Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh 2012, Tôi Làm Ruộng

Chương 107




Chương 107

Chương 107

Điện thoại mở nguồn sau hai mươi bốn giờ có gì?

Một loạt thông báo tin nhắn hiện lên màn hình, ngoài các tin nhắn cộng tiền vào tài khoản của Agribank thì nhiều nhất vẫn là tin nhắn từ Thảo,

- anh ơi điện thoại sửa xong chưa anh

- chưa sửa điện thoại nữa à

- huhu, lâu quá không nghe tiếng anh em nhớ anh muốn c·hết,

- nào sửa điện thoại xong gọi liền cho em nghe, có chuyện gấp lắm

-. . .



Cứ cách ba bốn tiếng đồng hồ lại lặp lại một lần, bây giờ là năm giờ không bảy phút chiều, tin nhắn mới nhất cách đây tám phút,

Hắn ấn gọi cho cô, chuông đổ hai tiếng thì giọng cô đã vang lên:" sửa có cái điện thoại mà lâu gì đâu á!!"

"Anh mới đem ra gửi hồi trưa, mới lấy luôn nè,"

"Hừ hừ, mai mốt bỏ quá giang Người Ta nghe anh,"

Chữ người ta cô cắn rất nặng, Giang cười hề hề làm lành, hắn đổi chủ đề hỏi cô:" đang ở đâu á em?"

"Mới ở nhà anh về nè," dừng lại một chút cô nói:" à đúng rồi, Luân nhắn em nói với anh khi nào gọi được cho anh thì nói mới giáo lúc trưa được hai mươi cái acc rồi á, tối nay giao thêm một ít nữa, anh coi có tiền chưa rồi cho Luân hay."

"Ừm anh biết rồi, tý anh gọi cho nó," nói xong hắn lại cười hì hì hỏi Thảo:" nhớ anh hông?"

Thảo hừ một tiếng nói:" nhớ cái con khỉ á,"



"Thôi mà, giận hờn gì hông biết, tại hôm qua trời tối rồi, Hồng cũng tiện đường nên anh mới quá giang chứ bộ."

Thảo tức giận chất vấn hắn:" anh cũng biết trời tối? Anh biết trời tối mà người ta kêu anh lên xe là anh lên xe, lỡ người ta chở anh đi đâu làm gì rồi ai hay?" Nói xong cô cũng thấy gì đó sai sai nên dịu giọng lại một chút nói:" thôi bỏ, không nói, càng nói càng thấy sai sai!! Mà em nói, chuyến sau có về thì cứ lấy xe về đi, em lấy xe mẹ đi học cũng được."

"Rồi rồi, chuyến sau anh đi xe về mà, vậy thôi nha, tối về anh gọi, giờ anh còn đi mua điện thoại cho mấy đứa nhỏ nữa, hứa mua cho mấy đứa nó hồi trưa rồi,"

Thảo "ừm," một tiếng lại mềm giọng thêm một chút nói:" nào về gọi lại cho em nghe, thôi à, em đi ăn cơm rồi,"

" Ơ, giờ này chưa ăn cơm chiều à?"

"Hồi xế có ăn với bác gái rồi nhưng mà giờ thích ăn thêm được hông?"

" Được được, em ăn đi nha! ăn ngon miệng nha! ăn cho mau lớn nha!"

"Anh... Lại chê, tui ăn cho thành heo luôn cho anh coi,"





"Ơ anh..."

"..."

Tút tút hai tiếng thì không còn âm thanh, hắn biết cô cũng không thật để bụng chuyện của Hồng chỉ là lấy chuyện này ra để chỉnh hắn một chút, Giang cười cười rồi nhìn về tủ trưng bày điện thoại của tiệm,

Đa số là bán Nokia trắng đen, được hai ba cái cảm ứng nhưng trong đó hắn chú ý thấy có cái điện thoại hiệu Viettel,

Ừm, nói sao nhỉ? Điện thoại Viettel cũng là hàng hiếm, trước kia hắn chưa từng dùng sau này không sản xuất nữa nên hắn cũng không biết tính năng ra sao,

Không tìm được một cái ưng ý nên hắn trả tiền hấp điện thoại rồi ra xe chuẩn bị đi ra TGDD ngoài Thới Lai,

Trước khi đi kiểm tra một chút kinh phí cái đã, mở tin nhắn ngân hàng một loạt các con số đập vào mắt,

Nhìn số dư tài khoản có chín con số hắn cũng có chút tự hào, hiện giờ hắn mới mười bảy tuổi, bạn bè đồng trang lứa... À mà thôi không nói, đâu phải ai cũng may mắn được trọng sinh mang theo kí ức hơn chục năm sau, không dám nói chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng biết nhưng một vài sự kiện lớn vài cách làm giàu hiện tại không ai biết hắn cũng biết, nhưng mà tính ra có cả ngàn con đường để làm giàu nhưng hắn lại chọn con đường loằng quằn nhất để đi,

Thôi kệ cứ đi bước nào chắc bước đó, mất công phất nhanh lại làm người khác chú ý, "tạch" một tiếng xe vô số hắn chạy thẳng ra Thới Lai.