lúc này cậu bé kia cao gầy đang cắm đầu chạy,thì đột nhiên cảm nhận mình đụng phải ai đó.
"Khụ tuy không muốn phá vỡ bầu không khí này,nhưng cho hỏi các ngươi biết bọn quý tộc tây hải ở đâu không."
". . . . . . "
Không khí im lặng .
Bọn người quên cả chiến đấu nhìn về phía hai người mới bước xuống.
Là Chu Động Cùng Chu Tử.
"Ạc có phải ta đến không đúng lúc không."
Chu Động nghe tai Chu Tử hỏi.
"Có vẻ vậy,nếu không chúng ta trở lại bên trên,chờ họ đánh xong."
". .. . . . . ."
Không khí vẫn tĩnh lặng.
Mà lúc này cậu bé cao gầy chỉ vào bọn quý tộc tây hải nói.
"Bọn quý tộc chính là bọn hắn."
Chu Động cùng Chu tử nghe vậy không nói nhiều,xông thằng lên không chế bọn người này một cách dễ dàng.
Mỗi đứa một đấm là nằm.
Rất nhanh ngọn.
Tên béo lại muốn lấy dị hỏa ra phản kháng,nhưng là chưa kịp ngưng kết cánh đã bị đạp ngất.
Mấy người ở đây.
". . . . "
Lão già kia quay ra hỏi đồng bạn.
"Chúng ta sống rồi sao."
"Có vẻ là vậy."
. . . . . . .
Chu Động cùng Chu Tử cứu ra hết mấy nô lệ ở trong mấy con tàu khác,hai bọn hắn khi nhìn những thứ dưới khoang thuyền thì biết bọn quý tộc tây hải này có bao nhiêu khốn nạn.
Ở trên boong thuyền có chỗ ở cho bọn quý tộc ở dưới này chia làm 3 khoang chính,khoang trên đầu dùng để cho lính của cận vệ ngủ nghỉ nấu ăn vào chứa đồ,mà phía dưới nữa giam nhốt nô lệ nữ để thỏa mãn thú vui của bọn người này,còn khoang dưới nữa là nơi của nô lệ nam chuyên dùng để chèo thuyền cùng làm việc nặng.
Mà càng tồi tệ hơn là nếu nữ nhân ở khoang hai có con,thì con trai sẽ bị chuyển xuống khoang dưới,con gái thì ở khoang thứ hai cùng mẹ họ.
Những người này cũng số khổ,họ lúc đầu chỉ là người dân bình thường,nhưng lại b·ị b·ắt đi bởi quý tộc rồi phải làm nô lệ.
Bức ra khỏi khoang thuyền,lão già quỳ xuống đất,nhìn lên bầu trời hưởng thụ lấy sự ấm áp của mặt trời,nước mắt của hắn chảy ra.
"Hơn 100 năm,cuối cùng ta lại nhìn thấy ánh mặt trời."
Mấy người khác cũng không khắc hắn là bao,đều khóc khóc vì vui sướng sau khi được tự do,có cặp vợ chồng bị chia cắt hơn 10 năm ôm nhau mà khóc,có người mẹ gặp lại đứa con từ khi lọt lòng không bao nhiêu lâu liền bị chia cắt.
Mà với những đứa trẻ, cô bé từ lúc chào đời gần như luôn sống tại trong khoang tàu,thì thế giới xung quanh thật quá rộng,ánh nắng chiếu vào khiến họ khá khó chịu,bọn họ sợ hãi núp sau người thân.
Cũng đúng thôi,đây là hiện tượng bình thường.
Mà sau khi xong chuyện,Chu Động cùng Chu Tử đinh rời đi,để lại chút đồ ăn tài nguyên nhưng mấy người này lại từ chối,rồi đồng loạt quỳ xuống nói.
"Chúng ta muốn được đi theo ngài ."
"Cái này được không,các ngươi vừa mới thoát ra khỏi trói buộc,giờ lại nhận ta làm chủ nghe lệnh ta như vậy cũng được sao."
"Chúng ta được ngài cứu,cái mạng này tự do này là do ngài ban cho,chúng ta nguyện làm mọi thứ để trả ơn này."
Chu Đông cùng Chu Tử nghĩ chút,cũng đồng ý.
"Được rồi vừa vặn chúng ta thiếu thuyền viên,các ngươi từ giờ sẽ là thuyền viên của chúng ta."
"Cảm ơn ngài."
. . . . .
Sau vụ c·ướp lần này Chu Động cùng Chu Tử lấy được 10 cái thuyền chiến hải quân còn nguyên vẹn,20 chiếc thuyền du lịch của bọn quý tộc.
Tài nguyên khó định giá,nhưng nói chung là nhiều.
Chu Động nằm trên thuyền,nhìn trên tay mình tờ giấy truy nã,nói với Chu Tử.
"Chà nhìn cái giấy treo thưởng này xem,sau vụ này ta vậy mà được treo thưởng 350.000 hải thạch chậc chậc cái này sắp bằng mấy t·ên c·ướp biển khét tiếng rồi đấy,mà không biết ở thế giới này có tứ hoàng không nhỉ."
Chu Tử ngáp nhẹ cái nói.
"Chỉ là chút tiền nhỏ không bõ dính răng mà ngươi vui cái gì,chúng ta đợt này đánh c·ướp còn hơn 350.000 không phải sao,mà ta cá nơi này có mấy người tương tự tứ hoàng,có thời gian thử đi đánh bọn họ xem."
Chu Động động gật đầu.
"Mà này ngươi định làm xử lý mấy người này sao giờ,chúng ta muốn đi làm hải tặc,không thể cho trẻ em với phụ nữ đi theo được."
Chu Tử tra quan tâm nhiều nói.
"Cách cũ,tống cho Chu Hắc đi,để một số người muốn đi làm hải tặc tiếp tục làm thuyền viên chúng ta,còn lại thì để sống ở chỗ vương quốc của Chu Hắc đi."
Không bao lâu sau,đoàn thuyền họ đến đến một quần đảo .
Nơi này nhà cửa vô cùng hiện đại có những căn nhà chọc trời,thậm chí có những căn có thiết kế khá kỳ dị nhìn hình tròn xoắn ốc,toàn làm từ sắt thép,xi măng,đèn điện ở khắp nơi,không cần đến đuốc hay hải thạch để thắp sáng đường đi thông thoáng,xe bay, đều vô cùng hiện đại,như thể thanh phố của tương lai trong mấy phim khoa học viễn tưởng.
bán hàng,lao động đều là là phân thân chủ yếu là phân thân,đi trên đường còn thấy có mấy phân thân đánh nhau,bị phân thân làm cảnh sát bắt lại.
Nơi này không chỉ có mỗi phân thân,mà cũng có chút người thật,chủ yếu là người giống mấy người lão già cơ bắp,đều được bọn hắn cứu mang tới đây.
Còn một bộ phận là do Chu Hắc mời chào hoặc cứu vớt.
Lão già cơ bắp không nhịn được kinh ngạc hỏi.
"Nơi này là . . "
Hắn vừa hỏi,thì một giọng nói vang lên từ một phi thuyền đen nhìn công nghệ vô cùng.
"CHÀO MỪNG ĐẾN VỚI WAKANDA ."
(Cầu hoa tươi.)