Trong Núi Có Cây Cổ Thụ

Chương 69




Bọn họ ở lại Bắc Hải một ngày một đêm. Vốn tưởng có thể tránh được chuyện trong tộc nhưng không ngờ đêm đó mới vừa về núi Doanh Chu đã bị thị nữ của lão thái thái mời tới nói chuyện.

Quả nhiên vẫn là chuyện liên hôn với tộc sói trắng.

Vị Tam công chúa kia có vẻ thực sự thích bộ dạng tuấn tú của hắn nên đã tìm họa sư vẽ mấy chục bức tranh với góc độ và dáng người khác nhau rồi mang theo tranh đó dẹp đường về nhà. Nàng ấy nói là phải tìm một người tuấn tú hơn Doanh Chu sau đó sẽ mang người tới Bắc Hào Sơn khoe.

Hắn nghe thế thì cảm thấy quá tốt.

“Người ta đã đi rồi lão thái thái còn tìm cháu làm gì? Chẳng lẽ bảo cháu đuổi theo……” Doanh Chu cố tình dừng một chút mới nói, “Chúng cháu không hợp tính cách, mạnh mẽ buộc chặt với nhau cũng không tốt lắm đâu ạ. Mà người ta cũng chẳng thèm nhìn cháu.”

Lời trong lời ngoài hắn đều cố hết sức hạ thấp bản thân, giả vờ mình không xứng với đối phương.

Lão thái thái dựa trên giường, lạnh nhạt mâm mê hai quả hạch đào đầu hổ trong tay, bộ dạng khịt mũi coi thường hành vi trẻ con của hắn.

“Ở trước mặt ta thì đừng có giả vờ nữa. Gần đây ai cũng biết cháu và vị khách đường xa kia khăng khít thân mật thế nào. Cháu nghĩ cái gì chẳng lẽ ta còn không biết hả?”

Nói tới nước này thì Doanh Chu cũng không đánh cờ với bà ấy nữa mà đơn giản nói thẳng: “Bà đã nghe nói thì cháu cũng chẳng cần vòng vo nữa. Từ nay về sau chỉ sợ cháu sẽ không có nhiều thời gian ở lại trong tộc.” Hắn nhìn thẳng vào bà ngoại mình mà nói, “Tam công chúa của tộc bạch lang coi thường cháu. Bản thân cháu thành niên đã lâu nhưng trong tộc không có anh em ruột thịt, vì thế nơi này cũng không phải chốn về của cháu. Cháu rất cảm kích ơn dưỡng dục của các vị trưởng bối vì thế nếu có yêu cầu cháu sẽ trở về.”

Lời này đã cực kỳ rõ ràng, dù từ ngữ cũng coi như uyển chuyển nhưng lão thái thái vẫn nghe hiểu ý hắn.Có điều bà ấy vẫn kinh ngạc, động tác trên tay cũng ngừng lại và khó hiểu hỏi: “Ta từng nhìn cô nương kia từ xa và biết một ít chuyện của nàng. Ta không hiểu, chả phải từ nhỏ cháu đã nói là thích cô nương thông minh à? Nhưng nàng ấy không có vẻ thông minh lắm.”

Doanh Chu đáp đúng lý hợp tình, “Phải, cháu không thích người ngốc nhưng nàng ngốc thì không có vấn đề gì.”

Lão thái thái: “……”

Có lẽ chưa từng thấy đứa con cháu nào không tiến tới thế này nên bà lão chán nản đỡ trán, cuối cùng thở dài: “Ta biết lúc trước đám nhỏ trong tộc khiến cháu chịu không ít khổ, nhưng người nhà dù sao cũng là người nhà, đánh gãy xương còn liền gân. Đừng nói mấy lời lạnh bạc kia, nếu cháu không thích tiếp xúc với cô nương cùng tộc thì thôi.” Rồi bà ấy nói lời thấm thía, “Gặp phải phiền phức thì đừng có miễn cưỡng chống đỡ một mình, nhớ phải tìm người trong tộc.”

Doanh Chu khẽ nhúc nhích môi nhưng rốt cuộc cũng không đáp lại gì.

Đây là lần đầu tiên bà ngoại nói tới tình cảm máu mủ ruột già với hắn.

“Kể cả với Tế Khuyển cũng thế. Doanh Chu à, tình người là thứ phức tạp, mọi việc đừng có chỉ nhìn theo hướng trắng và đen, hiểu không?”

Hắn ra khỏi phòng lão thái thái.

Ngày xuân buông xuống tộc sói xám nên ngay cả núi đá xám xịt cũng pha chút màu xanh của lộc biếc mới nhú. Ngay cả trong bóng đêm sức sống của cỏ cây vẫn bừng bừng khó che giấu. Mà ngạc nhiên là Khang Kiều lại đang đứng đợi hắn ở bên ngoài.

Trông thấy biểu cảm trên mặt đối phương Doanh Chu biết ngay người này không dễ đối phó.

Hắn gật đầu với nàng, “Dì nhỏ.”

“Chuyện của cháu ta đã nghe nói.” Ngày thường nàng luôn đi theo bên cạnh Đại Tư Tế nhưng lúc này có vẻ nàng đặc biệt tới đây chờ hắn, thái độ có vẻ vội vàng, “Cháu đã quyết định sẽ ở bên cạnh nàng?”

Khang Kiều đứng trên lập trường của người từng trải để tận tình khuyên bảo, “Thụ yêu có thọ mệnh dài gấp đôi lang yêu, thậm chí dài hơn. Hiện tại nàng ấy hơn 3000 tuổi nhưng bộ dạng còn nhỏ hơn cháu. Vậy cháu có từng nghĩ sau này khi mình già yếu thì phải làm thế nào không?”

Thiếu niên rũ mắt.

Không thể không thừa nhận hắn quả thực không suy nghĩ nhiều.

Nhưng chưa chờ hắn mở miệng đã có người khác ung dung mở miệng cười khẽ và đánh gãy cuộc hội thoại, “Sao ngươi phải nhọc lòng chuyện người ta muốn làm thế nào? Ít nhất hắn cũng sẽ không làm như ngươi, tự xé mình thành hai nửa.”



Khang Kiều trầm mặt cãi kẻ kia, “Được rồi, tạm thời không nói tới tương lai hai đứa sẽ thế nào, chỉ nói tới chuyện sau khi cháu hết dương thọ thì sao?” Nàng hỏi, “Cháu chết là xong việc, nhưng nàng ấy phải ở lại một mình trong núi thêm trăm ngàn năm, cứ thế ôm dĩ vãng mà khổ sở. Hiện tại cháu có thể ở bên cạnh và thích nàng nhưng một khi cháu không còn nữa thì trên đời này chỉ còn một mình nàng thôi đó. Cháu không cảm thấy như thế là rất tàn nhẫn với nàng hả?”

Khang Kiều vừa dứt lời Doanh Chu đã nhướng đôi mày kiếm.

Hình như hắn có thể cảm nhận được gì đó nên cứ nhìn chằm chằm nàng.

Tiếng nói chuyện im bặt, ngay cả du hồn có đam mê chen ngang lúc này cũng im lặng không lên tiếng.

Môi nàng cứng lại, sau một lúc lâu vẫn ngập ngừng. Những lời vừa rồi giống như lời tự hỏi bản thân, và giờ phút này nó cứ quanh quẩn bên tai nàng.

Có lẽ Khang Kiều cũng đã ý thức được bản thân lỡ lời nên không nói chuyện nữa. Trong một chớp mắt nàng hoảng hốt phát hiện ra không phải mình nhìn thấu Doanh Chu mà là nhìn thấu bản thân.

Thiếu niên đối diện giống như đã để ý tới cảm xúc của nàng và lặng lẽ dời mắt rồi bình thản cất giọng xa xăm, “Phải, chuyện tương lai cháu quả thực chưa nghĩ nhiều. Nhưng nhân sinh trên đời đâu thể cái gì cũng vẹn toàn. Cháu chỉ biết có thể ở bên nàng ấy bao lâu cũng tốt.”

Nói tới đây Doanh Chu nở nụ cười ôn hòa, “Cháu thích nàng, bất kể nàng biến thành bộ dạng thế nào, có tính nết ra sao cháu vẫn thích. Dì cứ yên tâm.”

Khang Kiều nhìn hắn chằm chằm và cũng hiểu ý trong câu cuối hắn nói. Nàng có cảm giác trưởng bối mang luận điệu cũ kỹ ra nói với vãn bối nhưng lại thua chị kém em mà phải co quắp. Sâu trong nội tâm nàng nghe được tiếng cười khẽ của bản thể khác.

Một lát sau nàng cũng tự giễu mà nhếch miệng: “Cháu nói đúng. Huống chi hai người có gần 1000 năm thời gian bầu bạn bên nhau…… Cũng đủ rồi.” Nàng ngẩng đầu lên và thở ra một hơi dài, “Ngàn năm đó, còn mong cầu gì hơn nữa.”

Hiện giờ Đại Tư Tế 1500 tuổi nhưng thân thể vẫn cực kỳ khỏe mạnh. Doanh Chu có cảm giác nếu bản thân cẩn thận rèn luyện hẳn cũng có thể sống tới tuổi ấy.

Tuy thái độ của hắn rất quả quyết khi nói chuyện với lão thái thái và dì mình nhưng khi đặt vấn đề lên cân nhắc hắn vẫn sẽ suy nghĩ. Về sau hắn sẽ chậm rãi già đi, hóa thành một nắm đất vàng. Khi đó thế giới sẽ không còn hắn, chỉ còn mình Tiểu Xuân……

Thôi.

Hắn lắc lắc đầu.

Hà tất phải lo sợ không đâu rồi tự tìm phiền toái. Con người đều nói vui vẻ phải tận hưởng ngay đấy thôi? Chuyện về sau thì để sau hẵng nói.

Ánh đèn bên đường trở nên lười biếng theo bước chân hắn xa dần. Nó chiếu lên thành quách đơn sơ của tộc sói xám khiến nơi này càng giống thôn xóm heo hút.

Doanh Chu còn chưa về tới cửa nhà đã dừng chân bởi hắn trông thấy bóng dáng đứng trước cửa nhà. Dáng nàng nhỏ nhắn xinh xắn, bím tóc đen tinh xảo phức tạp tạo thành độ cong linh hoạt. Nàng đang ngẩng đầu nhìn không trung, không biết đang nghĩ gì.

Tối nay ánh trăng treo cao, sao trời cũng lấp lóa.

Doanh Chu đi qua nhưng không hỏi nhiều mà chỉ tò mò cùng nàng ngẩng đầu xem nàng đang nhìn cái gì, có thứ gì hấp dẫn nàng.

Tiểu Xuân nhìn chằm chằm trời cao mênh mông sau đó không chớp mắt mà mở miệng gọi: “Doanh Chu.”

“Hả?”

Gần đây nàng rất thích gọi tên hắn, lúc nghe thấy có người đáp lại đáy lòng sẽ cực kỳ thỏa mãn.

“Thật ra thụ tinh và các yêu quái khác cũng không quá giống nhau. Các ngươi sinh ra do luân hồi đầu thai còn chúng ta thì không.” Nàng nói, “Lúc cỏ cây khai linh trí ba hồn bảy phách được tụ lại do linh khí thế nên chúng ta không trải qua quỷ giới, không vào lục đạo. Chúng ta cũng sẽ không có luân hồi chuyển thế, chết là hết.” Tiểu Xuân quay đầu nhìn hắn, “Hoàn toàn biến mất trên thế gian. Có lẽ vì thế mà thọ mệnh của thụ tinh mới dài hơn các loài khác.”

Doanh Chu nháy mắt, hàng mi dài đan xen rũ xuống che khuất con ngươi: “Nếu một ngày kia ta chuyển thế ngươi có đi tìm ta không?”

Nàng có chút do dự nhưng vẫn đáp một cách kiên định: “Có.”



Sau đó nàng cười, “Đương nhiên với điều kiện ta có thể rời khỏi núi.”

Doanh Chu không cười mà nghiêm túc hỏi, “Tìm được rồi ngươi sẽ làm gì?”

Tiểu Xuân hít sâu một hơi và nghĩ nghĩ rồi ngẩng đầu nhìn trời, “Ta sẽ không làm gì cả……”

Hắn không nhịn được hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì một khi đầu thai ngươi sẽ thành người khác, bề ngoài, tính cách, thân phận…… hoàn toàn khác với ngươi hiện tại. Dù có tìm được ngươi thì ý nghĩa cũng chẳng lớn, bởi linh hồn là thứ một khi mất đi ký ức chẳng khác nào mất đi da thịt, chẳng khác gì người xa lạ. Chẳng qua ta vẫn sẽ tò mò về cuộc sống của ngươi.”

Nàng mỉm cười nói, “Nếu không ngươi nghĩ vì sao tới giờ dì nhỏ cũng không tới nhân gian tìm Ôn Lễ? Tính thời gian thì hẳn ông ấy cũng đầu thai rồi.”

Doanh Chu vẫn nhíu mày từ đầu tới cuối. (Hãy đọc thử truyện Người bên lầu tựa ngọc của trang Rừng Hổ Phách) Hắn nghiễm nhiên cảm nhận được nguy hiểm từ lời của nàng vì thế không nhịn được đi tới cầm lấy tay nàng, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Vậy ngươi phải đồng ý với ta là dù tương lai ta không còn nữa ngươi vẫn phải sống cho tốt.”

Trong chớp mắt biểu tình của Tiểu Xuân đột nhiên trở nên do dự. Nàng chỉ mải nhìn nơi xa chứ không chịu nhìn hắn.

“À, cái này……” Nàng không dám hứa hẹn vì một khi đã hứa thì bất kể thế nào nàng cũng khó mà đi ngược lại.

Doanh Chu nắm lấy vai nàng mà lặp lại, “Tiểu Xuân, ngươi phải có hy vọng, dù thế nào thì sống sót mới có hy vọng.”

Thấy nàng vẫn trốn tránh không nhìn thẳng thế là hắn ôm lấy mặt nàng và kiên quyết nói, “Không được có lệ, nhìn ta.”

Ánh mắt hắn quả thực chân thành tha thiết, lại nóng rực thế nên dù là ai cũng khó tránh được ánh mắt ấy.

Cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú của hắn nàng cũng chậm rãi gật đầu: “Ta sẽ cố gắng……”

Tiểu Xuân kéo dài giọng mang theo do dự: “Đến lúc đó các ngươi đều đi hết rồi.” Nàng thấp giọng nói, “Vậy ta phải làm sao đây?”

Doanh Chu ngây ra, suy nghĩ trống rỗng còn chưa kịp lấp đầy lại đã thấy nàng ngẩng đầu hào phóng nói: “Cũng may lúc ấy hẳn thời gian cũng không còn nhiều. Ta sẽ chậm rãi nhớ tới ngươi là được, đúng không?!”

“Có thể gặp được ngươi…… gặp được các ngươi đúng là tốt.”

Thật sự.

Trước khi nàng bị cô độc nuốt chửng lại có được duyên kỳ ngộ này cũng đủ để nàng ôm ấp cả đời.

Doanh Chu thấy khóe mắt nàng lóe lên ánh sáng tươi đẹp thì đột nhiên cảm thấy yêu cầu vừa rồi của mình thật tàn nhẫn. Sau khi giãy giụa và do dự hắn mới mạnh mẽ nở nụ cười, “Mặc kệ những cái đó đi. Chúng ta đi chơi đã, phải thật vui vẻ mới được. Ta nhớ rõ trong nhà còn hai bộ bài, chúng ta gọi Trọng Lâu và dì nhỏ tới rồi ta sẽ dạy ngươi chơi bài.”

“Được! Mua thêm con gà nướng, đêm nay chúng ta thức đêm, không say không về!”

Tinh thần nàng phấn chấn đuổi theo và thình lình phát hiện Doanh Chu với tay ra nhưng không túm được gì. Vốn hắn muốn kéo tay nàng nhưng lại chỉ túm được không khí.

Tiểu Xuân đứng cách hắn vài bước, hai người nhìn nhau giống như đều có dự cảm. Nàng nâng tay lên, mười ngón tay như ẩn như hiện, dần trở nên trong suốt.



------oOo------