Hề Lục nói chuyện điện thoại xong, vừa quay đầu lại đã thấy ánh mắt lạnh lẽo của Trình Châu Hoàn, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới có lỗi nói: "Không phải tôi lỡ miệng nói ra những lời không nên nói rồi chứ?"
Hà Tân Dương vẫn chưa quay lại, chắc là hệ thống của quầy tính tiền có vấn đề.
Trình Châu Hoàn hỏi: "Cậu nói gì với Dương Dương rồi?"
Hề Lục nhún vai: "Nói tôi nghĩ hai người là người yêu."
"Không phải."
"Ừ, mới biết ban nãy. Ngại quá, hình như dọa Tân Dương rồi."
Trình Châu Hoàn cứng miệng. Hai người đứng không gần không xa, tình thế có chút lúng túng. Hề Lục cởi áo khoác ngoài ra: "Tôi rất tò mò."
Trình Châu Hoàn đảo mắt: "Tò mò?"
"Hai tên gay ở cùng nhau nhưng lại không phải là người yêu."
"Dương Dương không phải."
"Không phải?" Hề Lục nhếch một bên mày: "Đúng là không giống tôi và anh, nhưng nếu không phải thì sao lại..."
Âm cuối của Hề Lục kéo dài nhưng lại chậm chạp không nói nữa.
Giọng của Trình Châu Hoàn ngày càng lạnh: "Cậu muốn nói cái gì?"
Hề Lục nhìn về phía trước thấy Hà Tân Dương đang quay lại, vì vậy nhún vai lắc đầu: "Có thể là tôi nghĩ nhiều rồi."
Hà Tân Dương cầm hóa đơn về, đang do dự định nói gì thì Hệ Lục bước đến, cầm lấy hóa đơn bảo: "Cái này có thể cho tôi không?"
"Hả? A dạ được."
"Vừa đúng lúc, tôi cầm về báo cho lão Dương.
Ba người đi ra ngoài, một cơn gió lạnh thổi qua làm hai má nóng rực của Hà Tân Dương dần dần giảm nhiệt.
Trình Châu Hoàn hỏi: "Nhà cậu ở đâu? Bọn tôi đưa cậu về."
Hề Lục chỉ vào một chiếc xe Land Rover cách đó không xa, nói: "Không cần đâu, tôi cũng lái xe đến."
Hà Tân Dương nhìn theo hướng tay của Hề Lục, cảm thấy chiếc xe kia cực kỳ quen mắt.
Tạm biệt Hề Lục xong Hà Tân Dương ôm áo lông lên xe, theo bản năng dựa vào cửa xe.
Trộm thích một người, tự cho là mình che giấu rất tốt, thế mà lại bị người mới gặp hai lần nhìn thấu. Cảm giác thất bại như thủy triều cuồn cuộn, từng con sóng lớn ập xuống làm cậu trở tay không kịp.
Cậu không khỏi suy nghĩ, ngay cả Hề Lục cũng nhìn ra được, vậy anh Trình thì sao?
Nếu anh Trình biết tâm tư xấu xa của cậu, vậy sau này sẽ như thế nào?
Trong lòng Trình Châu Hoàn như có một cái gai trong lòng, gần như có thể tưởng tượng ra cảnh Hề Lục nói "Hai người là một đôi à?" với Hà Tân Dương là thế nào.
Dương Dương sẽ nghĩ thế nào đây? Có thể nào em ấy sẽ cảm thấy tất cả quan tâm chăm sóc của mình trước đây chỉ là một cái bẫy? Thậm chí còn coi mình là đồ biến thái?
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Trình Châu Hoàn cảm thấy kỳ quặc.
Hề Lục dựa vào đâu mà nói Dương Dương cũng là gay?
Một đường không nói chuyện, sau khi về nhà Hà Tân Dương chạy trối chết dắt Hắc Ca đi dạo. Trình Châu Hoàn đứng ở ban công đăm chiêu nhìn cậu, càng nghĩ càng cảm thấy có thể là Hề Lục đã nhìn thấy gì, hoặc là nghe thấy gì rồi.
Nhưng rốt cuộc là chuyện gì mà lại kết luận Dương Dương là gay? Lời vừa rồi cũng chưa nói xong là cái gì?
Trình Châu Hoàn thở hắt ra, cảm thấy bản thân cần hỏi rõ ràng.
Hà Tân Dương dắt Hắc Ca đi dạo gần một tiếng đồng hồ, tâm tình hết lạc quan lại chuyển thành bi quan, cuối cùng lạc quan vẫn chiếm phần nhiều hơn, tự an ủi mình: Dù sao thì anh Trình cũng chưa nói gì cả.
Hai người vẫn ở chung như bình thường, không ai để lộ tâm tư ra ngoài mặt. Vốn Trình Châu Hoàn muốn nhanh chóng hỏi Hề Lục cho rõ ràng, nhưng sở luật sư lại có mấy vụ án quan trọng liên tiếp. Đi công tác được mấy lần cũng đến Tết âm lịch.
Trong khoảng thời gian này thời gian Hà Tân Dương ở nhà rất nhiều, nhưng có lẽ là kì thi đại học tới gần, có lẽ là do "thầm mến bị nhìn thấu" ảnh hưởng nên cậu không dám lên mạng xem video đồng tính nữa, cũng tận lực để bản thân không nghĩ đến anh Trình, ngày nào cũng đúng giờ đi làm đúng giờ tan làm, về nhà sẽ thức đêm làm bài tập. Mặc dù không đến mức thanh tâm quả dục, tấm lòng trong trắng như hòa thượng nhưng ít nhất những ý nghĩa xấu xa điên cuồng đã dần dần phai nhạt.
Mặc dù cậu vẫn vừa thủ dâm vừa nghĩ đến anh Trình.
Xử lý xong hết sự vụ cuối cùng Trình Châu Hoàn cũng gọi điện thoại cho Hề Lục. Hề Lục im lặng một lát, thận trọng nói: "Anh trả lời một vấn đề của tôi trước đã."
"Cậu nói."
"Anh để Tân Dương ở lại nhà của mình là vì có thiện cảm với cậu ấy?"
"Không chỉ là thiện cảm."
"Vậy là gì?"
"Vấn đề này rất quan trọng à?"
"Đúng vậy, tôi phải xem đáp án của anh thế nào rồi mới quyết định nói cho anh tôi đã biết cái gì.
Trình Châu Hoàn im lặng một lúc lâu, đã hiểu ý của Hề Lục: "Cậu muốn hỏi tôi thật tâm hay chỉ là đùa giỡn Dương Dương?"
"Phải."
Trình Châu Hoàn nở nụ cười: "Nếu tôi nói là vế sau thì sao?"
"Tôi hận nhất những kẻ đùa giỡn tình cảm của người khác."
Trình Châu Hoàn bỗng nhiên nhớ tới Vinh Hàn: "Vậy còn cậu thì sao?"
"Tôi?" Giọng Hề Lục mang theo ý cười: "Tôi là 1 tốt nhất trên đời này!"
Người trẻ tuổi nói năng dứt khoát, không biết ngượng ngùng.
Trình Châu Hoàn lặng lẽ thở dài, đáp: "Chờ tôi theo đuổi được Dương Dương thì cậu không phải nữa rồi."
Hề Lục hơi ngẩn ra: "Anh nghiêm túc?"
"Còn có thể giả được à?"
Hề Lục trầm mặc một lúc, sau đó nói: "Buổi chiều anh có rảnh không? Tôi muốn cho anh xem cái này."
"Ở đâu?"
"Công ty của tôi. Thứ kia không tiện mở ở nơi công cộng."
"Được, vậy bốn giờ chiều đi."
Ba giờ rưỡi Trình Châu Hoàn rời khỏi sở luật sư. Sau khi gật đầu với Hà Tân Dương thì nói là hôm nay có hẹn với khách, có thể tối nay sẽ về rất muộn.
Gần đây Hà Tân Dương hơi sợ ở cạnh Trình Châu Hoàn lâu, vừa nghe bảo phải về muộn đã nhẹ nhàng thở ra.
Công ty của Hề Lục nằm ở chuỗi tòa nhà văn phòng lấy tên theo các hành tinh mà lần trước Hà Tân Dương từng giao hàng tới. Trình Châu Hoàn dừng xe lập tức đi về hướng thang máy.
Anh không sợ gặp Vinh Hàn ở chỗ này. Theo lời lão Dương thì sau Tết âm lịch Vinh Hàn mới trở về. Mà nhìn thái độ của Hề Lục hình như cũng không biết anh là người yêu cũ của Vinh Hàn.
Thang máy dừng ở tầng 16, vừa mở cửa đã thấy lão Dương đứng trước mặt.
"Sao cậu lại đến đây?" Lão Dương hỏi.
"Tìm giám đốc Lục có chút chuyện." Trình Châu Hoàn cười khách sáo: "Cậu thì sao? Vội vàng đi đâu vậy?"
"Hết thuốc lá, tôi xuống kho dưới lầu lấy."
Trình Châu Hoàn cũng hút thuốc nhưng không nghiện, cả năm dùng chẳng hết mấy bao. Anh bấm thang máy cho Dương Phi rồi tạm biệt: "Được, vậy tôi tìm giám đốc Lục trước."
Kết cấu công ty IT hoàn toàn khác sở luật sư, có một quầy tiếp tân đơn giản, phía sau là những phòng máy nối tiếp nhau. Nhân viên ở đây hầu hết là thanh niên trẻ, phụ nữ còn chưa đến năm người.
Văn phòng của Hề Lục cũng là một phòng máy, trên bàn làm việc có bốn màn hình hiển thị, máy chủ còn phát ra tiếng vận hành nhỏ.
Thấy Trình Châu Hoàn đến, hề Lục lập tức đứng dậy tháo kính mắt xuống, nói: "Ngồi đi, muốn uống gì?"
"Không cần." Trình Châu Hoàn chỉ máy lọc nước gần cửa sổ: "Không phải ở đây có nước lạnh à, tôi tự rót là được. Tôi không khách khí nữa, hôm nay Dương Dương không ở đây, nói tiếp lời hôm trước đang nói dở đi."
Hề Lục lấy túi đựng máy tính trên sofa, rút laptop ra vừa khởi động vừa nói: "Tôi hỏi anh lần nữa, sao anh lại khăng khăng Dương Dương không phải là gay?"
"Trước kia Dương Dương từng nói như vậy." Trình Châu Hoàn nhìn màn hình đang khởi động: "Hơn nữa nếu Dương Dương cũng là gay thì sao tôi lại không nhận ra?"
"Trước kia?" Hề Lục cười nói: "Thời gian trôi qua thì con người cũng thay đổi mà."
Hệ thống đã khởi động xong, màn hình nền là một người đàn ông đang chống cằm, đôi mắt mang theo ý cười, trong ôn hòa lại mang theo vui vẻ.
Đúng là Vinh Hàn đã lâu không gặp.
Hề Lục cười cười giống như thiếu niên khoe thứ gì đó quý giá của mình: "Bạn trai tôi đây, đẹp trai không?"
Trình Châu Hoàn đáp một câu phát ra từ đáy lòng: "Đẹp."
Hề Lục đắc ý khoe khoang chút thôi, sau đó hắng giọng duỗi thẳng chân, mở một tệp ra: "Từ lúc học về diệt virus tôi đã có thói quen, là tất cả những tệp virus qua tay tôi tù đơn giản hay phức tạp cũng sẽ giữ lại, sau đó nhập vào kho dữ liệu của tôi."
Trình Châu Hoàn im lặng không lên tiếng.
"Lần trước đến nhà anh sửa máy tính đã tiêu hủy virus rồi."
"Lúc ấy Tân Dương hỏi tôi có phải tệp ấy vẫn còn trong ổ cứng của tôi không, tôi nói là không."
"Cái này coi như là nói dối, nhưng cũng không phải là nói dối."
"Tệp virus ấy đúng thật là bị tiêu hủy rồi, nhưng tôi có thể dựa vào dấu vết còn lại để khôi phục như ban đầu."
"Lúc cậu ấy nhắc tới có vẻ rất căng thẳng, trở về tôi rất tò mò, vì vậy đã khôi phục lại."
"Sau đó tôi thấy video này."
Nói xong Hề Lục mở một video lên, xoay màn hình về phía Trình Châu Hoàn: "Tân Dương tải cái này nên mới làm máy tính dính virus. Anh nhìn đi, rồi sau đó đứng ở lập trường của 1 nói cho tôi biết cảm tưởng."
Laptop không mở âm, thanh âm hai người đàn ông giao hoan lại tựa như vang vọng khắp văn phòng bài trí đơn giản.
Trình Châu Hoàn khiếp sợ nói: "Cái này..."
"Đây là thứ mà thẳng nam Dương Dương của anh lén lút xem." Hề Lục sờ nhẫn ở ngón áp út của mình: "Hiện giờ anh vẫn chắc chắn cậu ấy không phải gay, không thích đàn ông? Cậu ấy ở cùng anh, người cậu ấy thích chẳng lẽ không phải là anh?"
Trình Châu Hoàn đỡ trán, không cần Hề Lục nhiều lời cũng ít nhiều hiểu được lý do Hà Tân Dương xem loại phim này.
Dương Dương là thẳng nam, từng không thèm che giấu mà biểu lộ ra xem thường gay trước mặt anh.
Đứa trẻ như vậy tuyệt đối không thể lén lút xem GV thế này được.
Hơn nữa sắp thi đại học rồi, theo như tính tình của Dương Dương, nếu không phải thật sự không khống chế được sẽ không hành động như vậy.
Lý do duy nhất là, Dương Dương bất tri bất giác đã có xu hướng kia.
Xu hướng kia từ đâu mà đến?
Trình Châu Hoàn không cần nghĩ cũng biết là do mình.
Không phải là anh tự cảm thấy mình tốt bụng, mà là hơn một năm gần đây không có ai đối xử với Dương Dương tốt như vậy.
Ban đầu Dương Dương ôm tâm lý muốn cảm ơn rồi thành ngưỡng mộ. Tâm lý này qua thời gian dần trở thành một con đường nhỏ.
Anh chưa phát hiện thì Dương Dương đã nhận ra sự thay đổi của mình.
Vì vậy mới lén lút lên mạng tìm hiểu về "đồng tính" và những thứ liên quan.
Thảo nào sau khi máy tính bị dính virus Dương Dương lại kích động như vậy, thảo nào khi nói đến "phim đen" lại xấu hổ đến như vậy.
Hóa ra không phải là sợ anh biết mình lên mạng xem phim đen, mà là sợ anh phát hiện mình xem GV.
Sợ hãi "thích" mình vẫn trộm giấu bị anh phát hiện khi cậu chưa trưởng thành.
"Tôi hiểu tâm trạng của Tân Dương, tôi cũng từng thích một người giống như cậu ấy bây giờ." Hề Lục đột nhiên nói: "Vì thế trong điện thoại tôi mới hỏi anh có phải là thật lòng không."
Trình Châu Hoàn thất thần trong chốc lát, gật đầu nói: "Tất nhiên là thật lòng."
"Vậy là tốt rồi." Hề Lục hơi duỗi thắt lưng, lại đắc ý nói: "Người tôi thích đã trở thành bạn trai của tôi rồi, anh cũng đừng phụ lòng Tân Dương."
Vừa dứt lời thì cửa phòng bị đẩy ra, có người bưng hai ly costa* vào, trên mặt còn mang theo ý cười.
Trình Châu Hoàn còn chưa ngẩng đầu đã nghe Hề Lục gọi: "Anh!"
Một tiếng "Anh!" này trong không gian yên tĩnh càng thêm quyến luyến. Trình Châu Hoàn cả kinh, ngẩng đầu lên quả nhiên là Vinh Hàn.
Vinh Hàn còn chưa nhìn ra người trong phòng là ai, ánh mắt dừng trên màn hình máy tính chửi tục một tiếng rồi cười mắng: "Đồng chí Tiểu Lục* của anh giỏi ghê ha, đang giờ làm việc còn hẹn trai đẹp tới học cưỡi ngựa? Còn cmn đến tận văn phòng luôn?"
Hề Lục nhận lấy ly cà phê đặt lên bàn, không cố kị văn phòng còn một cái bóng đèn, hôn nhẹ lên trán Vinh Hàn, cười nói: "Anh, khách còn đang ở, cái gì mà cưỡi ngựa, cũng không xem bây giờ là lúc nào."
Lúc này Vinh Hàn mới nhìn về phía Trình Châu Hoàn.
Bốn mắt nhìn nhau, khóe mắt Vinh Hàn hơi giương, phát ra một tiếng "A" khe khẽ.
Trình Châu Hoàn đứng dậy, không biết nên nói "Đã lâu không gặp" hay là "Xin chào". Do dự một lát rồi chọn lời "Xin chào" nghe có vẻ xa lạ.
Hề Lục là dân IT nhưng xương cốt lại chứa đựng tinh tế và lãng mạn không thuộc về dân IT, trước màn đối thoại chỉ có ba chữ của hai người, ôm lấy bả vai Vinh Hàn ngọt ngào nói: "Anh, hai người từng gặp nhau rồi à?"
Trình Châu Hoàn không rảnh suy xét tại sao bây giờ Vinh Hàn đã về nước, hiện giờ cũng không tiện giọng khách át giọng chủ, vì vậy cúi người tắt video đi, màn hình nền lại xuất hiện ảnh của Vinh Hàn.
Không khí càng thêm xấu hổ. Anh và Vinh Hàn vừa nhìn đã biết là có quen nhau, nhưng vừa rồi Hề Lục nói anh lại giả bộ là người xa lạ.
Nên giải thích thế nào đây?
Trông Vinh Hàn không có vẻ là biết anh sẽ ở đây, vì vậy ban nãy mới "A" một tiếng. Sau đó im lặng vài giây, có điều mặt cũng chẳng đỏ chút nào, càng không có lạnh lùng hay nhiệt tình như người yêu cũ lâu ngày gặp lại, chỉ dùng giọng điệu thành thục mang theo chút vui sướng gọi: "Châu Hoàn!"
Hề Lục nhíu mày: "Thân thiết như vậy?"
"Nói thừa." Vinh Hàn đẩy Hề Lục ra tiến lên phía trước, vỗ va Trình Châu Hoàn như anh em tốt: "Mối tình đầu của anh."
Trình Châu Hoàn thu lại ánh mắt, nhìn sang Vinh Hàn, Vinh Hàn xoay người lấy một ly cà phê đưa cho anh: "Lâu rồi không gặp, thế mà lại đụng phải cậu ở đây."