Hai ngày qua, tôi thấy vô cùng lo lắng, lo đến mức sinh tâm bệnh, cứ đi đi lại lại trong căn chung cư nhỏ.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Rốt cuộc làm thế nào mới tốt đây?
Không nhận được nhấp chuột, không thể kiếm tiền từ người hâm mộ sách, không nhận được lợi nhuận, không thể nhận được tiền cho các bài đánh giá sách, tôi nên nói như thế nào với Nha Đầu?
Liếc mắt nhìn Cấp Quận Nam, tôi suýt nữa hộc máu, so với tôi đang bực bội, người ta lại rảnh rỗi nhàn hạ, vui vẻ thoải mái nằm trên sô pha xem TV, mặc kệ tôi đi đi lại lại như thế nào, cũng không thể nào lọt vào mắt quỷ của hắn.
Tôi rất bất mãn với thái độ phớt lờ của hắn, nên bước tới đá thẳng vào ghế sô pha.
Ở đây tôi phải nhấn mạnh một chút, trong số tất cả nội thất trong nhà, chiếc ghế sô pha nội thất duy nhất mà Cấp Quận Nam yêu thích.
Quả nhiên, ngài Cấp Quận Nam đã phản ứng lại trước hành vi đó, đầu tiên là trợn mắt, sau đó di chuyển ghế sô pha vào phòng tôi nhanh như một cơn gió, dù chúng tôi chỉ ở với nhau được vài ngày, nhưng hắn rất rõ thói quen của tôi.
Kết quả là, chỉ hai giây sau, trong tay của hắn đã có thêm một chai sữa bò Vượng Tử.
OH, MYGOD! Đó là sữa bò Vượng Tử tôi thích nhất.
Hừ, tên quỷ đáng ghét này, hôm qua tôi mới mang về một thùng sữa Vượng Tử, nhưng qua một đêm chỉ còn lại một chai, nếu cái chai này không được tôi ôm trong ngực đi vệ sinh, thì sớm đã đi đời nhà ma rồi.
Nhưng chai sữa bò Vượng Tử này đã được tôi giấu vào áo lót trong ngăn tủ đồ lót rồi, sao hắn lại tìm được?
Nhưng hiện tại tôi không có tâm tình đi đoạt sữa Vượng Tử, bởi vì một chuyện khác còn quan trọng hơn.
Thấy tôi khác bình thường, Cấp Quận Nam lúc này mới nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi ấm ức bĩu môi, ngồi trong ổ của hắn: "Cấp Quận Nam, người đọc toàn là mẹ kế, không thích chúng ta."
"Hả?" Cấp Quận Nam như hoàn thượng không hiểu gì.
"Anh xem đi, điểm đánh giá như vậy, điểm xem, điểm đề cử, điểm lưu như thế, số điểm còn thiếu so với mong đợi, oa oa, nhìn lại bình luận, nó thảm không nỡ coi luôn! Tôi đau lòng quá, tim gan phèo phổi đều bị thương!"
"Đây là do em không đủ sức hút." Cấp Quận Nam nhún nhún vai.
Vì thế tôi nhanh chóng đáp một câu: "Hừ, tôi biết anh không có sức hút, nhưng người giống như tôi là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe nổ lốp, làm sao không có ai yêu!"
Cấp Quận Nam trầm mặc.
"Cấp Quận Nam, mẹ ruột mà không tới, Nha Đầu sẽ ko nuôi nổi chúng ta đó, tôi lưu lạc đầu đường cũng được thôi, nhưng ngài lớn lên soái khí như vậy, anh tuấn như vậy, ôn văn nho nhã, nếu cũng lên phố ăn xin, thì tiếc lắm."
Hai mắt tôi đẫm lệ, mông lung nhìn Cấp Quận Nam.
Cấp Quận Nam gật gật đầu, cảm thấy tôi nói rất có đạo lý:
"Xem ra đến lúc tôi nên góp sức rồi."
"Đúng đúng đúng, mong anh thỉnh trên thông thần linh dưới thông quỷ hồn chỉ đường cho tôi cùng Nha Đầu."
Tôi vội vàng gật đầu, có thể nói là tự luyến, nhưng có cơ hội ôm đùi thì không thể bỏ lỡ.
"Em nói một tiếng với Nha Đầu, cut bớt phần em diễn, tăng cảnh diễn cho tôi, tôi đảm bảo mai bán chạy!"
Cấp Quận Nam chắp tay sau lưng, như hình tượng của lão phu tử.
[1]Phu tử: bậc thánh nhân tiền bối có nhiều công trạng với đất nước.
"Anh muốn diễn một mình?"
Tôi khịt mũi, quá đáng giận, dám phớt lờ đi cống hiến của tôi trong 《 chồng quỷ 》.
"Chẳng lẽ em không biết ngài quỷ lăn lộn bán manh[2] hiệu quả hơn nữ hán tử[3] sao?"
[2]Tỏ ra cute.
[3]nữ mạnh mẽ như nam.
Vì thế, tôi xấu hổ, anh cho rằng anh là thú sao?
"Được thôi, vậy anh lên sân khấu đi, nhưng nếu không mời được mẹ ruột, không kiếm được fan cho sách, cầu không được tiền, không nhận bình luận sách, không đổi được review, ngày mai anh sẽ đi gặp Diêm Vương."
"Được, nhưng trước khi lên sân khấu, em phải mời tôi ăn một bữa tại nhà hàng lần trước!"
Mé, ngài Cấp Quận Nam, náo loạn nửa ngày mà ngài nói chuyện ma quỷ với tôi thế!