(*)Tiền Âm Phủ.
Nói xong, tôi liền dùng đũa gắp thức ăn ở gần mình nhất, nghĩ thầm tôi chưa bao giờ tiến vào nhà hàng năm sao, hôm nay vừa có lộc ăn vừa thỏa mãn mắt nhìn.
Cấp Quận Nam vốn dĩ đang yên lặng ăn cơm, nghe tôi nói thế, đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi, trong mắt còn có tia kinh ngạc:
"Người nhân gian cũng dùng minh tệ sao?"
Minh... Minh tệ...
Thế là tôi chính thức bị sặc, Cấp Quận... Cấp Quận Nam dùng minh tệ mời tôi ăn cơm ư? Hắn, hắn ta không có tiền mà còn dám tới chỗ tốt ăn cơm ư?
Tôi tức khắc nổi trận lôi đình, nhấc mông đứng dậy, nghiêm giọng quát:
"Cấp Quận Nam, anh nói cái quỷ gì vậy, dù không ăn qua thịt heo nhưng chắc chắn có thấy qua heo chạy mà, hai ngàn năm trước anh cũng từng sống mấy chục năm, anh có thấy ai đi vào khách điếm ăn cơm mà trả minh tệ không?"
Cấp Quận Nam mím môi, sắc mặt tái đi, nhìn vào mắt tôi, ánh mắt tức thì tỏ vẻ vô tội:
"Vậy em mời tôi một bữa đi, tôi không có tiền."
...... tôi thật hối hận, chỉ một câu của hắn cũng đủ làm tôi sặc chết đó, nếu tôi ngất đi thì không phải bận tâm gì nữa nhỉ!
Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt đẹp trai tỏ ra vô tội làm người ta không nỡ, dù trong lòng tôi đang kêu gào không thể nhưng không nói ra được khỏi miệng.
Vì thế, tôi đã có một bữa cơm đắt nhất từ trước đến nay, đắt đến mức tôi ước gì cắn lưỡi chết quách cho rồi.
"Cấp Quận Nam, đây là bữa ăn đắt nhất, sau này anh có tiền nhất định phải trả lại cho tôi nhé?"
"Cấp Quận Nam, anh không cảm thấy món Mễ Lan Tiên Ngư đó ăn rất ngon sao?"
"Cấp Quận Nam, tôi nuôi anh tốt thế, lát nữa về nhà anh phải kể lại những điều anh biết, nhé."
"Cấp Quận Nam."
Sau khi ăn xong, tôi muốn tìm người trò chuyện, nhưng người kia không để ý tới tôi, tôi tức giận quay đầu lại, lại thấy được một cảnh làm tôi tức sôi máu.
Mẹ kiếp, mấy cô gái đó vây quanh tôi từ khi nào thế, tôi thầm chửi rủa, rồi thấy Cấp Quận Nam bị vây ở bên trong đang bắt tay với một người đẹp, lửa giận của tôi liền bốc cao.
Cái tên này, tôi khịt mũi, ăn no xong bắt đầu cám dỗ con gái, thật là lãng phí tiền của tôi mà!
Vì thế tôi không chần chừ, nổi giận đùng đùng xông qua đó, bằng những cú đấm đá tôi đã kéo được hắn ra khỏi đám con gái.
Cho đến khi đi được nửa đường, sắc mặt tôi vẫn tái mét, Cấp Quận Nam bị tôi lôi kéo, lại im lặng một cách lạ lùng, tôi bĩu môi, vừa định tức giận, lại phát hiện hắn đang nhìn cái tay lôi kéo của tôi, do đèn đường chiếu từ đỉnh đầu xuống, cho nên tôi không thấy rõ biểu cảm của hắn.
Má, ngài quỷ này không phải nổi sắc tâm với tôi chứ! Tôi rùng mình một cái, lập tức ném tay hắn:
"Cấp Quận Nam, nếu anh dám làm chuyện gì nguy hại đến nhân gian, tôi nhất định tống anh vào đồn cảnh sát!"
"Đồn cảnh sát là gì?"
"Chính là nha môn, là nơi chuyên bắt người xấu."
Than ôi, nói chuyện với người cổ đại hại não quá.
Im lặng hồi lâu, Cấp Quận Nam mới ngẩng đầu lên, lạnh lùng ném ra một câu:
"Quỷ phạm sai lầm chỉ có địa phủ mới quản được."
Nói xong liền đi về phía trước, thái độ kiêu ngạo không ai bì nổi.
Tôi khó chịu, trợn mắt trắng, tên này đang tự kiếm cái cớ cho bản thân à, tôi nghĩ đến cuộc trò chuyện sáng nay của hai người liền cảm thấy đau đầu, hắn nói là: tôi bảo vệ em, nhưng em cần phụ trách cuộc sống và ăn uống hàng ngày của tôi. *, tôi thật muốn biết tên quỷ này có phải lấy cớ để lừa ăn lừa uống lừa sắc của tôi không!
Ể? Lừa sắc? Thải âm bổ dương nhỉ?
Tôi liếc mắt nhìn người đi phía trước, trong lòng liền tính toán!
Hắc hắc, Cấp Quận Nam, tôi tìm việc làm cho anh nha!