Chương 12 : tư chất phân chia - quá khứ của hệ thống p1
Chu Bạch dùng《 lưu ảnh nhãn》kĩ năng lưu lại tất cả kiến thức cần thiết bao gồm cả cuốn kia sinh lý học quyển sách, khụ chủ yếu là hắn thắc mắc con người ở thế giới nay có khác gì thế giới trước của hắn không ví dụ như dài thêm vài cái đuôi đằng trước trả hạn, tất cả là tri thức.
Sau khi cầm thứ mình cần, Chu Bạch chuồn lại phòng mẫu thân, nằm lại trong lòng nàng như chưa có chuyện gì xảy ra,nhắm mắt ý thức chìm vào hệ thống tìm tất cả những ảnh đã chụp tìm tới quyển kia học chữ học viết kiêm luôn học nói bắt đầu học .
Hết một đêm lúc này Chu Bạch đã tỉnh dậy, trong khi đắm chìm trong ánh sáng của tri thức cả đêm, hắn đã xem như biết hết tất cả thường thức cần thiết và hơn hết biết mình thế lực mạnh đến kinh khủng nhường nào căn bản không sợ một ngày có cường giả nào đó ngứa mắt cho một đập diệt tộc, hắn chính là sinh ra liền vượt qua vạch đích nếu hắn muốn làm cái ăn chơi thiếu gia lùi lại vạch đích, cũng có thể làm cái cường đại ăn chơi thiếu gia .
Đưng nhiên hắn sẽ không làm vậy hắn kiếp trước nhưng là đứng trên đỉnh qua biết được một chân lý, tuy rằng thực lực khác biệt hai thế giới nhưng bản chất giống nhau dựa vào mình với là vương đạo tất cả khác chỉ là phụ đạo .
Nhưng học xong đống sách này khiến hắn phát hiện ta bản thân có cái vấn đề vô cùng nghiêm trọng đó là ngoại trừ tư chất là đỉnh cao ra, thể chất lại chỉ tính là thượng phẩm cửu đẳng, còn ngộ tính cũng không khá hơn.
Trong sách viết
[Tư chất thể chất đều được phân cấp vì
Hạ phẩm
Trung phẩm
Thượng phẩm
Cực phẩm
Tuyệt phẩm
Mỗi phẩm chia vì chín đẳng từ thấp đến cao
Tư chất hạn mức cao nhất chỉ có tuyệt phẩm không có hơn nhưng Còn thể chất lại khác có vài thể chất được mệnh danh là thần thể mạnh xa tuyệt phẩm thể chất nghe nói người có này thần thể cho dù tư chất hạ phẩm ngộ tĩnh ngu dốt vẫn có thế đứng trên đỉnh cao tu vi thăng tiến thần tốc.
Nhưng bình thường thì.
Tư chất dùng để tu hành công pháp tu vi tăng lên nhanh chóng không bị đình trệ.
Thể chất dùng để làm căn cơ, phục vụ như một cái thùng nước, thùng càng to càng vững chắc, càng đựng được nhiều nước, tư chất là vòi nước rót vào nước( tu vi) .
Mà ngộ tính lại giúp hai cái trên mạnh hơn giúp cho tu luyện trở nên càng thêm nhanh, công pháp học dễ dàng ngộ đạo, cũng có thể khai phá tận dụng hết những gì bản thân có.]
Nhưng là thể chất hắn lại chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ mạnh hơn người bình thường không gì thần dị,
nhất là khi so sánh với người cùng thân phận địa vị cái gì 《chân long thể》《đế yêu đồng》các loại đến, hắn nếu lấy ra song đồng đen pin soi sáng không bị cười khinh thường mới lạ.
ngộ tính thì không được phân cấp rõ ràng như hai cái trên, bởi vì cái này không phân cấp được ngộ tính là thứ tích lũy theo thời gian, và tri thức khả năng tiếp nhận, học hỏi các loại nhưng không chỉ vì vậy mà phân cấp trở nên khó khăn bởi vì trên thế giới này có thứ gọi là ngộ đạo, có kẻ ngu ngốc ngộ tính ngu dốt đời này không quay người một đêm ngộ đạo, ngộ tính trở thành đỉnh cao thiên tài người trên người lại có kẻ học công pháp nhanh lại không thể sử dụng v.v.v đây chính là lí do khó phân loại .
Nhưng không phân loại, không có nghĩa là hắn không cảm nhân được sức học của hắn đến mức nào .
Theo trong sách nếu cả đời hắn sau này không ngộ đạo thì hắn ngộ tính chắc hẳn khoảng chừng thượng phẩm tam đẳng, đây là cộng cả tri thức lịch luyện kinh nghiệm kiếp trước của hắn, cộng thêm mới đến được từng này không có thể sẽ thấp hơn.
Đây chính là tình hình hiện tại của hắn, nếu ở thế lực bình thường, thì đã bị cúng bái nhưng đến làm thiếu chủ Chu gia, thì nó sẽ là tư chất cao tràn vạch, thể chất cao hơn tầm trung ngộ tính thì tạm được .
Ngộ tính thì tầm này cũng đủ dùng với hắn lúc này bởi hắn vẫn chưa cần tu hành công pháp gì cao thâm,muốn căn cơ vững chắc thì chỉ cần tu cái cơ bản công pháp không khó đến hóa thần kỳ với có thể tu hành công pháp cao thâm mới là tốt nhất.
Chỉ có thể chất lúc này với quan trọng, hắn đang ở thời điểm đánh tốt căn cơ nếu như mà hắn thể chất chỉ có thượng phẩm, cho dù là cửu đẳng vẫn so kém cực phẩm thể chất một đoạn dài chớ nói chi tuyệt phẩm thể chất thậm chí cao hơn hắn liền bình sinh yếu thế, vì thế hắn liền ngửi hi vọng cuối cùng vào chó hệ thống hỏi .
[hệ thống có cách nào nâng lên phẩm cấp thể chất của ta sao?"
[Đinh đinh : gọi cha ]
(!) (!) (!) (!)
[Cái gì cơ ngươi nói lại xem ]
[Đinh đinh đinh : ta nói ngươi gọi ta là cha nếu không ta ta không thèm trả lời, trong lòng toàn mắng ta vô dụng dựa vào cái gì ta phải giúp ngươi giải đáp tự tìm đi.]
Chu Bạch tức nổ phổi nói .
[Mẹ nó chó hệ thống ngươi lại điên cái gì, đang yên đang lành muốn đánh nhau sao, ngươi đây là muốn c·hết ta đã bảo là không được đọc suy nghĩ của ta rồi cơ mà ngươi có tin không ta cho ngươi nổ.]
[Đinh đinh đinh: ('^') hừ lại dọa nổ, có giỏi thì ngươi nổ đi,ta ta trả cần một kí chủ vô tâm như ngươi ta không có công lao cũng có khổ lao mà ngươi toàn mắng ta (。ŏ﹏ŏ) ta giận rồi tự đi mà tìm hiểu lấy không thì đi tìm hệ thống khác đi('^') ]
Nghe vậy Chu Bạch cảm giác đầu tiên lúc này không phải tức giận, mà là quái dị nổi da gà cái này hệ thống sẽ không phải cái mẫu đi, không làm sao giọng điệu lại kiểu tủi thân, như mấy cái gái non tơ mới biết yêu giận dỗi quá vậy một cái hệ thống cũng giận dỗi quá không chân thực a .
Hắn có chút nhăn mày măt co rúm lại quái dị hỏi .
[Ngươi cái này hệ thống sẽ sẽ, không phải là cái mẫu a sao làm sao lại nói chuyện nũng nịu cái gì a ]
[Đinh đinh đinh: ta chính là mẫu thì làm sao, ta trí năng hoàn hảo không thua gì người bình thường a, ai quy định máy móc không có giới tính, tình cảm ngươi p·hân b·iệt c·hủng t·ộc sao, còn có ta không nũng nịu, ta chính là nói thật ra tiếng lòng ngươi có thể còn có thể trọng sinh nhưng cũng nhờ công của ta không cảm ơn thì thôi đi .]
Nghe vậy Chu Bạch hơi xấu hổ đúng là hệ thống có chút hố, nhưng dù sao cũng giúp hắn, thái độ vẫn phải điều chỉnh lại hơn hết vẫn may cái này hệ thống thật là cái mẫu, do tiếng nó là tiếng máy móc trung tính nên Chu Bạch lúc đầu có hơi không chắc nếu hệ thống là cái đực lại nói cái giọng đó .
(~_~) (~_~)
Ác tâm ác tâm hình ảnh không dám nhìn.
Nhưng cũng có chút lạ bọn nhà khoa học ở thế giới cũ nghĩ cái quái gì mà cho cái giới tính cùng tính cánh cho hệ thống vậy trời bọn này chắc không phải có wibu trà trộn a.
Nghĩ vậy thôi bây giờ chu bạch có chút khó đột nhiên hệ thống giận dỗi khiến hắn rắt bó tay kiếp trước hắn nếm qua vị trở thành người lớn rồi nhưng hẹn hò bạn gái thì chưa bao giờ dỗ gái hắn còn chưa bây giờ, bắt hắn dỗ cái mẫu hệ thống đau đầu a.
Lam tinh 10 năm trước
Một nhóm nhà khoa học rút đi khỏi một phòng thí nghiệm được canh phòng nghiêm ngặt nếu Chu Bạch ở đây chắc chắn sẽ giật mình bởi đây là nơi hắn đã lấy cắp hệ thống.
Lúc hệ thống có hình dạng của một khối lập phương bao quang bởi dây điện cùng nhiều sợi dây không biết để làm gì.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại một đôi ông bà lão nhà khoa học còn làm việc,Lúc này vị kia ông lão đột nhiên nói .
"Này bà ngươi có nghĩ chuyện chúng ta đang làm là tốt hay xấu"
Bà lão cởi đi bộ đồ bảo vệ nặng nề nhìn về phía ông lão .
"Lão họm hẹm ông cũng quá đa sầu đa cảm a khoa học có cái gì phân tốt xấu phải xem nó dùng làm gì"
Ông lão .
"Đúng nhưng tôi thấy mấy người kia không phải người tốt bây giờ thí nghiệm này đã đi lệch với mong muốn ban đầu của chúng ta rồi"
"Haiz"
Bà lão thở dài nhìn về phía khối lập phương nghĩ đến kế hoạch ban đầu của thí nghiệm .
Hơn 200 năm trước.
Bà lão và ông lão là một đôi vợ chồng đều là nhà khoa học lỗi lạc được nghi tên vào sử sách .
Cả đời đạt được bao nhiêu thành công nhưng lại thất bại trong việc cứu chính con gái của bản thân khỏi bệnh tật, cuối cùng ra đi khi mới 7 tuổi .
Thất vọng chán nản hai người dừng lại tất cả nghiên cứu, bởi chính những nghiên cứu này khiến họ lơ là với sự lớn lên của con chính mình bỏ quên cảm xúc của con mình nếu họ chỉ cần chú ý con bé sức khỏe sớm hơn một chút nhìn con bé quan tâm hơn nhiều hơn dù chỉ một chút thì với tài năng của hai người đã có thể cứu được con họ, cho đến lúc con họ c·hết trong bệnh viện họ vẫn không kịp đến gặp lần cuối.
Hai người thối lui khỏi ngành khoa học nghiên cứu ở thời kì đỉnh cao nhất .
Những tháng ngày sau họ sống trong hối hận dằn vặt họ đập nát những huân chương mà họ từng coi là tự hào cao quý coi như lẽ sống của bản thân.
họ xé đi những bản thảo những nghiên cứu mà họ từng mất hàng năm trời để làm ra nghiên cứu có giá trị hàng nghìn tỉ thay đổi đời sống của con người .
Họ đổ lỗi lên bản thân, lên nhau lên chính gia đình họ hàng bạn bè những người muốn an ủi động viên họ .
Họ hối hận điên rồi .
. . . . . . . . .
Rồi vào một ngày nọ bà lão cùng ông lão khi đang dọn đi đống đồ để ra khỏi nhà vì ông và bà đã li hôn.
sau nhiều lần cãi vã và họ quyết định chia nửa tài sản đường ai nấy đi.
Hai người dọn đồ không nói với nhau một lời .
cho đến khi đang dọn lấy cái áo trắng tiến sĩ của bản thân lúc bà lão lục được một cái thư tay màu hồng đã bị nhăn nheo bạc màu do bà đã không thèm để ý đến v·út áo luôn đi giặt .
Mắt bà lão lúc này có chút đỏ lên, bởi vì bà biết đây là thư của ai.
ông lão khi thấy bà lão đờ ra hắn liền hơi lạ nhìn về phía ánh mắt nàng thứ đồ hắn hơi sững sờ lục tìm trong trí nhớ, với biết cái thư tay này từ đâu đến.
Đây là thư tay của con gái vợ chồng lão đã gửi khi đang công tác xa nhà, ở thời đại này gửi thư tay đã rất hiếm.
nhưng ông bà lão còn nhớ mang máng con hai người bọn họ nàng nói, bởi cô giáo nàng cho cả lớp một trò chơi nhỏ vào cuối tuần đó chính là viết lấy lá thư gửi cho cha mẹ của bản thân.
Và chờ đến cuối tuần cho cha mẹ viết thư đáp lại các bạn liên mang thư của mình lên lớp, tự mình đọc cho cả lớp nghe.
Khi đó nghe được con nói như vậy nàng chỉ đáp ầm ừ cho qua lại để sau đầu, bà lão lúc đó nghĩ thời gian bề bộn chỉ là trò chơi trẻ con không đáng quan tâm .
ông lão ở bên cạnh ngay lúc, đó thậm chí còn trả quan tâm.
Nghĩ đến này ông bà lão tự giễu cười đắng chát nghĩ lại với thấy mình và chồng là cỡ nào thất bại cha mẹ, tệ hại cỡ nào.
Trò chơi trẻ con sao ha ha.
lúc này đây ông bà lão nhưng đều có thể tưởng tượng ra được khung cảnh cuối tuần lúc đó.
Từng đứa trẻ con trai gái bé xinh mũm mĩm đủ cả tí tửng lên bảng đọc thư.
cái giọng non nớt ngọng níu ngọng nô đọc được chữ có chữ không đọc sai bét nhưng vẫn vui vẻ cười đọc lấy cả lớp bên dưới cũng cười vui vẻ.
chỉ có con bà lão ngồi ở bàn lớp mặt cố tỏ ra vui vẻ, lại có chút ngượng nghịu cô đơn .
Mà khi cô giáo gọi đến tên nàng nàng chỉ thể ngập ngừng đứng lên không biết nói gì thậm chí có thể lấy một cái cớ vụng về cho qua chuyện, lúc đó nàng là cỡ nào, cỡ nào cô đơn .
Nàng lúc đó có trách ta sao trách ta không giữ lời hứa sao.
trách ta cùng chồng rằng nàng cũng có cha mẹ tại sao không được như bạn cùng trang lứa sao .
trách ta để nàng cô đơn sao.
trách chúng ta không cho nàng được có hơi ấm hạnh phúc gia đình sao .
nàng có trách chúng ta sao .
Nghĩ đến đó thôi hai dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tiều tụy của người mẹ mất con .
Mà ông lão cũng trầm mặc đi đến bên người bà lão vỗ nhè nhẹ sau lưng an ui bà.
Bà lão nàng cố gắng bình tĩnh lại hai tay run rẩy nhưng vẫn cẩn thận từng li mở phong thư ra .
Ông bên cạnh mắt có chút đỏ cũng nhìn chăm chú phong thư.
Trong phong thư ấy có một tấm giấy ô ly nhăn nhó chữ viết mực có chút lem luốc do đã bị dính nước .
Bà lão nhẹ nhàng đặt tờ giấy nhỏ lên bàn tay từng li từng tí một chải nhẹ phẳng tờ giấy .
Trên đó không có nhiều chữ đó là một bài văn .
Trên dòng đầu bên trên chữ viết có mấy câu chữ rất nắn nót .
[Hôm nay cô cho đề trò chơi con không biết viết gì liền làm một bài văn để gửi cha mẹ con muốn cha mẹ nhìn thấy và nhớ khen con thật nhiều khi về nhé.]
[ BÀI LÀM
Con tên là ●□●□ gia đình mình, có ba người, này cha mẹ này và nữa con cha con rất siêu giỏi cha luôn được lên tivi được mọi người khen thưởng, vô cùng vô cùng nhiều mẹ con còn giỏi hơn cha, bởi vì mẹ được nhiều nhiều,người khen hơn cha con cũng rất thích được khen đặc biệt là cha mẹ khen vì được nhiều người khen sẽ giỏi giống cha mẹ cha hay cau có khi làm việc của bản thân, hay đi cùng mẹ đi làm,công việc rất cha mẹ rất nhiều không hay ở nhà con ở nhà với mấy cô giúp việc rất chán, nhưng con hiểu cha mẹ bởi con biết cha mẹ đang rất bận, nhưng ba mẹ phải nhớ là mình đã hứa sẽ dẫn con đi chơi rồi đấy, nếu quên con sẽ trách và giận đấy hi đùa thôi, con sẽ không bao giờ trách cha mẹ đâu con yêu cha mẹ nhiều lắm, à quên mất nhớ viết thư lại cho con nha . ]
Nhìn thấy những dòng chữ đã lem lúa nhưng vẫn có thể thấy được sự nắn nót cẩn thận của ở mỗi câu chữ, còn bài văn rất non nớt chẳng có gì đặc sắc thiếu dấu câu viết trả ra làm sao.
Nhưng bài văn non nớt ấy giờ đây đã khiến vợ chồng ông bà lão không cầm nổi nước mắt thút thít .
Hai người chỉ có thể dựa lấy nhau mà khóc .
Từng câu chữ nhữ hiện ra trong đầu bọn họ
Chỉ có thể thút thít như hai đứa trẻ .
"Ta xin lỗi ta lại quên rồi ta cơ bản không nhớ ta căn bản không nhớ, thứ một người cha phải làm cha xin lỗi cha xin lỗi ngươi... "
"Ta còn trả xứng đáng làm cha, tại sao mọi thứ lại quá muộn như vậy, để ta nhận ra ta không quý giá gia đình của bản thân .."
Bà lão khóc rống lên tựa vào ông lão.
"Ta thật sai a, ta một cái nương môn ở nhà trông con không được sao, tại sao tại sao cứ muốn ganh đua với ngươi chăm non con không tốt sao thời gian lại quý giá có quý bằng thời gian xem con mình lớn lên từng ngày sao dành tình thương cho nó là phí phạm sao ngang đua cái gì huân chương giải thưởng cao quý, tình mẫu tử không đủ cao quý sao ta là bị ngu sao.."
"Chúng ta thật sự xứng làm cha mẹ sao.."
"Nàng chỉ hi vọng một trò chơi nhỏ với gia đình mà thôi".
"Nàng chỉ mong muốn một buổi đi chơi với gia đình mà thôi".
"Nàng chỉ muốn được một chút hơi ấm mà thôi".
"mỗi lần chúng ta từ chối chơi với nàng ".
"Nàng có trách chúng ta sao".
"Mỗi lần chúng ta thất hứa ".
"Nàng có trách chúng ta sao".
"Mỗi lần chúng ta để nàng lại một mình".
"Nàng có trách chúng ta sao . . . . ".
Lại một câu hỏi cũ hiện lên trong đầu họ.
Hai vợ chồng đã sắp tan vỡ rồi họ sắp điên rồi.
Nhưng rồi cái kia dòng chữ cuối trong bài văn nho nhỏ hiện lên như trả lời câu hỏi của họ .
[con sẽ không bao giờ trách cha mẹ đâu con yêu cha mẹ nhiều lắm ].
Nàng chưa từng trách họ chưa bao giờ, chưa bao giờ, mỗi lần bọn họ về nhà nàng sẽ lại tươi cười mỗi lần họ trở nên cáu gắt nàng sẽ giúp họ vui lên, mỗi lần bọn họ thất hứa với nàng,nàng sẽ chỉ cáu kỉnh nhưng rồi ngày hôm sau sẽ lại cười vui vẻ chào đón họ mỗi lần,mỗi lần .
Nàng chưa bao giờ trách bọn họ chỉ là họ không nhận ra mà thôi,.
thứ nàng cần chưa bao giờ là một trò chơi,chưa bao giờ là một buổi đi du lịch chưa bao giờ là một người cha tài ba nổi tiếng, một người mẹ thiên tài thành công .
Thứ nàng cần chỉ đơn giản là bản thân bọn họ gia đình này mà thôi.
Chỉ cần bên họ nàng sẽ cười rất hạnh phúc.
Chỉ là họ nhận ra quá muộn mà thôi.
Họ đã mất đi con gái của bọn họ rồi.
Mất đi vĩnh viễn rồi, giá như có một cơ hội.
Nếu nếu có một cơ hội nữa.
Chợt Như nghĩ đến thứ gì lão già ngừng khóc, trong mắt có vẻ gì đó điên cuồng hiện lên .
Hết phần 1