Sở dĩ, cô ta không tới tìm hắn và Ỷ Thanh Lan, mà lại đi tới Dương gia.
Là bởi vì cô ta sợ, sau khi biết được chuyện cô ta mang thai.
Dương Đổng Triệt sẽ ép cô ta phá thai.
Đại Thiếu gia nhà họ Dương cưới vợ đến nay đã gần nửa năm, lại thấy tuyên bố tạm hoãn lại chuyện có con, để Ỷ Thanh Lan tập trung lo cho sự nghiệp.
Nhưng Dương Gia Đông cũng đã có tuổi rồi.
Giang Hạ Trúc không tin ông ta không muốn lên chức ông nội.
Chỉ có một cách là để toàn bộ người của Dương gia biết, cô ta đang mang trong mình giọt máu của Đại Thiếu gia nhà họ Dương.
Thì đứa bé trong bụng cô ta mới mong có thể giữ được.
Giang Hạ Trúc đẩy tờ giấy siêu âm trên mặt bàn kính, đến trước mặt Dương Đổng Triệt, tiếp tục nói.
- Đây là giấy siêu âm, anh xem đi.
Tin tức mà cô ta đưa đến, chẳng khác nào một gáo nước lạnh dội xuống đầu cả hắn lẫn Ỷ Thanh Lan.
Nhưng... sau cùng người đau lòng nhất vẫn là cô.
Dương Đổng Triệt ngủ với người phụ nữ khác ở bên ngoài thì cũng thôi đi.
Lại còn để lại một đứa con ngoài giá thú nữa chứ.
Chính thất như Ỷ Thanh Lan, mang thai thì phải giấu đi.
Còn kẻ không phải người vợ, được cưới hỏi đàng hoàng của hắn là Giang Hạ Trúc.
Thì lại có thể ngang nhiên đến đây, tự nhận mình có con với Dương Đổng Triệt.
Thật đúng là chuyện khôi hài!
Hắn hết sức bàng hoàng khi hay tin, Giang Hạ Trúc mang thai con của mình.
Nhìn qua Ỷ Thanh Lan, thấy sắc mặt cô vẫn điềm đạm như cũ, chỉ có hai lòng bàn tay nắm chặt vào nhau.
Dương Đổng Triệt vội vơ lấy tờ giấy trên bàn, đưa lên gần mắt đọc qua một lượt.
Sau khi xác nhận đây quả thực là giấy siêu âm của Giang Hạ Trúc.
ắn lại khẩn trương hỏi lại cô ta.
- Cô lấy gì để đảm bảo đứa bé trong bụng cô là con của tôi?
Cô ta tỏ ra rất tức giận, khi nghe câu hỏi của Dương Đổng Triệt.
- Anh nói như vậy là có ý gì? Trinh tiết của tôi là do anh lấy mất. Từ sau khi quan hệ với anh, tôi không hề lên giường với bất cứ người đàn ông nào khác.
- Không phải con của anh, chẳng lẽ tôi có thể tự mình mang thai, mà không cần hạt giống hay sao?
Giang Hạ Trúc cười, một nụ cười xem thường hắn.
- Tôi cũng đã nói với Chủ tịch rồi! Nếu anh nhận con, tôi sẽ để nó mang họ của anh.
- Còn nếu anh không chịu nhận con, thì con của tôi sẽ mang họ của tôi.
- Tôi có thể tự nuôi con một mình, mà không cần tới người cha như anh. Sẽ không bao giờ có chuyện tôi phá thai, hay giao con cho các người nuôi sau khi sinh.
- Càng không ai bắt ép anh, phải chịu trách nhiệm với cái thai trong bụng tôi. Cho nên, anh không phải nói như thế.
- Mục đích chính của việc hôm nay tôi đến đây, chỉ để cho người của Dương gia biết, sự tồn tại của đứa bé mà thôi.
Dương Gia Đông đương nhiên là cần đứa bé, trong bụng của Giang Hạ Trúc.
Mặc dù, ông ta cùng Dương Đổng Triệt trước nay vẫn luôn không hợp tính, nhưng dẫu sao hắn cũng là con của ông ta.
Mà con của hắn đương nhiên cũng là con cháu của nhà họ Dương.
Ông ta sao có thể không nhận cháu chứ?
Hơn nữa, Giang Hạ Trúc nghĩ không sai.
Dương Gia Đông bây giờ cũng đã tuổi cao, không biết có thể sống thêm được bao nhiêu năm nữa.
Mà Dương Uy Long hiện tại vẫn chưa có vợ, suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng.
Cứ trông chờ vào cậu ta, thì chắc tới khi sắp sửa nhắm mắt xuôi tay, ông ta cũng chẳng thấy đứa cháu nội nào cũng nên.
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Dương Gia Đông vội vàng lên tiếng nói.
- Cháu đừng kích động, kẻo lại ảnh hưởng đến cháu nội của ta. Đứa bé trong bụng cháu cũng là huyết mạch nhà họ Dương.
- Nếu thằng con trời đánh này của ta không chịu nhận con, thì người ông nội như ta nhận cháu là được.
- Ta nghe nói gia đình con cũng khó khăn. Không ấy... thế này đi. Một lát, ta cho người dẫn con đi xem vài căn chung cư cao cấp của Dương gia.
- Con ưng căn nào thì ta sẽ tặng con, coi như là quà cho cháu nội của ta.
- Ta sẽ mướn người làm để tiện bề chăm sóc cho con. Thời gian tới, con không phải đến Tập đoàn làm việc nữa. Cứ ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai tới khi sinh là được.
Dương Uy Long cũng ngồi ở đấy, không biết thế nào lại nói đỡ cho ba mình.
- Ba tôi nói đúng đấy! Bây giờ, việc quan trọng trước mắt là cô phải giữ cho mình một tinh thần thoải mái, an tâm dưỡng thai.
- Cho dù ba đứa nhỏ trong bụng cô không cần nó, thì vẫn còn người chú như tôi. Cho nên, cô không cần phải lo nghĩ gì cả.
Giang Hạ Trúc nghe thấy thế thì liền phớt lờ Dương Đổng Triệt, nhìn Dương Gia Đông nở nụ cười thật tươi.
- Vậy... con cảm ơn Chủ tịch!
Đoạn, cô ta nhìn qua Dương Uy Long, liếc mắt đưa tình với cậu ta, cất giọng ngọt ngào.
- Cảm ơn anh!
Tô Mỹ Lệ ngồi bên cạnh chồng mình, tuy ngoài mặt không thể hiện gì, nhưng trong lòng thì vô cùng tức tối.
Con gái của bà ta đúng là vô dụng!
Kết hôn đến nay cũng đã được một thời gian, thế mà lại không mang được cái thai nào.
Lại còn cái gì mà tạm thời không sinh con, để tập trung phát triển sự nghiệp.
Lỡ như Giang Hạ Trúc sinh được con trai.
Vậy không phải gia tài nhà họ Dương, có nguy cơ sẽ rơi vào tay đứa bé trong bụng cô ta hay sao?
Ỷ Thanh Lan trong lòng thầm nghĩ, Dương Gia Đông tự nhiên đổi cách gọi Giang Hạ Trúc, từ “cháu” chuyển sang “con”.
Xem ra, là đang coi cô gái mang thai con của hắn kia, là con cháu trong nhà rồi đi?
Cô tự hỏi rằng nếu như biết cô cũng mang thai.
Liệu ông ta có đối xử tốt với cô như vậy hay không?
- Được, vậy ba cứ nuôi cháu nội của ba đi. Tốt nhất hãy nuôi nó cả đời.
Dương Đổng Triệt lạnh lùng buông một câu, rồi vươn tay nắm lấy cổ tay của Ỷ Thanh Lan, kéo cô đứng dậy rời khỏi phòng khách.
Dương Gia Đông thấy thế thì không kiềm chế được cơn giận.
Ông ta lớn tiếng nói vọng ra ngoài, cốt là muốn hắn nghe thấy rồi quay lại.
- Thằng kia, mày thái độ gì vậy? Mau quay lại đây ngay cho tao.
Mặc cho ba hắn có nói gì, Dương Đổng Triệt cũng bỏ ngoài tai.
Hắn đẩy cô lên xe hơi, rồi ngồi vào vị trí bên cạnh.
Kêu Tài xế đánh xe rời khỏi biệt thự Dương gia.
Dương Đổng Triệt đã đưa tiền cho ba của Giang Hạ Trúc.
Hắn và cô ta coi như không ai nợ ai.
Đứa bé trong bụng cô ta, hắn không cần.
Nếu không phải là con do Ỷ Thanh Lan sinh ra, hắn đều không cần.
Sở dĩ, trước kia Dương Đổng Triệt ép cô uống thuốc tránh thai.
Không phải bởi vì hắn ghét cô, nên không muốn có con với cô.
Mà bởi vì hắn sợ khi có con rồi, Ỷ Thanh Lan sẽ không thèm quan tâm đến hắn nữa.
Cô chỉ có thể là của hắn.
Hắn không muốn chia sẻ cô với bất kỳ người nào khác.
Ngay cả con ruột của hắn cũng không có ngoại lệ.
Cô đã có hắn chăm sóc rồi, vốn không cần phải có con làm gì cả.
Với lại, hắn cũng là lo cho sức khỏe của Ỷ Thanh Lan.
Lỡ như trong lúc sinh nở, cô gặp phải bất trắc gì thì phải làm thế nào?
Dương Đổng Triệt chỉ là không muốn cô, vì sinh con cho hắn mà phải vất vả.
Bọn họ không có con cũng có sao?
Bị Dương Đổng Triệt kéo ra ngoài, cô cũng không phản kháng, mà cứ thế đi theo hắn như người mất hồn, cho đến khi bị tống lên xe.
Suốt quãng đường về nhà, Ỷ Thanh Lan cùng hắn đều không ai nói với ai câu nào, cô cũng không khóc.
Chuyện đã đến nước này, Dương Đổng Triệt còn có thể nói gì được?
Chẳng lẽ lại nói với cô rằng đây là lỗi của hắn.
Là hắn quên không dặn Giang Hạ Trúc uống thuốc tránh thai sao?
Còn về phần của cô.
Ngay cả khi biết chồng mình ngoại tình, ngủ với nhân viên, sàm sỡ Thực tập sinh, cô còn chẳng thể quản được.
Vậy... bây giờ cô nên nói gì với hắn đây?
Ting ting.
Điện thoại của Ỷ Thanh Lan phát sáng, trên màn hình hiện lên dòng tin nhắn, được gửi đến từ Wechat của mẹ cô.
“Con phải tìm cách để mau chóng có con với thằng Triệt đi. Bằng không... bây giờ Giang Hạ Trúc được lòng ông Đông rồi! Mai kia có khi nó kéo cả chồng con về phía nó cũng nên đấy.”