Đọc hết tin nhắn mà Tô Mỹ Lệ gửi, Ỷ Thanh Lan lại tự giễu cợt trong lòng.
Mẹ cô thật sự là đang lo cô bị người khác cướp mất chồng.
Hay là đang lo lắng, nếu như Dương Đổng Triệt bỏ cô để cưới Giang Hạ Trúc.
Thì bà ta sẽ mất đi chỗ dựa cuối đời đây?
Đã từ lâu rồi, Ỷ Thanh Lan chẳng còn trông mong người mẹ của mình, sẽ có lúc thật lòng lo nghĩ cho mình.
Càng nghĩ, cô lại càng thấy bản thân mình thật bất hạnh.
Người khác cho dù bị chồng ghét bỏ, chí ít vẫn còn gia đình làm điểm tựa.
Có một người mẹ thấu hiểu mình, để cùng tâm sự chuyện của phụ nữ.
Còn cô thì lại bị chính mẹ ruột của mình gài bẫy.
Để bây giờ phải sống khổ sở như thế này đây.
Ỷ Thanh Lan cất điện thoại vào trong túi xách, không có ý định trả lời tin nhắn của mẹ mình.
[...]
Những ngày tiếp theo cứ thế trôi qua, cô và Dương Đổng Triệt vẫn như cũ, không ai chịu nói với ai câu nào.
Mang thai được tròn 12 tuần, Ỷ Thanh Lan lại đến chỗ Kha Tịch Tuyết siêu âm lần nữa.
Chị họ cô nói thai nhi là một bé trai, con của cô phát triển bình thường, không bị dị tật bẩm sinh.
Tuy nhiên, Kha Tịch Tuyết không quên nói với cô rằng siêu âm ở tuần thứ 12, độ chính xác về giới tính chỉ đạt 80%.
Muốn biết cô có thật sự mang thai con trai hay không, thì phải đợi thai nhi được 16 tuần tuổi.
Mang thai đã 3 tháng mà Ỷ Thanh Lan thấy bụng của mình vẫn rất nhỏ.
Chỉ cần mặc đầm dáng rộng là không ai có thể nhìn ra được rằng cô đang có em bé.
Mặc dù như thế sẽ tránh bị Dương Đổng Triệt phát hiện, nhưng cô lại lo lắng cho sự phát triển của con mình, cho nên đã hỏi Kha Tịch Tuyết.
Kết quả, chị họ cô nói bụng bầu có lộ rõ hay không còn phụ thuộc vào cơ địa của từng người.
Cô thuộc tạng người thon gọn, lại còn cao, cho nên mang thai ít thấy bụng.
Có thể đến tháng 4 - 5 thì bụng bầu mới lộ rõ.
Có chị họ cô làm quân sư, Ỷ Thanh Lan cũng yên tâm hơn.
Từ sau khi biết Giang Hạ Trúc cũng mang thai con của Dương Đổng Triệt, cô đã trằn trọc suy nghĩ rất nhiều.
Cô thật sự không đoán ra được, hắn không ép Giang Hạ Trúc phá bỏ đứa bé là vì nể mặt ba hắn.
Hay là hắn chỉ không muốn cô mang thai con của hắn, còn người phụ nữ khác thì vẫn được.
Có điều... cùng là phụ nữ, lại sắp làm mẹ giống như nhau.
Ỷ Thanh Lan cũng không mong Dương Đổng Triệt, làm hại đến sinh linh vô tội trong bụng cô ta.
Con của cô đang lớn dần trong bụng, nhưng hắn lại chưa từng mong mỏi về sự xuất hiện của đứa trẻ này.
Mà từ trước đến nay hắn cũng chưa từng yêu cô.
Ỷ Thanh Lan tự cảm thấy cuộc hôn nhân này, chẳng còn gì để cô níu giữ nữa.
Vì sự an toàn của đứa bé, cô nghĩ mình nên ly hôn thôi.
Phải, chỉ cần cô có thể thành công ly hôn.
Đến chừng ấy, Dương Đổng Triệt không còn là chồng của cô nữa, mà chỉ là cha của con cô thôi.
Hắn sẽ không còn tư cách để ép cô phải bỏ con của mình nữa.
Con của Giang Hạ Trúc cũng cần có cha.
Biết đâu sau khi bọn họ ly hôn, Dương Đổng Triệt lại giống như lời mẹ cô nói, tiếp nhận mẹ con cô ta thì sao?
Như vậy... Ỷ Thanh Lan cũng không sợ mang tiếng là đã không biết đẻ, lại còn là vật cản đường hai người họ đến với nhau.
- Chúng ta... ly hôn đi! Anh có thể tùy ý hủy hoại sự nghiệp của. Nôi, nhưng nếu anh động vào người nhà tôi, tôi sẽ công khai cho tất cả mọi người đều biết, chuyện anh bạo hành tôi.
Khi đã suy nghĩ kỹ!
Vào một buổi tối, sau khi đã dùng bữa, cả cô và hắn đều ở trong phòng ngủ.
Ỷ Thanh Lan mới dứt khoát đưa ra đề nghị.
Lúc bấy giờ, Dương Đổng Triệt chỉ đơn giản là đang ngồi trên giường xem bóng đá.
Nghe thấy cô lại nói muốn bỏ hắn, thì lập tức quay ra nhìn cô.
Nhìn sắc mặt của Ỷ Thanh Lan vô cùng nghiêm túc, lại còn lấy chuyện hắn từng bạo hành tình dục cô ra để uy hiếp.
Hắn có thể nhìn ra được sự cương quyết của cô, cho lần đề nghị ly hôn này.
Dương Đổng Triệt nắm điện thoại qua một bên, vội vàng lao xuống khỏi giường.
Đi tới chỗ bàn trang điểm nơi cô đang ngồi, vươn tay nắm lấy cổ tay của Ỷ Thanh Lan lôi dậy.
Gương mặt điển trai bao phủ, một loại biểu cảm giận dữ tột cùng có, mà lạnh lùng bức người cũng có.
Hắn lên tiếng chất vấn cô.
- Thấy bây giờ tôi đã mất hết tất cả, nên ngay cả cô cũng muốn bỏ đi có phải không?
Ỷ Thanh Lan biết rõ lý do tại sao, Dương Đổng Triệt lại buộc tội cô như thế.
Chính là bởi vì ngay sau cái hôm, biết Giang Hạ Trúc có thai một ngày.
Không hiểu sao tin tức Dương Uy Long được bổ nhiệm, làm Tổng Giám đốc Tập đoàn Dương thị.
Cùng với việc Dương Đổng Triệt bị đuổi khỏi Tập đoàn, vốn không được công khai ra ngoài.
Nhưng lại bất ngờ được lan truyền rầm rộ, trên khắp các diễn đàn mạng xã hội.
Người của Tập đoàn Xuân Loan không ngớt lời bàn tán, rằng Dương Đổng Triệt bị chính ba ruột của mình sa thải.
Không có công ăn việc làm, nên phải đi bám váy vợ.
Chỉ là... Ỷ Thanh Lan thật không ngờ tới, đến tận giờ phút này hắn vẫn nghĩ cô là người thực dụng, gài bẫy hắn vì muốn làm dâu hào môn.
Bây giờ, thấy hắn thất thế nên liền muốn ly hôn.
Từ trước tới nay, cô yêu Dương Đổng Triệt chỉ đơn thuần vì hắn là chính hắn.
Chứ cô chưa từng quan tâm đến gia sản của nhà họ Dương.
- Nếu anh đã nghĩ như vậy thì tôi cũng không còn gì để thanh minh.
Đằng nào thì cô cũng phải chịu oan ức rất nhiều lần rồi.
Chỉ cần lần này có thể ly hôn, cô chịu thêm chút tiếng xấu nữa thì có sao?
Ỷ Thanh Lan ra sức xoay xoay cổ tay, như muốn thoát ra khỏi sự khống chế của hắn, nhăn mặt nói.
- Bỏ ra, anh đang làm tôi đau đấy.
Dương Đổng Triệt híp mắt nhìn cô, dứt khoát thả tay ra, rồi lại giơ tay giống như tội phạm đang xin đầu hàng.
Trên môi hắn xuất hiện một nụ cười cợt nhả, khiến cô không thể đoán được rốt cuộc là hắn đang nghĩ gì.
- Nếu cô đã cương quyết muốn ly hôn như vậy. Được thôi, viết đơn đi! Tôi ký.
- Nhưng tôi muốn nhắc cho cô nhớ một điều, đó là ly hôn rồi thì đừng bao giờ hối hận.
Dứt lời, Dương Đổng Triệt cố tình làm cho cô phải giật mình, bằng việc dùng chân đạp cho cánh cửa phòng ngủ mở tung, rồi mới dứt khoát bỏ đi.
Đã từ lâu, hắn không còn nghĩ Ỷ Thanh Lan là một con người xấu xa nữa.
Sự dịu dàng, ân cần và chu đáo của cô, đã hoàn toàn cảm hoá được một con người, vốn dĩ khô khan như hắn.
Nhưng gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, mà hầu hết những chuyện xấu đều nhắm vào hắn.
Trong lúc hắn đang có quá nhiều chuyện phải suy nghĩ như thế này, bị không ít người nhục mạ, cô lại đề nghị muốn ly hôn.
Trong một phút nông nổi thiếu suy nghĩ, hắn không thể không cho rằng cô đòi ly hôn với hắn, là vì bây giờ hắn đã trắng tay.
Dương Đổng Triệt nghĩ nếu như cô muốn ly hôn, vì chuyện hắn từng bạo hành cô, hay vì chuyện của Giang Hạ Trúc.
Thì không phải Ỷ Thanh Lan đã cương quyết ly hôn, từ lúc hắn cưỡng bức cô vì Phó Kiến Đằng hay sao?
Tại sao phải đợi đến tận bây gì mới uy hiếp hắn, đòi ly hôn cho bằng được?
Còn không phải lúc trước cô dễ xuống nước xin lỗi hắn, là vì khi ấy hắn vẫn còn là Tổng Giám đốc Tập đoàn Dương thị hay sao?
Dương Đổng Triệt cũng đã chán ngấy cái cảnh chiến tranh lạnh, cứ kéo dài mãi như thế này lắm rồi!
Nếu như Ỷ Thanh Lan đã cương quyết muốn ly hôn.
Vậy hắn cũng chẳng cố níu kéo làm gì nữa.
Giữa bọn họ, chính là đúng người, đúng thời điểm, chỉ là sai cách yêu mà thôi.
Vừa rồi, Ỷ Thanh Lan kiên cường không rơi một giọt nước mắt nào, trước mặt Dương Đổng Triệt.
Nhưng khi hắn vừa xoay người bỏ đi, chẳng hiểu tại sao cô lại thấy sống mũi mình cay cay.
Cô cũng không biết lúc này mình khóc vì những ấm ức, mà bản thân phải gánh chịu suốt bao nhiêu ngày tháng qua.
Hay là vì còn yêu Dương Đổng Triệt nữa.