Hề Lục giương khóe môi, tươi cười rất không đứng đắn: "Nếu phát hiện tệp nào bị mất thì nó chính là tệp chứa virus. Đừng tìm nữa, máy tính của cậu bây giờ cực kì an toàn, hết virus rồi tất nhiên tệp chứa virus cũng không còn."
"Vậy tệp virus anh chuyển đến đâu rồi? Ổ cứng của anh à?"
"Đã tan thành khói bụi rồi. Chẳng lẽ cậu muốn giữ lại?"
"Tan thành khói bụi?"
"Chính là kiểm tra rồi tiêu hủy hoàn toàn."
Hà Tân Dương nửa tin nửa ngờ, Hề Lục lại nói: "Yên tâm đi, tôi được người nhờ vả đến sửa máy tính giúp, cầm tệp virus của cậu về làm gì?"
Hà Tân Dương thấy cũng đúng, thở ra một hơi rồi mới nói lời cảm ơn.
Sau đó Hề Lục lại lắp thêm phần mềm bảo mật, dăn cậu nhớ kĩ sau này đừng tải linh tinh, lúc ra về còn chưa đến mười hai rưỡi.
Hà Tân Dương uống nốt liều thuốc cảm cuối cùng, đi thẳng đến sở luật sư.
Trình Châu Hoàn nghe nói là bạn của lão Dương đến thay cũng gọi một cuộc điện thoại tới cảm ơn. Vốn anh không định hỏi đối phương là ai, lão Dương lại hớn hở khoe khoang: "Đối tác của tôi không tệ đúng không? Thanh niên trẻ tuổi, là chuyên gia diệt virus từ Nhật trở về đó."
Trình Châu Hoàn không rành về IT, càng không có hứng thú với đối tác của lão Dương, khách sáo nói khởi nghiệp không dễ dàng, sau này nếu gặp vấn đề gì về luật pháp thì cứ tìm mình, lão Dương lại nói: "Lần này không cần phiền cậu nữa, công ty của tôi có "luật sư quốc tế" tọa trấn rồi đó."
"Luật sư quốc tế" là một từ rất buồn cười, lão Dương bình thường dốt đặc cán mai không hiểu gì về luật pháp, chỉ đơn giản muốn biểu đạt ý là "từ nước ngoài" mà cũng dùng từ này.
Trình Châu Hoàn nghĩ đến lại cảm thấy kì quái, "tọa trấn" là ý gì? Là công ty đã có luật sư riêng chuyên xử lý rồi sao?
Hiện giờ ai cũng nói khởi nghiệp, nhưng hầu như chẳng có ai mời cố vấn pháp luật ngay từ ban đầu cả. Trình Châu Hoàn gõ bàn, muốn hỏi thêm vài câu tự nhiên lại cảm thấy không chuyên nghiệp, giống như đang nghi ngờ người ta vậy.
Có điều hình như lão Dương cảm thấy mời được một "luật sư quốc tế" là chuyện rất có thể diện, không đợi Trình Châu Hoàn hỏi đã tự khen: "Là bạn của đối tác của tôi, đỉnh lắm đó, cơ mà hiện giờ vẫn đang ở Nhật Bản, nghe nói sau Tết âm lịch mới về nước."
Trình Châu Hoàn ngẩn ra. Ba từ "luật sư", "Nhật Bản", "về nước" làm anh liên tưởng đến một người, vì vậy hỏi: "Vị luật sư tọa trấn công ty cậu không phải là người nước ngoài à?"
"Tất nhiên là không phải rồi." Giọng lão Dương cất cao: "Tôi mời người ngoại quốc làm gì? Để học trộm kĩ thuật à? Cậu ta là người trong nước, mấy năm nay sang Nhật phát triển sự nghiệp thôi. Ý đúng rồi, hình như trước kia cậu ta cũng làm luật sư ở Sơn Thành, không chừng còn quen cậu đấy."
Trình Châu Hoàn nhăn mày, mặc dù Sơn Thành nằm ở phía Tây không tính là lớn, nhưng pháp luật ở đây không thể sánh bằng mấy thành phố ở vùng duyên hải. Người trong nghề đa phần đều quen biết nhau. Trừ Vinh Hàn ra Trình Châu Hoàn chưa từng nghe nói có ai đến Nhật phát triển sự nghiệp mấy năm nay.
Nhưng Trình Châu Hoàn không hỏi thẳng ra đối phương tên là gì, chỉ nói bóng nói gió: "Ồ, vậy sao lại về nước? Ở Nhật Bản không thuận lợi à?"
"Cũng không phải." Lão Dương hơi do dự một lát, hạ thấp giọng: "Nói cho cậu này, đối tác của tôi có thể là "cái kia"."
"Cái nào?"
"Cái kia... aw... Hầy, chính là "cái kia"!"
Trình Châu Hoàn nghe hiểu rồi, là gay.
Những nhân vật có máu mặt quen biết với Trình Châu Hoàn đều biết tính hướng của anh. Trình Châu Hoàn không che giấu nhưng cũng không dán chữ "tôi là gay" lên mặt, cho nên thẳng nam không hay tiếp xúc như lão Dương không biết anh thích đàn ông, thấy anh sắp ba mươi rồi vẫn chưa kết hôn, nếu không phải cho là anh yêu cầu quá cao thì là anh muốn chơi thêm mấy năm nữa.
Lão Dương là dân IT, học kỹ thuật không dễ kiếm người yêu, mắt nhìn và EQ lại không cao, không nhìn ra Trình Châu Hoàn là gay cũng không ý thức được bàn luận chuyện này sau lưng người ta là không ổn, kích động nói: "Đúng vậy, Tiểu Lục và luật sư Vinh hẳn là một đôi. Hình như quên nói, Tiểu Lục là đối tác của tôi, tên là Hề Lục, là phú nhị đại ở đây. Cậu ấy tốt nghiệp về nước thì luật sư Vinh cũng về cùng luôn."
Trình Châu Hoàn ý vị thâm trường nheo mắt: "Luật sư Vinh?"
"Quả nhiên là cậu quen cậu ta!" Lão Dương hào sảng cười: "Nếu không chờ cậu ta về thì hai người gặp mặt một lần đi? Dù sao cũng làm cùng ngành, giúp đỡ lẫn nhau luôn."
Trình Châu Hoàn không tiện nói "Không cần", đành phải lịch sự cười, uyển chuyển nói: "Để sau đi."
Lúc buông điện thoại xuống Trình Châu Hoàn hơi thất thần, không phải nghĩ gì về chuyện Vinh Hàn sắp về nước, mà là không biết nói thế nào chuyện người yêu của Vinh Hàn dưới tình huống không biết gì đã cài lại máy cho mình.
Anh và Vinh Hàn chưa gặp mặt, thế mà bạn trai của Vinh Hàn lại có duyên gặp mặt bạn trai nhỏ tương lai của mình, địa điểm còn là ở nhà mình nữa.
Trình Châu Hoàn cười khổ lắc đầu, nhớ tới chuyện đầu năm Vinh Hàn còn chở Dương Dương về nhà một chuyên, cảm thấy thế giới này càng ngày càng nhỏ.
Sau khi video bị phi tang không để lại dấu tích gì thì bệnh cảm của Hà Tân Dương cũng khỏi, cuộc sống lại trở về quỹ đạo ban ngày đi làm, ban đêm học bài, cuối tuần đi học bổ túc.
Trưa chủ nhật, một bạn học lớp bổ túc kiến nghị mỗi người góp 50 tệ để mời các thầy cô ăn một bữa cơm, lí do là sắp tới Lễ Tạ ơn rồi. Tuy là Hà Tân Dương tiết kiệm nhưng không phải là keo kiệt, cảm thấy hẳn là nên cảm ơn thầy cô, vì vậy hưng trí bừng bừng tham gia liên hoan.
Việc này làm cậu nhớ tới Hề Lục và anh Dương chưa gặp mặt.
Giúp cài lại máy tính đối với bọn họ có lẽ căn bản chẳng là chuyện to tát gì, còn đối với cậu mà nói không thể nghi ngờ chính là "ơn cứu mạng".
Cậu không dám tưởng tượng sau khi anh Trình biết cậu tải GV sẽ có phản ứng gì, chỉ nghĩ đến thôi tay chân cũng phát lạnh.
Vì vậy "tạ ơn" với Hề Lục dù hơi nặng nhưng chắc chắn có "cảm kích".
Hà Tân Dương nghĩ, hay là mời Hề Lục và anh Dương ăn một bữa cơm đi. Dù sao máy tính cũng là do cậu làm hỏng, gọi Hai Béo ở ngoài tiểu khu đến cũng phải tốn hơn 100 tệ, số tiền này cậu là người nên trả. Hề Lục và anh Dương không lấy vài đồng tiền lẻ này là người ta có nghĩa khí, cậu mời họ ăn cơm cảm ơn lại là biểu lộ thành ý của mình.
Suy nghĩ đâu vào đó, Hà Tân Dương nói cho Trình Châu Hoàn.
Trình Châu Hoàn vốn định nói "Chỉ là việc nhỏ thôi", đặt mình vào hoàn cảnh của Hà Tân Dương để nghĩ lại thấy đúng là không phải chuyện nhỏ.
Cuộc sống của hai người hoàn toàn bất đồng, địa vị xã hội lại chênh lệch rất lớn, việc lớn trong mắt anh có lẽ đối với Hà Tân Dương là "việc to bằng trời" mà cậu không thể tưởng tượng được; mà một câu "việc nhỏ" này của anh trong mắt Dương Dương có thể là một việc vô cùng lớn.
Anh không thể coi nhẹ ý tốt của Hà Tân Dương.
Chỉ là bây giờ đã biết thân phận của Hề Lục, Trình Châu Hoàn lại do dự không biết có nên sắp xếp bữa cơm này không.
Hà Tân Dương nghĩ anh khó xử, đứng một bên ngại ngùng hỏi: "Anh Trình, không tiện ạ?"
"Không có." Trình Châu Hoàn lắc đầu: "Để tôi gọi lão Dương xem bao giờ cậu ta rảnh."
Đàn ông làm IT rất bận, đàn ông làm IT bắt đầu xây dựng sự nghiệp lại càng bận. Thêm việc Hà Tân Dương đi học vào cuối tuần, chỉ rảnh vào buổi tối, việc này cứ vậy kéo dài đến cuối tháng mười hai.
Trong lúc đó Hà Tân Dương có tham gia một kì thi thử nữa, điểm các môn sau năm tháng ôn thi có tiến bộ rõ rệt, tổng điểm đã vượt qua điểm chuẩn năm ngoái của Bắc Hàng, chỉ là muốn đậu vào ngành Kỹ thuật máy bay thì còn thiếu bảy điểm nữa.
Lẽ ra nên vui vẻ nhưng trái tim Hà Tân Dương lại bồn chồn không yên.
Từ lần trước nhìn những tấm ảnh chụp kia, sau đó người tối nào cậu mơ thấy cũng đổi thành anh Trình, số lần thủ dâm càng ngày càng nhiều.
Thanh niên tuổi này dù ngày nào cũng thủ dâm cũng chẳng phải chuyện lạ. Trước khi gia đình xảy ra chuyện không ít lần cậu tự xử trong phòng ngủ hoặc wc. Nhưng mấy năm nay áp lực cuộc sống đè nặng lên vai, kiếm tiền đã rút hết tinh lực của cậu, về nhà vừa chạm vào gối đầu đã ngủ, chẳng có tâm tư nào đi làm chuyện kia. Sau đó lại quen biết anh Trình, lại được nhận vào làm trong sở luật sư, tháng ngày thoải mái hơn không ít. Nhưng cậu vẫn theo guồng quay của cuộc sống, không dám bỏ mặc để bản thân hưởng thụ.
Thủ dâm như một liều thuốc độc tinh thần.
Nhưng gần đây cậu càng ngày càng không khống chế được bản thân, lúc tắm sẽ nghĩ đến anh Trình để thủ dâm, ban đêm tỉnh dậy ma xui quỷ khiến sẽ tự tuốt một lần.
Lúc vừa bắt đầu cậu còn ảo tưởng muốn đè anh Trình dưới thân, sau đó trong lòng áy náy bèn chuyển thành anh Trình đặt cậu dưới thân.
Có lần đang tắm, cậu thậm chí còn dùng tay thâm nhập vào giữa hai chân, cẩn thận ấn một cái, xấu hổ đến nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng.
Cậu cảm thấy mình sắp điên rồi, thậm chí còn suýt nữa lên mạng tìm ảnh và video.
Trình Châu Hoàn nhìn ra Hà Tân Dương không đúng lắm, nhưng nghĩ sắp thi đại học nên cảm xúc cậu bị xao động. Lúc trò chuyện với người nhà vô tình đề cập đến "Hình như tâm trạng của Dương Dương không ổn định", mẹ Trình cười nói: "Bình thường thôi, ông nội nói lúc con học lớp 12 còn loạn hơn, phải chạy bộ 5 km mới bình ổn lại được."
Trình Châu Hoàn yên lòng.
Hiện giờ Dương Dương không hỏi anh bài khó nữa, nếu thật sự không biết làm sẽ chờ đến cuối tuần hỏi thầy cô trên lớp. Mắt thấy bản thân sắp không còn nơi dụng võ, Trình Châu Hoàn bắt đầu giống các vị phụ huynh, mua thuốc bổ đầy nhà, công việc rảnh ra lúc nào là nghiên cứu sách dạy nấu ăn lúc đó, số lần nấu canh ở nhà ngày càng nhiều. Trong tuần dùng một ít đồ bổ, cuối tuần dùng nhiều đồ bổ, tuy không tính là mỹ vị nhưng chắc chắn đầy đủ dinh dưỡng.
Vì vậy Hà Tân Dương càng ngày càng chìm sâu trong săn sóc của Trình Châu Hoàn.
Đây là một vòng tuần hoàn dịu dàng chết người, nhưng người trong đó lại hoàn toàn không biết gì cả.
Mời Dương Phi và Hề Lục ăn cơm vào một ngày trong tuần. Trình Châu Hoàn chọn một nhà hàng ở cạnh bờ sông, sau khi tan làm thì cùng đi với Hà Tân Dương. Đến nơi thì Dương Phi chưa tới, chỉ có Hề Lục đang ngồi trên sofa trong phòng lớn nghịch điện thoại.
Hà Tân Dương vẫy tay gọi: "Anh Lục!"
Hề Lục ngẩng đầu, khóe miệng cười dịu dàng nhanh chóng chuyển thành lịch sự, đứng dậy nói: "Tân Dương."
Đuôi lông mày Trình Châu Hoàn hơi động, thưởng thức hai chữ "Tân Dương", thản nhiên vươn tay chào Hề Lục: "Xin chào, tôi là Trình Châu Hoàn."
Chào hỏi xong ba người ngồi xuống, Hề Lục nói một tổ nhỏ của trung tâm nghiên cứu có người xin nghỉ nên lão Dương đành phải tự mình ra trận, hôm nay không tới được. Trình Châu Hoàn nói không sao, sau này còn nhiều cơ hội gặp.
Một bữa này coi như ăn vui vẻ. Hề Lục rất khéo ăn nói, không đề cập đến gia thế, chỉ nói mình mới từ Nhật Bản về, cũng muốn gây dựng sự nghiệp. Trình Châu Hoàn biết Hề Lục thông thạo về bảo mật internet, chính là "chuyên gia diệt virus" trong miệng Dương Phi, vì thế vẫn tùy tiện nói về mấy sự kiện lớn của ngành IT, chẳng bao lâu đã nói tới đầu tư rồi vốn mạo hiểm vô cùng rôm rả.
Hà Tân Dương ở bên cạnh nghe không hiểu nên cũng không xen vào, ngồi một bên im lặng ăn. Vì vậy bữa này cậu mời nhưng hơn nửa bàn thức ăn đã vào bụng cậu.
Trình Châu Hoàn múc một bát canh đưa cho cậu, dịu dàng nói: "Cẩn thận nóng."
Hai người cũng không để ý, chỉ có Hề Lục ngồi bên cạnh chống cằm cười đăm chiêu.
Lúc nhân viên phục vụ bưng trái cây và điểm tâm đến thì Trình Châu Hoàn đi vệ sinh. Hề Lục nhanh chóng đổi chỗ, vỗ vai Hà Tân Dương: "Không thành thật, lần trước còn nói anh Trình là anh của cậu."
Hà Tân Dương đang nhai ba múi quýt suýt nữa nghẹn, xấu hổ nhìn Hề Lục: "Cái này..."
Lúc đầu nhận Trình Châu Hoàn là "anh" chỉ là vì cậu cảm thấy nói "Em là bạn của anh Trình" có vẻ mặt mũi lớn quá, chứ không phải thật sự muốn ra vẻ quen thân với anh Trình trước mặt người ngoài. Hiện giờ bị Hề Lục vạch trần làm cậu cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể giật giật khóe miệng miễn cưỡng giải thích: "Không phải là "anh" theo kiểu thân thích..."
Lời còn chưa dứt Hề Lục đã nghiền ngẫm nhìn cậu: "Là "anh" theo kiểu bạn bè à?"
Hà Tân Dương sững người một giây, lúc phản ứng lại mới vội vàng phủ nhận: "Không phải!"
"Không phải?" Hề Lục nâng cằm: "Không quen không biết thế mà cậu ở trong nhà Trình Châu Hoàn, đừng nói hai người chỉ là quan hệ chủ trọ - khách thuê nhà thôi nhé."
Đầu óc Hà Tân Dương rối loạn, chuyện cậu đến nhà anh Trình ở rất dài, không thể hai ba câu mà giải thích rõ được. Càng khó nói hơn là gần đây cậu thường nghĩ đến anh Trình để thủ dâm, trong tiềm thức vốn chưa bao giờ coi Trình Châu Hoàn là chủ cho thuê nhà bình thường.
Hề Lục thấy Hà Tân Dương căng thẳng đến mức không nói lên lời thì nhíu nhíu mi, về chỗ của mình trước khi Trình Châu Hoàn quay lại, lẩm bẩm: "Mình nhận sai rồi à?"
Trình Châu Hoàn vừa về thì Hề Lục lại đứng dậy đi nhận điện thoại. Hà Tân Dương mất tự nhiên cầm hóa đơn định ra quầy thanh toán. Trình Châu Hoàn cảm thấy không đúng lắm giữ chặt cánh tay cậu: "Làm sao vậy?" Hà Tân Dương như bị điện giật rút tay về, lắp bắp nói một câu "Không sao ạ" rồi kích động lấy tiền trong túi áo khoác ra.
Chắc chắn là có sao.
Nhưng dăm ba phút thì có thể xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Trình Châu Hoàn quét qua Hề Lục đang đứng ngoài lan can, suy nghĩ không biết cái tên này lại nói gì mà Dương Dương lại phản ứng mạnh như vậy.
Giữa gay và gay chỉ cần liếc mắt một cái đã biết đối phương là đồng loại. Dù trước đó không biết Hề Lục và Vinh Hàn là người yêu thì anh cũng nhìn ra đối phương là gay, vả lại còn là 1 giống mình. Hơn nữa qua cuộc nói chuyện vừa rồi nhất định Hề Lục cũng nhận ra tính hướng của anh, có khi nhận lầm Dương Dương là bạn trai trẻ tuổi của anh.
Trong lòng Trình Châu Hoàn căng thẳng, gần như đã xác định là Hề Lục đã nói với Dương Dương chuyện không nên nói, nếu không tại sao vừa rồi Dương Dương lại thất kinh như vậy?