Chị dâu của anh là một nhà biên kịch, khi chuyển thế cuốn tiểu thuyết này đã rất tôn trọng nguyên tác, giữ nguyên cốt truyện chỉ thay đổi duy nhất tuyến tình cảm, làm cho nó kịch tính hơn, cũng nhờ đó mà đã tạo nên một bộ phim truyền hình nổi tiếng tới vậy.
Thân là tác giả gốc, anh đương nhiên sẽ quan tâm.
Tuy nhiên, theo anh thấy thì nam chính trẻ trung có thừa nhưng lại không đủ nam tính, hoàn toàn không hợp với hình tượng gan góc, đĩnh đạc trong tưởng tượng của anh, không hề được như kỳ vọng.
Vậy mà bây giờ Ôn Nhược lại nói cô ấy thích Tạ Thanh Lâm?
Nhìn kiểu gì vậy?
Lục Tinh Vân đút tay vào túi quần: "Cô nên đi khám mắt"
Ôn Nhược:???
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, Lục Tinh Vân hỏi: "Cô thích cậu ta ở điểm nào?"
Thực ra cô còn chưa xem hết một tập, nhưng mà Ôn Nhược nghĩ đến sự phấn khích của Trương Gia Tuệ khi giới thiệu với cô: "Đẹp trai, rất đẹp trai!"
Đẹp con khỉ.
Lục Tinh Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen.
Khi tài xế đến, hai người cùng lên xe, anh lại mở miệng hỏi: "Địa chỉ?"
Anh biết nhà Ôn Nhược nhưng vị trí cụ thể thì không rõ lắm.
Ôn Nhược nói ra.
Khi xe bắt đầu lăn bánh, người đàn ông dường như đã chìm vào giấc ngủ, hai mắt nhắm nghiền. Có lẽ do anh đã uống quá nhiều rượu nên Ôn Nhược cũng không dám quấy rầy.
Lúc đến nhà, cô nhẹ nhàng nói: "Quản lý, đến nhà tôi rồi"
"Ừm" Lục Tinh Vân nhàn nhạt đáp lời.
Anh chỉ mở mắt sau khi Ôn Nhược đã xuống xe.
Bóng người bên ngoài càng lúc càng xa, anh nhíu mày.
Kỳ lạ thật, từ lúc Ôn Nhược nói thích Tạ Thanh Lâm, còn khen cậu ta đẹp trai thì trong lòng anh liền xuất hiện sự khó chịu vô hình, nếu biết sớm thì đã không gặng hỏi, hỏi ra rồi thì lại là thích người nổi tiếng.
Thích người nổi tiếng thì có kết quả sao? Cô quả nhiên là đồ ngốc.
Hôm nay Ôn Nhược về nhà muộn.
Quý Vân cau mày: "Mẹ đã nói là làm trợ lý là không ổn rồi, nếu bây giờ con làm ở bộ phận phiên dịch thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Cần gì phải đi ba cái bữa tiệc này?"
Bà cảm thấy việc đối đãi nịnh hót cấp trên trong giới kinh doanh rất không phù hợp với con gái bà.
"Hay là từ chức đi"
"Chỉ ăn cơm thôi mà, thậm chí còn không uống rượu" Ôn Nhược vội vàng giải thích, "Quản lý của con rất tốt, bình thường cũng không quá bận rộn nữa "
Đồng nghiệp trong văn phòng cũng rất thân thiện, quan trong nhất là Lục Tinh Vân thật sự là một vị cấp trên tuyệt vời. Nếu hôm nay không phải do cô cầm rượu lên uống trước vì sợ anh đau bao tử thì có lẽ anh đã uống đỡ giúp cô luôn rồi.
Quý Vân có chút nghi ngờ: "Thật sao?"
"Thật ạ!" Ôn Nhược lấy thẻ lương ra, "Mẹ nhìn nè, hôm nay con được phát lương đó, công ty không hề chậm trễ chút nào"
"Thật à?"
Quý vân và Ôn lập Tân đều cùng đến xem.
Quý Vân nói: "Vậy thì tạm thời làm đi"
Ôn Nhược thở phào nhẹ nhõm.
Cô thực sự ngày càng yêu thích công việc này rất nhiều.
Có điều hôm nay về muốn quá vẫn chưa kịp mua quà!
Ngày hôm sau, khi tan làm cô lập tức đến trung tâm thương mại để mua sắm, mua dao cạo râu cho ba lại chọn thêm một chiếc khăn lụa có màu sắc đơn giản và trang nhã cho mẹ.
Đây là lần đầu tiên hai vợ chồng nhận được một món quà bằng tiền của con gái, bọn họ cười to đến tận mang tai.
"Cuối tuần con muốn đi thăm bà ngoại với chú dì". Ôn Nhược hỏi: "Con nên mua gì cho mọi người ạ?"
"Mua ít đồ ăn vặt cho bà cũng được, lúc chơi bài bà thường hay nhâm nhi, với cả bà sẽ không chịu lấy tiền của con đâu nên mua đồ ăn biếu bà đi. Còn về phần chú dì của con thì nên mua cho chú một bao thuốc lá còn dì...thì mua sữa, dì con thích uống sữa đó"
Ôn Nhược nghe lời.
Chủ nhật, cả nhà cùng đi thăm họ hàng.
Nhà họ Ôn có hai anh em, sau khi ông nội mất, bà nội của Ôn Nhược là Chu Mai sống với con trai cả, thứ nhất vì ông ấy là con trưởng, thứ hai là vì nhà ông tương đối rộng, cả hai đứa con thì đều ra ở riêng. Khác với nhà con út, gia đình ba người cùng sống trong một căn nhà rộng chín mươi mét vuông.
Nhìn thấy cháu gái, Chu Mai vẫy tay ra hiệu: "Lại đây bà xem xem cháu có gầy đi miếng thịt nào không"
Dì Lục Cầm cười: "Ba con bé thương yêu nó còn không hết, ngày nào chú ấy cũng làm cơm nước đầy đủ, một bữa toàn ba bốn món, con bé nó không tăng cân thì thôi ấy chứ"
Đúng là Ôn Nhược đã tăng lên một cân.
Cô đem quà đã mua ra: "Con vừa được phát lương ạ"
"Nhược Nhược thật là hiểu chuyện" Lục Cầm khen ngợi. "Không như nhà dì, cả mấy tháng trời không thấy động tĩnh nào, làm dì tức chết mà!"
Chu Mai liếc mắt nhìn bà: "Còn không phải do con thúc ép nó quá sao? Để Việt Việt đến gọi điện còn không dám huống chi là về nhà"
Học sinh ưu tú thì cũng có khuyết điểm, Quý Vân thầm nghĩ, Ôn Việt sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì lập tức gia nhập ngân hàng đầu tư, tới 29 tuổi vẫn chưa có ý định yêu ai, bậc làm cha mẹ sao có thể không lo lắng được? Đúng là không có gì hoàn hảo cả, Ôn Nhược nhà bà tuy học không giỏi nhưng cũng đã sớm đi làm, kết hôn chắc chắn không quá muộn.
"Ôi trời, điều kiện của Việt Việt rất tốt, đừng gấp quá"
"Nói thì dễ làm mới khó, nếu Nhược Nhược đến 29 tuổi còn chưa chịu kết hôn thì xem dì có vội hay không đây?" Trước đây Lục Cầm rất tự hào về đứa con gái này, còn bây giờ thì lại vô cùng lo lắng.
"Khó nói lắm, Nhược Nhược rất ngây thơ, chẳng phải con bé cũng chưa từng yêu ai sao?"
"Thật à?" Là người từng trải, Lục Cầm vội vàng đề nghị: "Vậy thì cho con bé đi xem mắt đi, càng sớm càng tốt!"
Ôn Nhược:...
Cô vừa thở dài thì Ôn Việt cùng lúc gửi tin nhắn tới.
"Nhược Nhược, có phải mẹ chị đang kể xấu gì về chị không?"
"...Chị họ, dì chỉ là quan tâm chị chút thôi, nhưng mà em ủng hộ chị". Chị họ ưu tú đến vậy, con trai theo đuổi chị chắc chắn là xếp hàng dài, chẳng qua là chị ấy không thích thôi.
Ôn Việt cười: "Em tìm được việc làm mà chị còn chưa chúc mừng em. Chờ mấy ngày nữa chị có quà gửi tặng cho em đó"
"Không cần tốn kém vậy đâu ạ"
"Khách sao với chị làm gì? Đợi lấy nhé"
"Cảm ơn chị" từ chối lần nữa thì có phần giả tạo, Ôn Nhược lại hỏi: "Chị ơi, khi nào thì chị rảnh để về nhà? Tết năm nay chị có về không?"
Bên kia không có động tĩnh gì.
Công việc của chị họ rất bận, rất có thể không có thời gian để yêu đương, cũng giống với anh họ, hiện tại chạy ngược chạy xuôi vì gia đình nhỏ của anh ấy. Ôn Nhược nhớ lại khoảng thời gian cả bốn thế hệ cùng sống chung trong ngôi nhà cũ của Ôn gia, trong lòng Ôn Nhược có chút xúc động.
Bởi vì thái độ lạnh nhạt của Lục Tinh Vân, Phan Liệt đã tấn công đến ba mẹ của Ôn Nhược.
Gần đây, cậu thường xuyên đến quán ăn cơm, còn hay giúp đỡ bưng bê thức ăn, hoàn toàn không coi bản thân là khách.
Quý Vân vui mừng trong lòng: "Chàng trai trẻ rất có thành ý ha?"
Ôn Lập Tân cười lạnh: "Khi không lại tỏ ra tốt bụng, không phải chuyện gian thì cũng là trộm cướp"
"Cậu ta chỉ là theo đuổi Nhược Nhược, đừng có nói chuyện nặng lời vậy". Quý Vân bất mãn với Ôn Lập Tân: "Ông muốn Nhược Nhược giống chị họ nó, tới 29 tuổi mà vẫn chưa lấy chồng sao?"
"Tôi không có nói như vậy". Ôn Lập Tân dùng giẻ lau chà sát lên mặt bàn: "Bà không thấy Nhược Nhược không thích nó à?"
"Đó là bởi vì con bé chưa hiểu biết nhiều, chỉ cần nó sẵn sàng thử một chút thì không chừng sẽ thành đôi thôi. Trên đời này làm gì có nhiều người yêu từ cái nhìn đầu tiên đâu? Tàm tạm là được rồi"
Ôn Lập Tân tức giận: "Ý của bà là bà đối với tôi cũng tàm tạm nên mới lấy phải không?"
Quý Vân sửng sốt: "Ông nói bậy cái gì vậy, tôi đang nói Nhược Nhược, con bé không giống chúng ta"
Bà từ nhỏ đã có mục tiêu rõ ràng, bà muốn lấy một người chồng trung thực và đáng tin cậy vì vậy mới gả cho Ôn Lập Tân. Bà muốn có một căn nhà mới ở khu đô thị nên đã yêu cầu Ôn Lập Tân từ chức và tự làm chủ, nhưng đáng tiếc là Ôn Nhược lại không giống bà tí nào.
Ôn Nhược không hề có chính kiến.
Làm cha mẹ sao có thể không dẫn đường cho con?
"Thử một chút cũng đâu mất gì", Quý Vân mềm giọng nói: "Lập Tân, tôi cũng rất thương yêu Nhược Nhược, nhưng dù sao nó rồi sẽ phải kết hôn, tôi với ông có thế ở với nó cả đời sao?"
Ôn Lập Tân không nói gì.
Quý Vân quyết định thuyết phục con gái mình yêu Phan Liệt.
Ôn Nhược cũng biết những gì Phan Liệt đã làm trong khoảng thời gian này, cậu ta đã thành công lấy lòng được mẹ cô, nhớ đến những lời của Lục Tinh Vân: "Vậy thì nói rõ hơn nữa"
Cô gọi điện cho Phan Liệt, lấy hết can đảm nói: "Từ nay về sau đừng đến quán cơm nữa, tôi không chấp nhận cậu"
Phan Liệt không cam tâm: "Nhược Nhược, tôi có chỗ nào không tốt?"
"...Không có chỗ nào không tốt, chỉ là tôi không thích". Ôn Nhược không quen cự tuyết bởi vì cự tuyệt sẽ làm người khác tổn thương: "Cậu nhất định sẽ tìm được người bạn gái phù hợp"
Này là vừa đấm vừa xoa à?
Phan Liệt định tranh thủ thêm lần nữa: "Vậy chúng ta gặp nhau lần cuối đi, anh hứa với em sau lần này anh sẽ không đến tiệm cơm nữa, được không?"
"..."
"Nhược Nhược, dù sao thì chúng ta cũng coi như quen biết nhiều năm, đây là thỉnh cầu cuối cùng của anh rồi, anh mời em ăn bữa cơm xong mọi thứ đều sẽ kết thúc"
Ôn Nhược nghĩ đi nghĩ lại: "Cậu sẽ không thất hứa chứ?"
Cô thật sự sợ Phan Liệt lại đến quán ăn, cũng sợ mẹ cô hết lần này đến lần khác can thiệp vào, cái sau là cái khiến cô khó xử hơn hết.
"Không đâu"
"Được rồi"
Mấy ngày sau, cậu ta gửi địa chỉ cho cô.
Sau khi tan làm, Lục Tinh Vân phát hiện cô đi hướng khác, bình thường cô đều đi thẳng đến trạm xe buýt bên kia đường.
Lục Tinh Vân thầm nghĩ chẳng lẽ cô lại đến quán bar Blue Night? Ngày mai vừa hay là thứ bảy, có phải cô dự định sẽ chơi đến nửa đêm không?
Anh dừng xe lại: "Lên đi"
Cửa sổ xe mở ra.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác đen bên ngoài, bên trong là áo sơ mi sọc trắng đen, cô đã nhìn thấy lúc đưa cà phê sáng nay, kiểu dáng rất độc đáo và thời thượng. Lúc này anh nghiêng đầu, lông maỳ khẽ nhướng lên, ánh mắt như sao sáng khiến tim Ôn Nhược lập tức thình thịch nhảy dựng lên.
Nhìn cô đứng ngây ngốc, Lục Tinh Vân thúc giục: "Nhanh lên, ở đây không thể đậu xe lâu"
Ôn Nhược định thần lại, thấy phía trước có cảnh sát giao thông, sợ Lục Tinh Vân sẽ bị phạt nên không kịp từ chối mà nhanh chóng nghe theo.
Lục Tinh Vân xoay vô lăng chuẩn bị chuyển hướng.
"Quản lý, tôi phải đi..." Ôn Nhược phát hiện sai đường cần đi, vội vàng nói: "Tôi đi Thính Phong các, anh hãy cho tôi xuống ở phía trước với ạ"
Thính Phong các.
Đó là một nhà hàng khá sang trọng nằm ở tầng 39 toà Ngân Phong, nhìn ra được toàn bộ thành phố Liên Khê.
Lục Tinh Vân dừng tay rồi lái thẳng về phía trước.
"Cô đã từng đến đó chưa?"
"Chưa ạ". Ôn Nhược thầm nghĩ, sau khi đến ngõ Lạc Anh cô cần phải xem bản đồ mới có thể tìm được.
"Ăn cùng với ai?" Lục Tinh Vân không nghĩ Ôn Nhược sẽ đi ăn một mình.
"..."
Nếu là mấy người bạn lần trước của cô thì chắc chắn cô sẽ không giữ bí mật, nếu là người thân thì lại càng không. Trong đầu Lục Tinh Vân loé lên một suy nghĩ: "Chẳng lẽ là cùng Phan Liệt?"
Ôn Nhược kinh ngạc mở to hai mắt, làm sao anh ấy đoán được?
"À, cùng trò chuyện?"
"Không có, không phải trò chuyện!" Ban đầu Ôn Nhược không muốn nói, nhưng cô cũng không muốn bị hiểu lầm. "Tôi đi...nói rõ với cậu ta"
Hoá ra là vẫn không theo đuổi được.
"Sao không nói qua điện thoại?" Lục Tinh Vân cảm thấy Ôn Nhược thật ngờ nghệch. "Cô từ chối người khác còn muốn ăn cơm của người ta à?"
Ôn Nhược oan ức: "Tôi không có ăn chực, cậu ta đòi mời mà. Cậu ta không có việc bận là lại đến quán cơm nhà tôi giúp đỡ, mẹ tôi yêu cầu tôi phải yêu đương với cậu ấy, nhưng tôi không muốn...Tôi chỉ còn cách là phải đồng ý, bởi vì cậu ta nói ăn xong bữa cơm này thì cậu ta hứa sẽ không đến quán cơm nhà tôi nữa"
Có thể nghe ra được cô nàng đang rất phiền lòng.
Nhưng theo Lục Tinh Vân thì chuyện này chẳng có gì khó cả.
Phụ huynh không thể bắt ép cô phải yêu, còn về phần Phan Liệt, Ôn Nhược chỉ cần kiên quyết không nói chuyện, về lâu dài thì cậu ta chắc chắn sẽ bỏ cuộc thôi.
Nhưng tính cách của Ôn Nhược...
Lục Tinh Vân nghĩ thầm, Phan liệt chắc chắn nghĩ là cô rất ngoan.
"Lát nữa cô định nói thế nào?" Lục Tinh Vân hỏi: "Cô chắc chắn không muốn nói chuyện với cậu ta nữa phải không?"
"Ừm, tôi không muốn!" Ôn Nhược khẳng định, cô cảm thấy bản thân đã nói hết những điều cần nói rồi. "Dù sao ăn cơm xong tôi cũng sẽ đi"
"Có biết một bữa ăn ở Thính Phong các bao nhiêu tiền không?"
"?"
"Hàng nghìn"
Ôn Nhược: "...Vậy tôi không ăn nữa, tôi nói vài lời với cậu ta xong sẽ đi ngay, cậu ta chắc chắn đã ở đó chờ rồi"
Lần này cô nhất định sẽ học tập chị họ cô!
Đúng là đồ ngốc, chỉ là một chuyện đơn giản lại phải đi xa đến tận ngõ Lâm Anh.
Lúc Lục Tinh Vân chờ đèn đỏ, anh nhéo nhéo ấn đường.
Anh cũng ngu ngốc khi vướng vào giải quyết mớ hỗn độn này.
Trong xe đột nhiên lặng yên.
Ôn Nhược ngồi bên cạnh len lén liếc nhìn anh một cái, chỉ thấy dáng vẻ uể oải của anh, một tay đặt trên vô lăng hai mắt hơi nhắm lại.
Hôm nay, anh ra ngoài đến hai lần, nhưng đều không gọi cô đi cùng. Trường hợp này có vẻ không phải đi đàm phán kinh doanh mà là đến xưởng để kiểm tra ngẫu nhiên.
Anh ấy vỗn dĩ đã rất bận vậy mà vẫn có thời gian để viết tiểu thuyết.
Còn đưa cô đến Thính Phong các, Ôn Nhược nhẹ giọng hỏi: "Quản lý, anh có mệt không?"
Giống như một làn gió xuân quấn bên tai, vô cùng dịu dàng.
Lục Tinh Vân mở mắt ra, nghiêng đầu sang: "Làm sao, xót tôi à?"