Trong Núi Có Cây Cổ Thụ

Chương 68




Căn phòng bằng đá bên bờ biển Bắc Hải dựa trên sườn núi, vừa lúc có thể tránh gió.

Lúc Doanh Chu mang theo Tiểu Xuân đến bãi biển đã là chạng vạng. Tuy đã vào tháng ba, tiết xuân khắp nơi nhưng ban đêm vẫn se lạnh. Đã lâu hắn không tới đây vì thế không quá quen thuộc, phải lục tung lên tìm nồi, bát, cốc chén và gia vị.

Hai người đón gió đêm ở bờ biển để nhặt một đống cua và trứng chim. Bọn họ cũng may mắn nhặt được một con rùa biển nhưng nó quá lớn, nhìn cũng có tuổi nên cuối cùng hai người lại thả nó đi.

Trong căn phòng đá ánh lửa bùng lên, trên bếp là một nồi canh rau thập cẩm. Nước canh sôi ùng ục, cá tôm sống ở biển nên dù không thêm muối cũng vừa miệng.

“Tửu lầu có bán gạch cua nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy một con cua hoàn chỉnh đó.”

Nàng vớt một con cua biển có cái mai hình thoi lên và học Doanh Chu bắt đầu bẻ chân ăn thịt bên trong, “Khe suối ở Bạch Vu Sơn không có tôm cua, chỉ có cá.”

“Vậy hôm nay ngươi ăn nhiều một chút.” Hắn bỏ vỏ, lấy thịt đút cho nàng ăn và nói, “Nếu ngươi thích thì ngày mai chúng ta đi nhặt một sọt, để sau này về núi ăn dần.”

Tiểu Xuân liếm vụn thịt dính trên khóe miệng rồi ôm càng cua hỏi, “Như chúng ta bây giờ có được coi là trước hoa dưới trăng không?”

Doanh Chu nghe thấy thế thì sửng sốt sau đó bật cười.

“Có.” Hắn gật đầu, “Đương nhiên là có.”

Nàng nghĩ ngợi gì đó rồi ngây thơ hỏi, “Ngươi lột cua cho ta vậy có phải ta cũng nên đút cho ngươi ăn không?”

Chuyện có qua có lại như thế là thành quả nàng học được sau khi đọc thoại bản mấy ngày nay.

Doanh Chu nhìn nàng rồi cười bất đắc dĩ, đáy mắt hiện lên chút cô đơn, “Tiểu Xuân. Thật ra ngươi không cần phải nhân nhượng ta như thế. Ngươi chỉ cần vui vẻ, hạnh phúc, không cần vì ta mà miễn cưỡng bản thân mình.”

“Nhưng……” Nàng hơi cúi đầu và nghịch con cua trong tay mình, “Ta cũng muốn cảm nhận cảm giác thích một người là thế nào.”

Sửng sốt lướt qua đáy mắt thiếu niên, hắn không ngờ nàng lại nói thế. Doanh Chu ngây người mãi một lúc, ý cười khó che giấu mà dâng lên khóe mắt cùng đuôi lông mày. Nhưng hắn cũng không dám lỗ mãng, thậm chí còn chuyển ánh mắt sang nơi khác. Cuối cùng hắn hé miệng, cúi đầu hôn lên cái chén của mình sau đó cầm cái chén dán lên môi nàng.

Thân chén lạnh băng, cảm xúc thô ráp hơi đột ngột nên Tiểu Xuân chớp chớp mắt. Nàng ngây ra và cố gắng đoán ý của hắn nhưng còn chưa kịp đoán ra hắn đã rút tay về sau đó ném thêm củi vào đống lửa.

“Lạnh không? Bờ biển thường có gió lớn nên buổi tối sẽ hơi lạnh lẽo.”

Nàng vẫn cân nhắc ý tứ của chén trà vừa rồi nên không chút để ý mà vừa ăn cua vừa đáp, “Ta không sao.”

Cua biển không được tươi bằng cua đồng, đã thế tài nấu nướng của họ cũng tệ nên mùi vị không quá ngon.

Chờ ánh trăng trên vòm trời bị mây đen che khuất hẳn, khắp không trung chỉ có bóng đêm vô tận Tiểu Xuân mới chợt nổi lên hứng thú, “Quanh đây thật sự không có một bóng người ư? Vậy đêm nay chúng ta có thể cầm đèn đi dạo quanh để bắt quỷ không!”

Doanh Chu vừa bóc một con cua cho nàng vừa cười khẽ, “Trên biển lấy đâu ra quỷ…… Lại là Bạch Ngọc Kinh dạy ngươi hả?”

Lần này nàng cố tình lảng tránh câu hỏi của hắn nhưng vẫn cố chấp và kiên trì nói: “Đi thử xem, dù sao hừng đông cũng còn lâu mới tới, chúng ta cũng cần làm gì đó để giết thời gian. Ngươi không cảm thấy rất kích thích à?”

Hắn thế nào cũng được, “Ta không có vấn đề gì…… nhưng ngươi có thực sự muốn đi không?”

Hắn nhớ rõ lúc ở ngoại ô trấn Bạch Thạch Hà nàng từng run lên vì sợ tối.

“Chẳng phải đã có ngươi rồi à? Rất vui đó.”

Thật ra Tiểu Xuân không sợ đêm tối.

Bạch Vu Sơn um tùm nên buổi tối đa phần đều tối om, ánh trăng cũng ít khi chiếu được xuống dưới. Nhưng khi ấy nàng biết khắp ngọn núi không có vết chân người, vào buổi đêm sẽ chẳng có tiếng động gì nên đương nhiên nàng không sợ. Còn hôm nay nàng đã đi qua nơi hoang vu bên ngoài, đã tới nơi biển người tấp nập vì thế luôn cảm thấy những cánh đồng bát ngát có gì đó lén lút, ai biết được có thứ gì đang trốn tránh trong đó hay không.

Thật ra nếu bảo nàng ra ngoài tản bộ một mình thì chắc chắn nàng sẽ không dám nhưng may nàng có thể mượn Doanh Chu để thêm can đảm.

Lúc sắp sửa xuất phát hắn cởi áo ngoài khoác cho Tiểu Xuân. Áo này nhìn mỏng manh nhưng khoác lên lại rất ấm, còn có cảm giác xù xù.

“Đây là ta lấy lông của mình dệt đó, ngươi chịu lạnh kém nên khoác vào cho đỡ gió.”

Hóa ra đây là dệt từ lông sói của hắn. Nàng tò mò sờ sờ.

Thảo nào trước giờ không thấy Doanh Chu mặc quần áo màu khác ngoài màu xám trắng này. Màu ấy quả thực giống màu lông bản thể của hắn.

Tiểu Xuân giơ cái đèn lồng lên để hắn châm lửa sau đó hai người bước ra bóng đêm vô tận, cứ thế đi lang thang bốn phía.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, nhiệt độ bên ngoài lạnh, không khí lại ẩm ướt. Nàng run run cuộn người trong cái áo choàng to rộng giống con rùa. Doanh Chu đi bên cạnh thì quần áo mỏng manh nhưng vẫn ung dung, cả người tỏa hơi ấm.

Ngày xuân không rét lạnh tiêu điều như mùa đông nên dù chỉ có nửa dòng máu sói xám vẫn đủ để hắn chống đỡ thoải mái.

Mặt biển trong đêm đen không có ánh trăng hay ánh mặt trời chiếu rọi nên chỉ có màu tối đen. Tiếng sóng biển xô bờ liên miên tít tắp.

Tiểu Xuân cầm đèn bước trên bờ cát mềm mại và nhìn bốn phương tám hướng. Khung cảnh mênh mang vô bờ giống như trong Lục Hợp Bát Hoang chỉ còn lại ánh lửa trong tay nàng khiến lòng nàng vừa hân hoan lại sợ hãi.

“Doanh Chu.” Nàng mang theo chút hưng phấn gọi hắn, “Ngươi biết không, thật ra ta rất sợ hãi. Ngươi nhìn bầu trời hôm nay đi, không có trăng sao, chung quanh đen tới độ khó nhìn thấy năm ngón tay…… Một cái bóng cây trông cũng giống quỷ.”

Hắn bất đắc dĩ hỏi: “…… Thế ngươi còn muốn ra ngoài này làm gì?”

Đam mê này cũng kỳ quái y hệt nỗi sợ bị tróc da của nàng.



“Bởi vì có người ở bên cạnh ta mà.” Tiểu Xuân vừa run vừa nói, giọng còn mang theo chút nhảy nhót vì kích động. Nàng còn coi đây như chuyến thám hiểm, “Một người gặp quỷ sẽ sợ tới hồn phi phách tán nhưng hai người mà gặp được quỷ thì chính là nhân duyên ấy!”

Thế chẳng phải ỷ đông hiếp yếu à?

Doanh Chu: “Ngươi lấy mấy lời với vẩn này ở đâu ra……”

“Thật đó.” Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm xung quanh và mang theo chắc chắn, “Bất kể là trò gì cũng phải có nhiều người chơi mới vui.”

Mọi sinh linh nơi bãi biển này đã ngủ, mỗi bước đi của bọn họ đều phát ra tiếng kẽo kẹt như đang bước trên nền tuyết.

“Này, ngươi đã gặp quỷ chưa?”

Hắn lắc đầu: “Cửa vào quỷ giới ở Phong Đô, người ta đồn mỗi năm vào tiết tháng bảy âm khí trên nhân giới sẽ tăng mạnh. Những linh hồn đã qua đời mà còn chưa đầu thai sẽ vòng về nhân gian thăm người thân. Đáng tiếc là ta chưa thấy quỷ hồn bao giờ.”

Doanh Chu đỡ nàng và nói, “Hiện giờ ba giới yêu, ma, quỷ quái ngày càng ít. Ta nghe Đại Tư Tế nói lúc ông ấy còn trẻ chỉ cần tới gần bãi tha ma hoặc mồ mả là có thể thấy rất nhiều cô hồn dã quỷ bồi hồi ở nhân gian.”

Nhưng linh khí trên thế gian này ngày càng loãng, rất nhiều yêu thú thượng cổ đều chết dần. Sông núi cũng dần khô cạn hoặc bị san bằng thành đồng ruộng nên thần tiên vốn ở nơi núi non nay cũng đã lên trời. Cứ cách một thời gian bọn họ mới xuống trần một lần.

Con người luôn kiêng kị nhưng cũng tò mò về quỷ quái. Tiểu Xuân được Bạch Ngọc Kinh kể chuyện thì mưa dầm thấm đất mà cũng có tình cảm yêu thích tò mò.

Hai người yên lặng đi trên bờ biển ướt lạnh, ngoài gió và sóng thì chẳng còn tiếng động nào khác.

Nàng nắm chặt cái áo choàng trên người và rốt cuộc cũng ý thức được không khí này hơi đáng sợ. Nàng nuốt ngụm nước miếng và hỏi: “Ta nghe nói nơi gần nước thường có thi thể chết trôi dạt vào bờ. Ngươi nói xem…… liệu chúng ta có gặp được u hồn chấp niệm sâu nặng không muốn đầu thai hay không?”

Doanh Chu hồn nhiên không thèm để ý: “Không biết, có lẽ có.”

……

Hai người trầm mặc một lát không nói gì. Đúng lúc này Doanh Chu đột nhiên mở miệng: “Á ——”

Bên tai hắn lập tức vang lên tiếng hét rung trời.

“Oa a a a ——!!!”

Doanh Chu: “……”

Bị dọa thành thế này rồi hả?

“Oa, có quỷ!!”

Phản ứng của nàng cực kỳ khoa trương, cả người bò ra sau bám lấy lưng hắn như con bạch tuộc. Đầu nàng vùi vào lưng hắn sống chết không chịu nhúc nhích.

“Không có…… là ta dọa ngươi thôi.” Doanh Chu đành phải giải thích và duỗi tay muốn kéo nàng xuống.

“Không, không, không, thật sự có quỷ, thật sự có!”

Tiểu Xuân liều mạng túm lấy góc áo và thắt lưng hắn, tay chỉ thẳng phía trước, miệng lắp bắp, “Có mắt, một đôi mắt —— ngươi xem chỗ đó đi! Nó còn sáng lên kìa!”

Hắn theo tay nàng nhìn qua.

Thị lực của lang tộc rất tốt nên Doanh Chu xem một cái đã hiểu, “Kia không phải đôi mắt. Ngươi tin ta đi, mau nhìn xem.”

Hắn kéo nàng hai cái, “Nhìn xem.”

Tiểu Xuân ỡm ờ để mặc hắn lôi kéo tới bên cồn cát. Trên mặt đất có ánh sáng ngũ sắc lập lòe như vảy của thứ gì đó.

Doanh Chu cúi người nhặt nó bỏ trong tay rồi phủi cát đi và thấy một đống hoa văn cong cong tinh xảo.

Hóa ra là vỏ sò, cho dù không có ánh trăng nó vẫn rực rỡ lung linh.

Nàng thấy thế thì nhẹ nhàng thở ra: “A…… hóa ra là cái này.”

Con ốc đã không còn thịt mà chỉ còn cái vỏ rỗng. Nhìn thoáng qua thì không biết là ốc gì nhưng vỏ đẹp vô cùng. Dù sao cũng là cô nương vì thế đa phần đều thích mấy thứ lấp lánh này.

Chờ quay lại căn phòng đá Tiểu Xuân vẫn ôm hai cái vỏ ốc kia mà ngắm.

Doanh Chu điều khiển lửa bùng lên cao một chút sau đó đứng bên cạnh nàng đánh giá.

Ra cửa một chuyến mà nửa cái bóng quỷ bọn họ cũng không tóm được, chỉ có thứ này. Nhưng cũng coi như duyên phận, ít nhất trong số đông đảo sinh vật biển thì vỏ của loài ốc này cũng coi như tinh xảo.

Tiểu Xuân chơi một lát lại như nhớ tới cái gì đó, trong đầu nảy ra ý tưởng, “Đúng rồi, vừa lúc có hai cái. Vậy Doanh Chu một cái, ta một cái.”

Nàng kéo tay hắn và bỏ một cái vỏ sò vào rồi nói, “Đây là ‘tín vật đính ước’ mà sách nói đúng không? Cách làm của ta có đúng không?”

Doanh Chu nhìn chằm chằm vỏ sò trước mặt và sửng sốt.

Cho tới nay Tiểu Xuân luôn cảm thấy khó mà hiểu được đống hoa lá cành được vẽ ra trong sách, hắn thường xuyên phải phụ họa hai câu và cũng hiếm khi coi lời nàng nói là thật. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Nhưng nghe được mấy chữ “tín vật đính ước” lại khiến lòng hắn xúc động, dù không biết có phải nàng đánh bậy đánh bạ hay không.



Doanh Chu khép lại năm ngón tay và mỉm cười với nàng, “Ta sẽ cất cẩn thận.”

“Ấy, nghe ngươi nói thế là ta yên tâm rồi.”

Tiểu Xuân cất vỏ sò của mình vào thắt lưng. Nhìn bộ dạng hắn mang theo vui mừng thế là nàng cũng thấy tâm tình tốt hơn nhiều. Nàng mơ hồ cảm giác được bản thân đang mon men lại gần một chữ ‘thích’.

“Hứng một bụng gió lạnh nên ta khát quá.”

Ánh mắt nàng liếc qua, “Ta muốn uống bát canh cua.”

Nói xong nàng ngồi xuống cạnh đống lửa nhưng bỗng nghe thấy một tiếng ‘bang” giòn tan.

“……”

Hai người ăn ý mà ngây ra.

Nàng cứng còng ngồi đó, cổ nuốt một cái sau đó quay đầu lại. Trong đầu nảy ra dự cảm không tốt thế là nàng hoảng hốt đứng lên.

Quả nhiên bên dưới là cái vỏ sò đã uổng mạng.

“A……”

Tiểu Xuân hốt hoảng tới độ giọng cũng run lên.

Tín vật đính ước bị nàng giết chết rồi!

Mắt nàng không nhịn được tràn ra đau khổ, miệng lẩm bẩm: “Thực không may mắn, chúng ta……”

Liệu đây có phải điềm xấu gì không? Hay là ám chỉ của ông trời?

Doanh Chu hé miệng ngập ngừng thật lâu mới nhanh chóng an ủi nàng, “Không, không sao, cái này là ngoài ý muốn thôi.”

Hắn cuống quít lấy ra cái vỏ sò của mình, “Không bằng ngươi cầm của ta đi?”

Sau đó hắn như suy tư gì đó mà nói, “Dù sao cũng chỉ là vỏ sò, có thể bẻ làm hai nửa, chúng ta mỗi người cầm một nửa……”

Thấy hắn chuẩn bị bẻ thật thế là Tiểu Xuân vội vàng ngăn lại: “A, đừng bẻ ——”

Nàng nhanh tay cứu lấy cái vỏ còn nguyên vẹn để tránh nó bị cảnh chém eo, “Thôi, để ta cầm đi, cũng khá tốt.”

Nàng cẩn thận bỏ vào ngực áo, xác nhận mãi nàng mới vỗ vỗ và cẩn thận ngồi xuống.

Canh cua không có gia vị nên cực kỳ khó uống. Nàng chỉ có thể dùng hai tay ôm bát coi như ủ tay. Tầm mắt nàng nhìn về phía bầu trời thưa thớt sao bên ngoài cửa sổ.

“Mấy ngày nay ta luôn nghĩ. Dì nhỏ của ngươi nói ta là cỏ cây, không có tình căn nên hoàn toàn không có cảm giác với việc nam nữ…… Vậy những cô nương có tình căn sẽ có phản ứng khác ư?”

Doanh Chu chọc chọc đống lửa, “Họ sẽ có phản ứng khác.”

Hắn buông nhánh cây và tự nhiên xoay người cầm lấy tay nàng rồi hơi cúi đầu hôn lên mu bàn tay nàng.

Cảm giác này khác hẳn lúc chén trà thô ráp chạm vào tay nàng. Cánh môi thiếu niên mềm mại ấm áp lướt qua da thịt nhưng dư âm lại len lỏi qua kinh mạch khiến dòng máu của nàng càng thêm nóng bỏng.

Trong lòng nàng như có pháo hoa nở rộ, từng tiếng nổ tung, nhưng chưa kịp bắt lấy cảm xúc kia thì Doanh Chu đã buông tay nàng và giải thích một cách nghiêm túc: “Trong tình huống như thế này thì đa phần mọi người sẽ thấy tim đập nhanh, mặt đỏ tai hồng……” Nói xong hắn liếc nhìn nàng một cái thấy Tiểu Xuân vẫn mang sắc mặt như cũ thì cũng chẳng ngạc nhiên mà nói, “Ngươi có cảm thấy như thế không? Không có chứ gì?”

Nói xong hắn quay người nhìn đống lửa và dùng muôi quấy canh.

Tiểu Xuân thì vẫn ngây ra, tay còn lại cọ cọ chỗ hắn vừa hôn sau đó nàng lại sờ sờ mũi với vẻ nóng nảy.

“Ta sẽ canh lửa, ngươi mệt thì đi nghỉ sớm đi…… Hẳn sẽ không lạnh đâu.” Doanh Chu kéo áo choàng bọc nàng kín mít rồi nói, “Ngày mai ta sẽ gọi ngươi dậy xem mặt trời mọc.”

Tiểu Xuân nắm lấy vỏ sò trước ngực và cẩn thận che chở sau đó rúc bên cạnh hắn ừ một tiếng: “Ta ngủ đây.”

Lời này giống như thông báo nhưng mới dứt lời không bao lâu hô hấp của nàng đã đều đều. Doanh Chu thấy thế thì lắc đầu cười và bẻ một cành cây ném vào đống lửa. Canh cua giờ đã thành nước sôi, lửa cháy ánh trong đôi mắt hắn rồi cùng màu hổ phách trong đó nhảy lên vui vẻ.

Tiểu Xuân ngủ cũng không an ổn, cái đầu cứ nghiêng trái ngã phải theo cánh tay hắn. Doanh Chu duỗi tay chỉnh lại đầu cho nàng sau đó hơi do dự rồi có tật giật mình mà cầm lấy cánh tay nàng rũ bên cạnh.

Hắn luôn cảm thấy tay Tiểu Xuân rất đẹp, năm ngón tay thon dài trắng nõn lại bóng loáng với độ cong tuyệt đẹp.

Doanh Chu nhẹ hôn lên lòng bàn tay nàng sau đó luyến tiếc cầm lấy bàn tay ấy.

Trước khi hừng đông hắn sẽ buông tay nàng.

Hắn lặng lẽ dặn bản thân như thế, bởi vì hắn sẽ tỉnh dậy trước nàng.



------oOo------