- Nhưng... tôi và anh cũng sắp ly hôn rồi! Bây giờ, chúng ta tình tứ như thế này, rồi đùng một cái lại ly hôn.
- Anh không cảm thấy làm như thế, sẽ thành trò cười cho thiên hạ hay sao?
Cô thật sự không muốn cùng hắn dây dưa thêm nữa.
Chỉ muốn mau mau chóng chóng đường ai nấy đi.
Chẳng còn cẩn phải can thiệp vào cuộc sống của nhau nữa.
Dương Đổng Triệt thái độ vẫn như cũ, bá đạo không nói lý lẽ.
- Vậy thì đừng ly hôn nữa! Dù sao từ đầu chí cuối, người muốn ly hôn là cô chứ không phải tôi.
Dứt lời, người nào đó lại không kiêng nể mà vòng tay ôm eo cô, kéo sát cơ thể mềm mại của Ỷ Thanh Lan về phía hắn.
Thời khắc cảm nhận được bàn tay quen thuộc, đang bao bọc lấy kiện eo thon thả, cô giật mình khi nghĩ đến đứa bé trong bụng.
Theo phản xạ vội vàng đưa tay lên giữ lấy vài ngón tay của hắn.
Như sợ chỉ cần chậm trễ một giây, thì con của cô sẽ ngay lập tức bị Dương Đổng Triệt bóp chết.
Hoàn toàn không quan tâm ở đây, đang có bao nhiêu cặp mắt để ý đến cô và hắn.
Vì để bảo vệ sinh linh vô tội trong bụng, Ỷ Thanh Lan đã liều mình uy hiếp hắn.
Bây giờ, bọn họ sắp ly hôn rồi!
Sao có thể nói đừng ly hôn là đừng ly hôn?
Hơn nữa, cô càng không muốn trở về cuộc sống như trước kia.
Không chỉ bị Dương Đổng Triệt bạo hành, mỗi khi hắn ghen tuông mù quáng.
Mà cứ cách vài ngày lại phải nghe người ta đàm tiếu, về chuyện hắn cùng người phụ nữ khác, có gian tình bên ngoài.
Ỷ Thanh Lan âm thầm cầu nguyện, mong sao Dương Đổng Triệt sẽ không biết chuyện cô có thai, trước khi bọn họ hoàn tất thủ tục ly hôn.
- Anh đã đồng ý ly hôn rồi! Anh không thể nuốt lời.
Không cho hắn có cơ hội lật lọng, cô mau chóng chuyển sang đề tài khác.
- Chuyện lần trước tôi đi phỏng vấn, là do anh sắp đặt phải không? Tại sao khi tôi hỏi, anh lại chối?
Giám đốc nhân sự nói với cô, người chỉ thị ông ta trực tiếp phỏng vấn cô là người ở trong ban lãnh đạo, là cấp trên của ông ta.
Ỷ Thanh Lan không tin Tạ Vũ tự ý quyết định chuyện đó, mà không thông qua ý kiến của Dương Đổng Triệt.
Mà cô cũng chẳng quen người có chức, có quyền nào, trước khi kết hôn với hắn cả.
Cô dám khẳng định chuyện kia là do hắn bày ra.
Tất cả mọi cử chỉ của Ỷ Thanh Lan đều được hắn để ý.
Không bỏ sót bất cứ một hành động nhỏ vụn nào.
Nhìn những ngón tay thon dài đang giữ lấy tay hắn, Dương Đổng Triệt cảm thấy cô như đang sợ hắn, lại giở trò lưu manh với cô.
Đôi lông mày rậm rạp hơi nhíu lại.
Trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu.
Hắn thật sự không thích dáng vẻ xa cách này của cô.
Dương Đổng Triệt cùng Ỷ Thanh Lan cuối cùng cũng bước lên sân khấu, xoay mặt về phía đám người phía dưới, hắn lại cúi đầu nói nhỏ vào tai cô.
- Vậy tại sao tôi lại phải thừa nhận với cô?
Lần đó, hắn rõ ràng cũng không hề phủ nhận chuyện mình kêu Tạ Vũ, để đích thân Giám đốc nhân sự phỏng vấn cô.
Bây giờ, thân phận Chủ tịch đã bị lộ.
Dương Đổng Triệt lại càng không thể chối bỏ trách nhiệm.
Lần đó... hắn cố tình cho người thử lòng Ỷ Thanh Lan.
Là muốn xem thử, liệu cô có phải là người dùng thân để cầu tiến hay không.
Tuy kết quả sau đó, khiến Dương Đổng Triệt vô cùng hài lòng.
Nhưng hắn vẫn không thể ngừng ghen tuông, khi nhìn thấy cô thân thiết với người đàn ông khác.
Cho nên, vẫn nhiều lần làm ra chuyện khiến Ỷ Thanh Lan tổn thương.
Bây giờ nghĩ lại, hắn lại cảm thấy lương tâm của mình vô cùng cắn dứt.
- Trước đây, tôi từng mở một cuộc họp báo công khai vợ của mình. Mà những vị khách nào ngồi ở đây có cơ hội, nhìn thấy lễ cưới của chúng tôi.
- Ắt hẳn đều biết Ỷ Thanh Lan - người con gái đang đứng bên cạnh tôi bây giờ, chính là người vợ hợp pháp của tôi.
Dương Đổng Triệt nâng micro lên dõng dạc tuyên bố.
Phía dưới lại được một phen bàn tán.
Đâu đấy lại có vài cặp mắt sắc lạnh, như lưỡi dao nhìn chằm chằm vào cô và hắn.
- Tôi biết dạo gần đây có rất nhiều tin đồn thất thiệt, liên quan đến vợ chồng tôi.
- Nhưng sau cùng, tôi vẫn muốn khẳng định rằng Ỷ Thanh Lan là người phụ nữ duy nhất, mà tôi muốn dùng cả đời để yêu thương và bảo vệ, với tư cách là một người chồng.
Lời này của hắn là những lời xuất phát từ tận đáy lòng.
Chỉ tiếc rằng, lúc này đôi tai của Ỷ Thanh Lan đã ù đi.
Cô không hề nghe Dương Đổng Triệt nói, mà chỉ chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Mà cho dù có nghe thấy, cô cũng chưa chắc sẽ tin.
Ỷ Thanh Lan có thể nghĩ rằng, bây giờ lời hắn nói chỉ nhằm mục đích đối phó với người ngoài.
Hoàn toàn không có một chút nào là thật.
Dương Đổng Triệt cũng không khẳng định rõ ràng, rằng hắn không phải là người đứng sau chuyện phỏng vấn của cô.
Ỷ Thanh Lan không còn nghi ngờ gì nữa.
Người đứng sau thao túng, để tên Giám đốc nhân sự kia phỏng vấn, rồi thử lòng cô chính là hắn.
Cô dám chắc chuyện Thực tập sinh được cho thử vai nữ chính, trong dự án phim Nợ Tình.
Cùng với việc cô được nhận vai diễn, và được đặc cách trở thành Diễn viên chính thức của Tập đoàn, sớm hơn thời gian thực tập.
Cũng là do Dương Đổng Triệt bày ra.
Nhưng... tại sao hắn phải làm thế?
Chẳng phải hắn rất ghét cô hay sao?
Phải chăng... Dương Đổng Triệt cố tình làm như vậy, để dễ dàng trói buộc cô bên cạnh.
Cho dù Ỷ Thanh Lan có ly hôn cũng vô tác dụng?
Hay là hắn muốn cô phải mang nợ hắn cả đời?
[...]
Tiệc tàn, đám bạn cô tưởng Ỷ Thanh Lan sẽ được Dương Đổng Triệt đưa về.
Nên bọn họ nói lời chào tạm biệt với cô, rồi kéo nhau rời khỏi khách sạn.
Cả Phó Kiến Đằng cùng Bác Nghệ Bân, đều nhìn thấy Ỷ Thanh Lan đứng ở trước cổng khách sạn đón taxi.
Nhưng cũng lại chẳng có ai ngỏ ý muốn đưa cô về.
Lúc mọi người về gần hết rồi, may sao Ỷ Thanh Lan lại bắt được một cái taxi.
Nhưng khi cô vừa định mở cửa xe, thì từ phía sau có một bàn tay ai đó giữ lấy cỏ tay của cô.
Ỷ Thanh Lan quay đầu nhìn lại, phát hiện người nắm tay cô là Dương Đổng Triệt.
Hắn chủ động mở lời trước.
- Để tôi đưa cô về.
Cô khéo léo gỡ tay Dương Đổng Triệt ra, thẳng thừng từ chối.
Thái độ giống như đang coi hắn là người xa lạ.
- Không cần. Tôi có thể tự về được.
Hắn rất nhanh đã có một lý do hợp lý, để được đưa Ỷ Thanh Lan về.
- Tôi vừa công khai thân phận mới, sẽ có rất nhiều người để ý đến chúng ta. Cứ để tôi đưa cô về.
-Tôi hứa là sau khi cô về đến nhà, tôi lập tức rời khỏi!
- Chắc cô không muốn chuyện chúng ta ly hôn, bại lộ ngay lúc này chứ?
Cô có hơi bất ngờ.
Từ bao giờ mà Dương Đổng Triệt biết lo nghĩ chu toàn như vậy?
Thái độ đối với cô lại còn rất mềm mỏng, không hề cưỡng chế nữa chứ.
Ỷ Thanh Lan cắn môi do dự.
Cuối cùng cũng chịu quay ra xin lỗi Tài xế taxi.
Rồi cùng Dương Đổng Triệt ngồi vào trong xe hơi của hắn.
Trên đường đi, không khí trong xe yên lặng đến ngột ngạt.
Dương Đổng Triệt vốn chẳng phải sợ bị người khác soi mói chuyện đời tư gì cả.
Chẳng qua là hắn muốn đưa Ỷ Thanh Lan về, để xem hiện tại cô đang sống ở đâu mà thôi.
Cô cũng khá thông minh khi đã tắt định vị điện thoại, sau khi rời khỏi biệt thự của cô và hắn.
Cho nên, Dương Đổng Triệt căn bản không thể tra ra Ỷ Thanh Lan đang sống ở đâu.
- Bây giờ cô ở đâu?
Vẫn là hắn chủ động lên tiếng bắt chuyện trước.
Cô vẫn theo thói quen nhìn ra ngoài đường phố, thay vì phải đối diện với khuôn mặt, khiến cô bị ám ảnh của Dương Đổng Triệt.
Nghe hắn hỏi, Ỷ Thanh Lan vẫn không có ý định quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói.
- Khu chung cư cũ ở quận Xicheng.
Cô nói dứt lời, Dương Đổng Triệt cũng không định nói gì thêm.
Trong xe lúc này lại duy trì cảnh tượng hắn nhìn cô, cô nhìn ra cảnh vật bên ngoài qua tấm cửa kính.
Một loạt siêu xe dừng lại trước một khu chung cư cũ, theo chỉ dẫn của Ỷ Thanh Lan.
Cô vội vàng mở cửa bước xuống xe.
Dương Đổng Triệt thấy vậy cũng theo cô bước ra ngoài.
Cô hình như không định nói gì với hắn, mà thẳng đường đi theo hướng vào bên trong toà nhà.
Hắn thấy vậy thì gấp gáp gọi tên cô.
- Thanh Lan...
Bước chân Ỷ Thanh Lan dừng lại, hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau, khách sáo nói.
- Cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi về! Muộn rồi! Anh về đi.
Cô nói xong liền chạy vội vào trong chung cư.
Bỏ lại Dương Đổng Triệt đứng chôn chân ở một chỗ, nhìn bóng dáng nhỏ bé xa dần rồi biến mất khỏi tầm mắt.
Có một người đã đứng ở trước cổng chung cư rất lâu.
Cũng có một người trốn ở một góc, trong khu vực cầu thang bộ nhìn người kia.