Đúng là rất xót nhưng bị bại lộ như vậy khiến mặt Ôn Nhược đỏ bừng, cô cảm giác tai mình nóng ran.
"Không phải..." Cô tránh ánh mắt Lục Tinh Vân. "Tôi nghĩ anh, anh không cần phải đưa tôi đi"
Trông như Bạch Tuyết dính màu thuốc nhuộm, Lục Tinh Vân nhìn chăm chăm gò má ửng hồng của cô, thầm nghĩ sao cô nàng lại dễ dàng ngại ngùng đến vậy.
Chỉ là nói đùa thôi mà.
"Tiện đường, tôi sống ở khu Phong Đan"
Đó là một khu phố rất sang trọng.
Vào lúc gia đình mua nhà, Quý Vân đã từng đề cập tới, bà nói nếu mua được một căn nhà ở đó thì thật tốt, Ôn Nhược thầm nghĩ, cũng may là còn tiện đường. Nhưng mà mỗi khi họ ra ngoài, Lục Tinh Vân đều là người lái xe, cô đột nhiên cảm thấy đã đến lúc cô nên học lái xe, sau khi học xong cô có thể là người chở, để Lục Tinh Vân có thể nghỉ ngơi thêm chút.
Ôn Nhược thầm hạ quyết tâm.
Chẳng bao lâu đã đến ngõ Lạc Anh, Lục Tinh Vân dừng xe: "Cô cần bao nhiêu phút?"
Ôn Nhược sửng sốt: "Cái gì?"
"Tôi sẽ đợi cô ở đây"
"Không cần đâu, tôi có thể tự bắt xe về"
"Làm sao, hay là vẫn muốn ăn?" Thỉnh Phật về Tây kinh thì phải thỉnh tới cùng, Lục Tinh Vân liếc nhìn đồng hồ. "Cho cô 20 phút"
Ánh mắt người đàn ông không chút dao động, Ôn Nhược vội vã xoay người.
Khi tới Thính Phong các, cô thấy mức giá đắt đỏ mà Lục Tinh Vân đã nói là rất đúng, nhà hàng bài trí vô cùng trang nhã, cửa sổ kính trong suốt từ trần xuống sát nền, khi nhìn lên có thể trông thấy bầu trời, nhìn xuống thì có thể thấy toàn cảnh thành phố Liên Khê rực rỡ ánh đèn về đêm.
Sau khi người phục vụ dẫn cô đến bàn của Phan Liệt, cô liền trông thấy trên bàn đặt những bồng hông xanh và nến ở giữa.
Có vẻ không phải chỉ đơn giản là ăn cơm...
"Nhược Nhược, em tới rồi à" Phan Liệt đứng dậy, như một quý ông định kéo ghế cho cô.
"Tôi không ăn" Ôn Nhược không ngồi xuống, "Tôi nói vài câu rồi sẽ đi"
Dưới ánh nến lung linh, hai gò má cô ửng đỏ, giống hệt một đoá hồng mỏng manh.
Phan Liệt cười: "Làm gì mà vội vậy? Ngồi đi, đã nói là ăn còm mà?"
Cậu đã sắp xếp để gây bất ngờ cho Ôn Nhược, điều mà không một cô gái nhỏ nào có thể cưỡng lại được.
Ôn Nhược cắn môi, sau một lúc mới nói: "Không, tôi không ăn. Cậu Phan, tôi đã nói rõ ràng với cậu rồi, lần này tôi muốn nhắc lại... Tôi sẽ không hẹn hò với cậu"
"Nhược Nhược" Phan Liệt vẫn cho rằng Ôn Nhược là một cô gái yếu đuối, cậu cười nói: "Sao em phải tuyệt tình như vậy? Em cũng chưa từng thử, Nhược Nhược à, anh nghe dì nói em chưa từng yêu đương, anh với em thử một lần xem sao, nếu như thất sự không phù hợp thì có thể chia tay bất cứ lúc nào"
Thái độ của Phan Liệt rất chân thành, nhưng cô không thể xao động, Ôn Nhược chậm rãi nắm chặt ngón tay khi nghĩ tới 20 phút.
Lục Tinh Vân vẫn đang ở bên ngoài đợi cô!
Anh ấy cũng chưa ăn gì sau khi tan làm.
Ôn Nhược hít sâu một hơi: "Đừng nhắc tới mẹ tôi, cho dù cậu có đến tiệm cơm lần nữa, tôi cũng sẽ không đồng ý, càng không muốn cùng cậu thử". Cô dừng lại chút: "Cậu Phan, thành thực mà nói, tôi vô cùng không thích hành động của cậu, nếu cậu vẫn cứ tiếp tục thì tôi sẽ thẳng thừng từ chối cậu ngay trong quán ăn...Trước mặt mẹ tôi, ba tôi và cả khách hàng, tôi nghĩ cậu cũng không muốn tôi làm vậy đâu"
Phan Liệt sững người.
Giờ phút này Ôn Nhược có chút khác thường, trong mắt cô tràn đầy kiên định.
"Em..."
"Tôi nói xong rồi, không làm phiền cậu ăn cơm nữa" Ôn Nhược dứt khoát rời đi.
Nhìn bóng lưng của cô, phải một lúc lâu sau Phan Liệt mới hoàn hồn.
Cậu làm gì còn tâm trạng ăn cơm cái quỷ gì nữa!
Cậu thấy mấy bông hồng thật chương mắt, vì vậy cậu cầm lên ném toàn bộ vào thúng rác.
Ôn Nhược vội vàng trở về.
Mới chỉ 10 phút, Lục Tinh Vân nhắm mắt lại nghĩ về cuốn tiểu thuyết, không hề biết cô đã xong việc.
Cho rằng anh đang ngủ, Ôn Nhược không gõ cửa kính.
Qua khung cửa sổ khép hờ, cô để ý thấy lông mi của anh thật dài.
Gió thổi qua tai, cô lạnh buốt đút tay vào túi áo khoác lần nữa.
Lục Tinh Vân canh chuẩn thời gian, mở mắt ra lại trông thấy Ôn Nhược đang cuối đầu ngoài cửa sổ xe, không biết cô đang nghĩ gì.
Sao lại im lặng? Lục Tinh Vân thầm nghĩ.
Anh cũng không gọi cô.
Kết quả là Ôn Nhược đứng im lìm năm phút.
Lục Tinh Vân câm nín, chậm phát triển à?
"Cô đang làm gì vậy?" Anh hỏi.
Ôn Nhược giật mình, ngẩng đầu lên: "Anh tỉnh rồi ư?"
Lục Tinh Vân:...
"Lên xe"
Ôn Nhược ngồi lên.
"Muốn ăn cơm không?" Hắn hỏi.
Đã hơn bảy giờ rồi.
Ôn Nhược lập tức nói: "Tôi mời anh!"
Vẫn còn lương tâm, Lục Tinh Vân cười: "Muốn mời tôi ăn gì?"
"Bất cứ thứ gì anh muốn."
"Thính Phong các cũng được sao?"
Hàng ngàn...Ôn Nhược cắn răng: "Được ạ"
Được ạ? Hai người là có thể ăn hết nửa tháng lương của cô, Lục Tinh Vân cũng không nhẫn tâm tới vậy, lái xe đến một nhà hàng thịt nướng: "Chỗ này đi"
Buổi tối lạnh, ăn chút gì đó ấm nóng.
Tiệm thịt nướng này làm ăn rất tốt, bọn họ đợi mười lăm phút mới có bàn.
Hai người ngồi xuống, Lục Tinh Vân gọi đủ loại xiên, thịt dê xiên, bò xiên, gà xiên, tôm xiên, bạch tuộc xiên, cà tím, sò điệp,vv
"Đau lòng không?" Anh hỏi
Ôn Nhược lắc đầu, còn gọi thêm cho anh mấy con hàu.
Thật ngoan...
Lục Tinh Vân thầm nghĩ, quả là không uổng công đưa cô đi.
Có điều không thể uống rượu vì lát nữa còn phải lái xe, anh gọi cola và nước trái cây.
Lục Tinh Vân bắt đầu để mấy xiên thịt lên nướng.
Trong tiệm nóng nực, hai người đều cởi áo khoác ngoài ra, khuôn mặt nhỏ của ôn Nhược cũng bị hun đỏ, lẳng lặng ngồi im.
"Sao lại bất động vậy?" Lục Tinh Vân nhìn cô, "Muốn tôi hầu cô sao?"
Kỳ thực Ôn Nhược có chút căng thẳng.
Không phải trước đây lúc làm việc hai người chưa từng ăn cơm chung, nhưng lần này không giống vậy, cô vén tay áo lên: "Tôi sợ nướng không ngon..."
Lục Tinh Vân liếc nhìn cổ tay gầy gò, trắng trẻo của cô: "Không khó, làm quen là được. Giống tôi này, lát nữa lật một chút để không cháy"
"Vâng" Cô gật đầu.
Cô đã từng ăn thịt nướng với các bạn cùng lớp, họ cười nói rất vui vẻ khiến tâm trạng cô cũng hứng khởi, nhưng hiện tại tim cô đập nhanh vô cùng.
Khi hai người cùng nhau lật, tay họ cách rất gần.
Bàn tay của anh thật đẹp.
Mặt Ôn Nhược càng ngày càng đỏ.
Lục Tinh Vân đưa cô một xiên thịt cừu mới nướng: "Cầm đi"
"Cảm ơn" Cô sửng sốt nhận lấy.
Cắn một miếng cảm thấy ngon vô cùng.
Giữa chừng tiếng chuông wechat vang lên, cô bấm vào thì phát hiện là Chu Thanh Ny.
Chu thanh Ny mặc một bộ cổ trang, tạo dáng trong video nói với cô: "Có giống hồ ly tinh không?"
Ôn Nhược:...
"Tớ vừa nhận một bộ phim, đóng vai nữ phụ"
"Ồ!" Ôn Nhược mừng thay cho cô ấy, nhìn kỹ Chu Thanh Ny, cô cảm thấy cô nàng quyễn rũ đến nỗi có thể câu hồn đoạt phách người khác, "Chiếc váy này thật sự rất hợp với cậu đó"
Quản lý của cô cũng nói cô rất phù hợp với vai diễn này.
Có điều đây là nhân vật phản diện, nâng đỡ nữ chính chân thiện mỹ, nhưng Chu Thanh Ny cũng không hề quan tâm, vai nữ phụ rất thú vị, xấu có ý nghĩa.
Cô thấy trên môi Ôn Nhược có một lớp bóng dầu, xung quanh còn ồn ào tiếng người: "Cậu không ở nhà sao? Giai Tuệ ở bên cạnh à, để cô ấy xem luôn đi"
Ôn Nhược lúng túng: "Không phải"
"Chứ là ai vậy?"
Ôn Nhược không trả lời.
Chu Thanh Ny trong giây lát hiểu ra: "Ồ, là đàn ông...cậu đang hẹn hò hả?"
"Không, không phải" Ôn Nhược cảm giác giọng cô đột nhiên lớn hơn, vội vàng tắt cuộc gọi video.
Chu Thanh Ny mỉm cười, gửi tới một tin nhắn: "Nhược Nhược của chúng ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi"
Ôn Nhược:...
Trưởng thành gì chứ? Chỉ là cô chưa từng yêu đương bao giờ, hơn nữa Chu Thanh Ny cũng chưa từng yêu mà? Lúc ở trường có rất nhiều người theo đuổi nhưng cô ấy chưa bao giờ mở lòng.
Cô cất điện thoại đi.
Lục Tinh Vân nghe thấy hết, nghĩ thầm chỉ là hỏi một câu về hẹn hò thôi mà trông cô hốt hoảng vô cùng.
Sợ bị hiểu lầm?
Lục Tinh Vân đột nhiên phát hiện mấy con hàu này ăn cũng chẳng ngon mấy.
Thấy thời gian cũng không còn sớm, Lục Tinh Vân hỏi: "Ăn xong rồi?"
"Vâng" Ôn Nhược uống ngụm nước trái cây cuối cùng.
Sau khi thanh toán xong, Ôn Nhược bước ra ngoài dự định bắt xe buýt.
Lục Tinh Vân nói: "Đã hơn 9 giờ rồi, làm gì còn xe nữa? Tôi chở cô"
Đêm hôm khuya khoắt con gái đi một mình rất nguy hiểm.
Ôn Nhược do dự.
Anh đã lái xe tới rồi.
Quay đi quay lại, có lẽ phải hơn 11 giờ anh mới về đến nhà.
Ôn Nhược xin lỗi: "Quản lý, hôm nay thật sự làm phiền anh"
"Lại xót tôi rồi à"
Ôn Nhược:...
"Lần sau mời tôi ăn bữa khác?"
"Được ạ" Ôn Nhược hào phóng đồng ý, "Lần sau tôi sẽ đãi anh một bữa thịnh soạn, có thể đến Thính Phong các"
Trước giờ cô luôn rất đơn giản, Lục Tinh Vân lần nào cũng thấy cô đi xe buýt, kể cả trời mưa, đón taxi cũng chỉ tốn mấy đồng, vậy mà cô lại đồng ý sẵn sàng mời anh bữa cơm mấy ngàn.
Nếu không biết rõ tính cách của cô, Lục Tinh Vân thật sự cho rằng cô đang nịnh bợ anh.
Nhưng trên thực tế, cô chỉ là một đồ ngốc, người khác giúp đỡ một chút thôi, cô sẽ tận lực báo đáp hết mình.
Khu phố Vọng Xuân ở ngay phía trước.
Lục Tinh Vân dừng xe.
"Cảm ơn quản lý" Ôn Nhược xuống xe nhỏ giọng nói: "Trở về cẩn thận ạ"
Khuôn mặt nhỏ của cô tràn đầy vẻ quan tâm chân thành.
Lục Tinh Vân định nói đùa một chút nhưng lại không biết phải nói gì, liền gật đầu lái xe đi.
Trong xe thoang thoảng một mùi hương thuộc về cô.
Anh đang lái xe, bỗng nhiên phát hiện từ kính chiếu hậu, Ôn Nhược vẫn đứng bất động ở phía xa, cô đang nhìn anh rời đi.
Mái tóc dài của cô khẽ lay động trong gió.
Trái tim anh cũng theo đó mà rung động, một cảm giác trầm bổng khó giải thích.
Đồ ngốc.
Anh thầm nghĩ, nhìn cái gì vậy, sợ anh lật xe sao?
Chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Ôn Nhược vẫn không muốn rời đi.
Cô cảm thấy khoảng thời gian vừa rồi vô cùng quý giá, điều mà cô chưa bao giờ dám tưởng tượng, sẽ có ngày cô mời Lục Tinh Vân ăn tối, anh còn tự tay nướng thịt cho cô.
Anh ngồi đối diện cô, hai người cùng ăn suốt một tiếng đồng hồ.
Giống như khởi đầu của tình yêu trong một cuốn tiểu thuyết, nhưng rốt cuộc không phải là khởi đầu.
Ôn Nhược chậm rãi về nhà.
Bởi vì đã quá muộn nên Quý Vân vẫn chờ cô.
Ôn Nhược không hề lừa bọn họ, con gái nói đi ăn tối cũng Phan Liệt, bà rất tò mò muốn biết kết quả.
"Nhược Nhược, ăn ngon không?" Quý Vân vừa hỏi vừa giúp cô cởi áo khoác treo lên móc.
Ôn Nhược cũng móc túi của mình lên: "Con không có ăn"
Cô nghiêm túc nói: "Mẹ, con thật sự không thích Phan Liệt, con đã nói rõ ràng với cậu ấy"
Ôi, con bé này!
Quý Vân xém chút tức chết.
Phan Liệt có gì không tốt? Ôn Nhược đơn thuần, còn Phan Liệt lại rất thành thục, chịu nhìn một chút thì nhất định sẽ nên chuyện, tính cách vừa vặn bổ sung cho nhau, vậy mà con gái lại hết lần này đến lần khác không thích.
Bà vừa định thuyết phục, Ôn Lập Tân lại nghiêm giọng nói: "Bỏ đi, con gái đã nói như vậy rồi thì bà đừng nói nhiều nữa!"
Quý Vân:...
Thôi vậy, hôm nay có thuyết phục nữa cũng không có kết quả gì, nhưng bà tin với tính cách của con gái sẽ không thể từ chối được Phan Liệt, con bé thì nói được lời gì tàn nhẫn chứ? Cùng lắm là khiến người ta ngừng theo đuổi thôi.
"Được, được, đã trễ thế này rồi mau đi ngủ đi" Quý Vân quyết định lui một bước trước.
Cuồi cùng Ôn Nhược tuyên bố: "Ngày mai, con sẽ bắt đầu học lái xe"
Quý Vân:...
Điều gì mà khiến đứa con gái nhút nhát rốt cuộc cũng chịu học lái xe rồi?
Ôn Lập Tân đã chuẩn bị sẵn sàng, dự định sẽ mua một chiếc xe hơi đẹp cho con gái ngay lập tức.