Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh 2012, Tôi Làm Ruộng

Chương 106




Chương 106

Chương 106

Mười giờ mười lăm Giang về, hắn tắm rửa thay quần áo chuẩn bị đi rước mấy đứa nhỏ,

Điện thoại hôm qua bị ướt hắn vẫn chưa dám mở nguồn lên, sẵn chuyến đi sửa luôn cái điện thoại,

. . .

Ngôi trường tiểu học toạ lạc ngay bên cạnh đền thờ cụ Nguyễn Trung Trực, hồi trước hắn cũng học tiểu học ở đây,

Khuông viên trường không rộng rãi gì mấy, nên ngôi trường được tận dụng tối đa để xây phòng học,

Mặt tiền là dãy phòng cho học sinh từ lớp một tới lớp ba gồm có hai dãy có tám phòng học, sân trường chỉ có một cây cột cờ và cách đó không xa có một cây phượng vĩ nhỏ,

Hắn đi vào từ cổng phụ dẫn tới dãy phòng ban giám hiệu, ở trước phòng ban giám hiệu cũng chỉ có một băng ghế đá, bé Vy đang ngồi chơi một mình ở trên ghế đá thỉnh thoảng lại ngẩng đầu ngó ra cổng trường,

Cô thấy Giang đến thì phất phất rồi xỏ dép, đeo theo cái cặp nhỏ màu hồng phấn chạy ra, cô ôm lấy hai bắp đùi hắn kêu:" anh hai,"

Giang xoa đầu cô rồi gỡ lấy cặp trên vai cô xuống cười hỏi:" tan học lâu chưa?"

Vy lắc đầu:" mới đây hà!"

Giang "ừm" một tiếng rồi dắt tay cô nói:" đi rước anh hai Thanh với chị hai chị ba rồi về."

Vy gật gật đầu rồi gỡ tay hắn ra nói:" anh hai đợi em chút, em vô nói với cô cái,"

"Ừm vô nói với cô," nói rồi hắn đi theo cô đến văn phòng có ghế đá lúc nãy,

Hai anh em đang nói thì cô giáo của bé Vy cũng đang đi ra, cô của bé Vy hắn có chút ấn tượng, tỉ mỉ nghĩ nghĩ hắn mới nhớ ra cô là cô Hạnh dạy hắn hồi năm lớp ba, không phải hắn uống nước không nhớ nguồn gì mà lúc đó hắn mới học lớp ba, với lại hai đời cộng lại cũng mấy chục năm rồi mới gặp lại cô,



So với lúc dạy hắn cô thay đổi nhiều lắm, tóc cô bạc hơn nhiều, da cũng có nhiều nếp nhăn, đây cũng là một trong những lý do hắn không nhận ra cô ngay,

Giang dắt theo bé Vy đến trước mặt cô cúi đầu chào hỏi:" em chào cô"

Cô Hạnh hình như không nhận ra hắn, cô hỏi:" em là phụ huynh của em Vy hả?"

Hắn cũng không trách cô, dù sao đã qua chín năm hắn khác hơn lúc nhỏ rất nhiều, hắn cười nói:" cô hông nhớ em hả cô?"

Cô Hạnh chỉnh chỉnh cái kính lão nhìn hắn một chút rồi lắc đầu:" cô già rồi, học sinh cô dạy cũng nhiều nữa nên cô hông có nhớ hết."

Giang cười hì hì giới thiệu mình:" em là Giang nè cô, hồi xưa em hãy trốn học chui vô bụi bình bát đó cô nhớ hông cô."

Cô Hạnh nghĩ nghĩ rồi "à" một tiếng cười ghiền từ nói:" cô nhớ ra rồi, hồi xưa em hay đi chung với con bé Hồng đó phải hông?"

"Dạ đúng rồi đó cô, cô dạo này khoẻ hông cô?"

"Cô khoẻ, chỉ có cái là lớn tuổi rồi nên hay b·ị đ·au lưng này kia, còn em sao? Năm nay cũng lên mười hai rồi hả? Có còn hay trèo lên cây trốn học nữa hông?"

Giang gãi gãi đầu:"dạ năm nay em nghỉ học rồi cô!"

Cô Hạnh kinh ngạc hỏi:" học tới lớp mấy mà nghỉ uổng vậy em?"

"Dạ năm nay em lên mười hai mà em nghỉ rồi!"

Cô quan tâm hỏi:" làm sao vậy? Bộ gia đình có khó khăn gì hả?"

Không trách cô Hạnh nghĩ đến lý do này vì hồi xưa hắn đi học toàn dùng sổ hộ nghèo, hắn cười nói:" dạ hông phải, tại em học hông vô cô ơi!"



Mỗi người một hoàn cảnh, cô Hạnh cũng không có lại đào sâu vào việc vì sao hắn nghỉ học mà cô nói:" con bé Hồng nó có hay đến thăm cô, cô cũng có hỏi em mà đến khi gặp em cô hông có nhận ra, càng lớn càng đẹp trai hen."

"Dạ, tại mấy năm nay em theo cha mẹ đi về Hậu Giang ở nên hông có đi thăm cô thường được, cô đừng có giận em nghe cô."

Cô Hạnh cười khoát tay:" giận hờn gì đâu em, em còn nhớ cô là cô vui rồi," dừng một chút cô xem đồng hồ đeo tay rồi nói với hắn:" thôi trễ rồi, em đến đón bé Vy rồi cô cũng về nhà."

"Dạ,"

Bé Vy như thuận ở một bên nghe lúc này mới khoanh tay thưa cô Hạnh:" thưa cô con về."

Cô Hạnh xoa xoa đầu cô cười gật đầu:" ừm,"

Giang cũng thưa cô một tiếng rồi mới dắt bé Vy rời đi.

Ra lộ sau tìm đại một cái tiệm sửa điện thoại rồi gửi điện thoại vào sửa, điện thoại có vài thứ quan trọng như ap ngân hàng, tin nhắn làm ăn các kiểu nên hắn không có cho người ta mật khẩu, chỉ dặn người ta sấy khô điện thoại sao cho mở nguồn lên được là được rồi còn có cần gì thì chiều hắn ra rồi tính sau,

Gửi xong điện thoại hắn mới cõng theo bé Vy ra trường cấp hai, trên đường đi Vy một tay ôm cổ hắn một tay khều khêu lỗ tay hắn nói:" sao chị hai không về vậy anh hai?"

Giang cõng cô trên lưng, tay xách theo cái cặp màu hồng của cô, nghe cô hỏi thì trả lời:" chị hai bận đi học rồi, tết chị hai mới về được,"

Vy "ừm ừm" hai tiếng rồi nhỏ giọng nói:" hôm nay cha đòi rước em về dưới á anh hai,"

Giang bước chân hơi chậm, hắn ôn hoà hỏi cô:" ổng nói sao?"

Bé Vy hồn nhiên trả lời:" cha nói theo cha về dưới đi rồi cha cho điện thoại của cha cho chơi con mèo."

Giang khẽ nghiêng đầu hỏi cô:" vậy Vy có muốn đi về dưới ở với cha hông?"

Vy liên tục lắc đầu:" em hông đi đâu, em đi mẹ buồn lắm."

Giang cười, hắn sờ sờ má cô cười nói:" ừm, Vy đi là dì tư buồn lắm á, Vy thích chơi con mèo hông?"



Vy gật đầu liên tục nói:" thích thích, điện thoại anh hai có con mèo hông?"

"Có, mà điện thoại anh hai sửa rồi."

Vy ỉu xìu "dạ" một tiếng rồi hông hỏi nữa, Giang lại lắc lắc cô hỏi:" bây giờ anh hai mua cho Vy điện thoại chơi con mèo chịu hông?"

Vy tới tinh thần giật thót người lên hưng phấn hỏi:" thiệt hông anh hai?"

Giang gật đầu rồi nói:" thiệt, nhưng mà cưng phải hứa là phải ngoan, khi nào bà ngoại cho chơi mới được chơi nghe hông?"

Vy chồm tới hôn hắn một cái rồi nói:" dạ dạ, khi nào mình đi mua anh hai."

" Chiều anh hai đi lấy điện thoại rồi anh hai mua cho," hơi ngưng lại một chút hắn nghiêm khắc nói:" nhưng mà anh hai mà nghe bà ngoại nói là cưng lo chơi mà hông lo học là anh hai lấy lại đó."

Vy ủi ủi cổ hắn nhõng nhẽo:" một ngày em chơi một chút thôi hông có chơi nhiều đâu."

Hai anh em đến trước cổng trường tìm một cái bóng cây rồi ngồi đợi trong chốc lát thì tiếng trống tan học vàng lên, chừng năm phút sau học sinh chén nhau dẫn xe đạp đi ra,

Ba chị em Uyên cũng theo dòng học sinh đi ra ngoài, Vy nhón nhón chân vẫy tay lớn tiếng gọi:" chị hai, chị ba, anh hai, em với anh hai ở đây nè."

Nghe tiếng bé Vy gọi ba chị em hấp tấp chạy qua, Giang dẫn mấy đứa đi về, trên đường về Vy liên tục khoe với anh chị là anh hai hứa mua cho cô điện thoại làm mấy đứa nhỏ nhìn hắn với ánh mắt đầy mộng đợi,

Giang che chán, cũng chỉ đành hứa mùa cho mỗi đứa một cái rồi lại dặn dò y như dặn bé Vy lúc nãy lặp lại một lần nữa,

Mấy đứa nghe thì mừng quýnh, liên tục cam đoan với hắn, hứa hẹn đủ kiểu,

Giang vỗ đầu từng đứa rồi nói:" thôi đi về, trễ bà ngoại trông."

Đoàn người hớn hở đi về, Giang đi ở phía sau lắc đầu cười một tiếng nhìn theo với ánh mắt đầy cưng chiều rồi lại nghĩ sâu xa.

PS: cảm ơn anh em vẫn ủng hộ phiếu đề cử hôm nay nha!!! Khoảng tháng nữa là công ty hết hàng mình được về sớm thì sẽ lên chương chăm chỉ hơn...