Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh 2012, Tôi Làm Ruộng

Chương 64 cảm ơn anh




Chương 64 cảm ơn anh

Chương 64

Sau khi để lại bé Vy cho bà Mai, Giang và Thảo đi đến nhà của Như.

Vẫn là mái lá nằm ở cuối con đường, đã lâu không có người ở nên có vẻ điêu tàn, Giang lấy ra chìa khoá mở cửa bước vào nhà, đập vào mắt là một lớp bụi phủ dày trên bàn ghế gỗ, tơ nhện giăng khắp nơi trong nhà, di ảnh của Như được dời lên trên bàn thờ chính, đặt cạnh di ảnh trắng đen của mẹ cô.

Hai người bước vào trong nhà dọn dẹp chút tơ nhện, lau đi tro bụi phủ lên bàn, Thảo đến bàn thờ chính lấy cây chổi lông gà cũ kĩ được treo bên cạnh quét sơ một chút lớp bụi dày, Giang đi vào căn bếp xập xệ lấy hai cái dĩa, đi ra sau nhà thì nhìn thấy xa xa hai cái bia đá được đặt cạnh nhau, một cái đã cũ kĩ, không còn nhìn thấy rõ bên trên viết gì, một cái vẫn còn có thể nhìn thấy được chữ bên đó, đây là mộ của Như bên cạnh chắc là của mẹ cô.

Gò đất cũng đã bị nước mưa xối mòn đi không ít chỉ còn những cây cỏ dại mọc đầy bên trên, Giang tìm thấy một cái lu nước, rêu xanh đã mọc đầy trong lu, nó tạt mấy gáo nước cho trôi đi tro bụi bám trên dĩa rồi đi vào nhà sắp trải cây đặt lên bàn thờ.

Rút từ trong bó nhang vẫn còn đầy ra mấy cây nhang, cầm lấy bật lửa bên cạnh quẹt mấy cái nhưng không thể đánh ra lửa, gas vẫn còn, chỉ là đá đánh lửa đã không thấy, Giang thở dài lên xe chạy hết hai trăm mét mới tìm được một nhà hàng sớm để mượn bật lửa, nhà hàng xóm tốt bụng tặng luôn cho một cái, Giang nhận lấy nói tiếng cảm ơn rồi chạy trở về.

Đốt lên bốn cây nhang, Giang đưa cho Thảo đứng bên cạnh hai cây, hai người xá vài cái rồi cắm vào hai cái lư hương đã lâu không hương khói trước hai di ảnh.

Thảo vẫn đứng đó lẳng lặng ở đó, Giang cũng không làm phiền, Giang cũng không hiểu Thảo và Như quen biết cũng không lâu, tình cảm tại sao sâu như vậy, nó cũng không có hỏi, mà lặng lẽ đi ra phía sau nhà tìm một con dao, dọn đi một ít cỏ dại, để lộ ra hai ngôi mộ đất đã sắp bị thời gian làm cho phai mờ.

Lúc nó đứng dậy thì Thảo đã đứng sau lưng, Giang giật nảy mình hỏi:" em đi làm sao không có tý tiếng động vậy?"

Thảo cười nhẹ nói:" em đi có tiếng tại anh không nghe."

Giang đưa tay định lau một ít mồ hôi trên trán thì Thảo không biết từ đâu lấy ra một cái khăn giúp nó lau đi, cô cười nói:"cảm ơn anh!"



"Vì cái gì?"

"Cảm ơn anh đã đến bên cuộc đời của em."

Giang gõ đầu cô:" nói cái gì đâu vậy?"

Thảo lắc đầu:" không có gì, chỉ là cảm thấy anh xuất hiện rất đúng lúc trong cuộc đời em," rồi cô nghiêng đầu nhìn sang mộ bia của Như:" nếu như bạn ấy cũng giống nhiều em gặp được một người như anh thì chắc cũng không đến nỗi..."

Giang lau hai bàn tay vào trong quần áo cười nói:" mọi chuyện phải xem duyên số, anh cũng không phải người tốt lành gì, chẳng qua là anh trải qua rất nhiều chuyện nên suy nghĩ của anh không giống người ở cái tuổi này."

Thảo hiếu kì hỏi:" trải qua nhiều? Anh trải qua cái gì? sao em không có nghe anh nói."

Giang lắc đầu:" em không hiểu, mọi chuyện nó rất là vi diệu."

Giang không nói, Thảo cũng không có hỏi, mỗi người đều có một góc khuất riêng không muốn người khác nhìn thấy, cô cũng vậy.

Hoàn cảnh gia đình tốt, có cha mẹ thương yêu nên cô rất yếu đuối, lần đầu bị tên Gồm bắt nạt cô đã rất sợ hãi, nhưng không ai quan tâm cô mà lại dần dần xa lánh cô, Thảo đa sầu đa cảm, cô cảm nhận được mọi người không thích mình, mặc dù cô rất không hiểu mình làm gì sai nhưng cũng chỉ yên lặng, dần dần cô khép mình lại, mọi người không ai chơi với cô thì cô chơi một mình, lại sợ cha mẹ lo lắng nên khi về nhà cô vẫn tỏ ra bản thân rất ổn, không ai chia sẻ lớp vỏ càng ngày càng dày, đối mặt với mọi thứ cô c·hết lặng, mỗi ngày đến trường với cô chỉ có học, bị xa lánh và b·ị b·ắt nạt.

Nhưng rồi một ngày cô gặp Giang, hắn có thừa sự mạnh mẽ mà cô đang thiếu, dường như không có thế lực nào khiến cho hắn sợ hãi, sóng to gió lớn gì thì hắn cũng đứng trước bảo vệ người khác kể cả khi không mấy quen biết, ví dụ như cô lúc ban đầu lại hoặc là Như.

Đứng trước mặt hắn cô không cần ngụy trang mạnh mẽ, hắn không chê cô biết gây chuyện, lại không chê cô thích khóc, khi cô chia sẻ hắn sẽ lẳng lặng nghe, chiếc vỏ trai dần dần bị phá vỡ để lộ ra bên trong viên ngọc trai óng ánh, có thể thoải mái khóc, có thể thoải mái cười, rất hạnh phúc.

Giang nắm lấy tay cô cười nói:" một ngày nào đó anh sẽ nói cho em nghe chuyện anh đã trải qua, nhưng không phải bây giờ."



Thảo khéo léo gật đầu, hai người nắm tay đi vào nhà, không biết từ lúc nào bên trên dĩa trái cây trên bàn thờ đã xuất hiện một con bướm, hai người nhìn nó một hồi thì ra về.

Cảnh cửa khép lại, con bướm đập cánh bay vài vòng quanh bàn thờ rồi bay ra ngoài, căn nhà lại rơi vào yên tĩnh chỉ có khói bay lên từ hai cái lư hương là chuyển động.

. . .

Có lẽ sắp làm mẹ nên Thủy mẫu tính đại phát, cô ngồi trước máy tính bên cạnh Vy nói chuyện không ngừng, Giang với Thảo đến trước máy tính ngồi xuống, Luân than thở:" xong chuyến này mày phải bù đắp cho tao, mấy ngày trời tao ăn không ngon,ngủ không yên coi máy cho mày!"

"Ừm, để đám cưới mày tao đi cái phòng bao bự." Dừng lại một chút nó hỏi tiếp:" nào hai đứa mày cưới?"

Luân trả lời:" đầu tháng bảy này, để lâu cái bụng Thủy nó lớn không tốt."

Giang gật đầu rồi quay sang hỏi Thủy:" rồi bạn tính học nữa hông?"

Thủy nở nụ cười nói:" học nữa chứ sao hông, cho thằng nhỏ nó học trước lớp mười hai luôn."

Thảo hiếu kì hỏi:" biết trai hay gái rồi hả?"

Thủy trả lời:"ừm, gần ba tháng rồi mà, mới đi siêu âm mấy bữa trước."



Thảo cười nói:" gáng ăn uống đồ vô cho thai nó khoẻ."

Thủy vuốt vuốt bụng vẫn chưa nhô lên nhiều lắm cười nói:" mình lên mấy ký rồi đây nè, cha nó mua sữa, mua trái cây về ép mình ăn ép mình uống."

Thảo cũng chuyển qua ngồi bên cạnh Thủy hiếu kì sờ sờ bụng cô hỏi:" biết đạp chưa? mình nghe nói mang thai nó đạp dữ lắm hả?"

Thủy sờ bụng, ánh mắt ôn nhu trả lời:" chưa, mình có hỏi bác sĩ, bác sĩ nói phải một hai tuần nữa em bé mới bắt đầu biết đạp."

Hai người bên này đang nói chuyện thì Giang với Luân cũng đang thảo luận về cái đơn đang cày, vì chưa hoàn thành mấy cái nhiệm vụ nên mấy cái acc này vẫn còn đang đánh ở bãi quái cấp 4x, Giang lấy điện thoại liên hệ cho "Sơn nos.

-anh Sơn ơi.

Như đã chờ đợi sẵn "Sơn nos" lập tức trả lời:

-sao đó em, bộ xong rồi hả?

-xong cái búa á anh, acc không có hoàn thành nhiệm vụ nên bây giờ còn lang thang mấy cái bãi quái nhỏ nè, anh coi thương lượng với người ta, cho em một ít vạn biến lệnh đi, chứ kiểu này biết chừng nào lên.

-ok, em chờ anh chút.

Khoảng mười lăm phút sau "Sơn nos" nhắn tin tới:

-anh nói rồi đó em, người ta cũng chịu rồi, em cho mấy cái acc về làng tone khu 40 đi, ở đó có người giao dịch đó, mà mỗi acc chỉ có một cái thôi nghe, có c·hết thì em cho mấy con quạt đi theo hồi sinh đi.

-ok anh, em tới liền.

Đóng đi tin nhắn, Giang với thằng Luân lại bắt đầu bận rộn.

PS: ổn không mọi người? Mình thấy sao sao á, mấy bạn thấy không ổn nói mình, mình xoá viết lại cái khác nha.