Chương 13: cộng sự.
Chu Bạch Thầm mắng cái này nương hệ thống khó chiều, thì hệ thống thanh âm vang lên.
[Đinh đinh đinh: ngươi lại mắng ta, kí chủ bội bạc ta hội đình công ]
Chu bạch .
[.......]
Hắn lặng im thoát ra khỏi hệ thống không gian, sau đó làm việc đáng lẽ phải làm từ ban đầu, khóa lại chức năng đọc hắn suy nghĩ rồi lại trở về như không có gì .
[Haiz nói đi ngươi muốn ta làm gì mới bình thường lại trong phạm vi khả năng ta đáp ứng ngươi. ]
Hắn thật phục rồi, lòng hệ thống như mò kim đáy biển a, can bản không chiều nó một lần không thể giao tiếp bình thường được.
[Đinh đinh: ký chủ phải xin lỗi ta cùng khen cố gắng của ta nếu không thì ta đình công]
Chỉ vậy??? Cái này hệ thống nổi điên nãy giờ chỉ vì hắn mắng trong lòng vài câu với không khen nó sao ?
Nghĩ như vậy thấy cũng đơn giản Chu Bạch đành dùng linh khí đỡ mũm mĩm thân hình đứng dậy bây giờ hắn đang mặc áo bông nhỏ mẫu thân mặc cho hắn làm cái nghiêng thân trên 40 độ dáng đứng, nhìn về phía hệ thống nghiêm túc giọng nói dùng hết vốn kiến thức văn què quặt của bản thân nói ra mấy câu.
"Ta xin lỗi hệ thống ta không nên coi nhưng một cái máy móc không cảm xúc, là đồ vật muốn mắng thì mắng muốn chửi thì chửi không tôn trọng ngươi là lỗi của ta xin lỗi. . .]
[Cảm ơn ngươi vì giúp ta sống thêm một kiếp, và giúp đỡ ta, ngươi là hệ thống tuyệt nhất tuyệt hơn trong tiểu thuyết viết mấy cái hệ thống kia. . . ]
Đây là rất trong lòng hắn thành khẩn xin lỗi hắn đúng là không biết trí năng của hệ thống lại cùng người thường không khác không cho nó đủ tôn trọng đắng có của một sinh vật có ý thức, chỉ coi như cái AI tiên tiến một chút, nên cũng chả quan tâm nó nghĩ gì bao giờ lúc nó giúp hắn sống lại hắn chỉ coi như đương nhiên là lập trình để cứu hắn nên lúc đó hắn thật không biết ơn quá nhiều .
[Đinh đinh : (^o^;) tốt nha kí chủ coi như thành khẩn ta vui vẻ liền không đình công ]
[Đinh đinh: bây để giải đáp nghi hoặc kí chủ .... ]
[Khoan đã ta chưa nói xong]
Hệ thống ಠ_ಠ ???
[Khụ ta lúc trước khi liên kết với ngươi nhưng không biết là ngươi là có ý thức tự chủ hoàn chỉnh nhưng bây giờ ta biết vì thế ...]
Đang nói đến lúc này hắn dơ cái tay bé mũm mĩm cười nói với hệ thống.
[Ta và ngươi coi như làm quen lại từ đầu ta là Chu Bạch, lần này ta và ngươi liên kết từ giờ coi như như cộng đồng hợp tác đi chứ không phải ta làm chủ nữa ]
Nói xong hắn liền giãn ra linh hồn khiến cho sinh tử của hệ thống đã không còn là hắn quyết định nữa, đây là hắn quyết định sau khi suy nghĩ kĩ một sinh vật sống chỉ cần có ý thức bản thân cho dù là máy móc cũng có quyền được tự do chứ không phải trói buộc đây chính là sự tôn trọng với sự sống, đương nhiên vài luật để bảo đảm bạn thân là phải có hệ thống nếu phản bội hắn sẽ trực tiếp bị tách ra khỏi cơ thể hắn coi như cái bảo hiểm .
Dù sao hắn và hệ thống mới quen không quá lâu .
Nhưng hắn không biết điều hắn làm là đủ để khiến hệ thống bối rối đến mức nào.
Lúc này khi hệ thống cảm nhận được kế ước linh hồn thay đổi nàng có chút bối rối.
Lúc ban đầu giận dỗi kí chủ chỉ là giả vờ chính là để hắn quan tâm đến ý nghĩ của nàng chút thôi, đừng hơi tí dọa nổ nàng thấy cái này kí chủ cứ mắng chửi không chút tiết chế, bảo không bực cũng là nói dối, dù sao những kĩ năng kia nhưng là năng vất vả lấy số mệnh ngưng tụ lại, toàn bị chê là rác rưởi thể chất với kỹ năng, không được khen nên có chút tức nhưng cũng chỉ thế thôi .
Nàng không phải thật giận giỗi kí chủ .
Lúc này nàng có chút bối rối hỏi .
[Đinh đinh :kí chủ kí chủ thật sự muốn làm một hợp đồng bình đẳng thay vì chiếm đoạt ta sao phải biết bây giờ ta vẫn chưa hoàn hảo nên tạo ra kỹ năng có chút ừm yếu cùng kì quái nhưng mấy kỹ năng đó dù sao cũng được ngưng tụ từ số mệnh có thần dị của riêng nó mà sau này ta còn có thể hoàn hảo hơn, kĩ năng cũng sẽ mạnh hơn và cũng sẽ không kì quái như vậy kể cả như vậy kí chủ cũng không tham lam sao.]
Hệ thống tuy là có suy nghĩ như người bình thường, nhưng lại rất đơn thuần vì thế biết cái gì đều nói cho Chu Bạch không giấu diếm .
Chu bạch nghe thế chỉ lắc đầu.
[Ta lúc đầu đúng là muốn chiếm lấy ngươi, nhưng thứ ban đầu ta muốn là một món đồ vật không có cảm xúc nhưng bây giờ ngươi có cảm xúc của chính bản thân ngươi không phải đồ vật, vậy ta vì sao muốn lấy đi tự do của ngươi, huống hồ ngươi bây giờ hỏi không phải muộn rồi sao kế ước đã giãn ra căn bản không quay lại từ đầu được hỏi có ích lợi gì]
[. . . . .]
Thấy hệ thống không nói gì Chu bạch nghiêm túc nói.
[Ta hỏi lại lần nữa, ngươi chấp nhận giúp ta sao nếu là không chúng ta có thể giả trừ hoàn toàn kế ước, ngươi tự do hoàn toàn hoặc, nếu là có thì từ giờ trở đi sẽ không còn là kí chủ và hệ thống mà là cộng sự ]
Chu Bạch hắn suy nghĩ rất đơn giản hắn không thích trói buộc tự do của bất cứ ai, hắn tư chất đủ mạnh gia thế tài nguyên không thiếu, còn có kinh nghiệm kiếp trước, hắn không bắt buộc cần ngoại lực với có thể trở thành cường giả.
Vì thế không cần thiết phải ép buộc hệ thống giúp hắn, hoặc là chia tách hoặc là hợp tác, đôi bên có lợi.
Mà lúc này Hệ thống nhưng trong lòng vui sướng cùng bối rối, cùng vài cảm xúc khác lẫn lộn bởi vì ngoại trừ papa và mama ra những con người mà nàng gặp luôn chỉ coi nàng như đồ vật thí nghiệm, t·ra t·ấn, quát mắng, không quan tâm cảm xúc của nàng, vì thế nên khi lúc ban đầu Chu bạch không quản cảm xúc của nàng khiến nàng nhớ lại những kí ước không tốt, nên mới tức hắn giả giận dỗi .
Nhưng lúc này đây hắn đã tôn trọng nàng cho nàng lựa chọn khiến nàng bối rối giọng máy móc trở nên hơi lắp bắp.
(。>﹏﹏﹏