Đã hai tháng rồi, Ỷ Thanh Lan không có ngày đèn đỏ.
Dạo trước, do bận chuẩn bị cho buổi thử vai, nên có mấy lần sau khi ân ái cùng Dương Đổng Triệt, cô đã quên không uống thuốc tránh thai.
Hiện tại, cô chính là vô cùng lo lắng, sợ rằng bản thân đã mang thai.
Hắn chưa bao giờ muốn có con với cô.
Ỷ Thanh Lan cũng không hề muốn mang thai con của hắn lúc này, khi mối quan hệ giữa cô và Dương Đổng Triệt, đã không còn cách nào có thể cứu vãn được nữa.
Ngồi trong phòng tắm, cô tự trấn an mình bằng cách nghĩ rằng, thuốc tránh thai có khả năng gây vô sinh.
Không thể chỉ vì cô quên uống thuốc vài lần, mà lại dễ dính bầu như vậy.
Ỷ Thanh Lan tiến hành lấy nước tiểu vào cốc, rồi làm theo hướng dẫn ghi trên tờ giấy được đặt bên trong hộp đựng que thử thai.
5 phút sau, cô bắt đầu hoảng loạn khi nhìn thấy que thử thai trên tay, xuất hiện hai vạch màu đỏ.
Cô liên tục lắc đầu phủ nhận, như không muốn tin vào chính cặp mắt của mình.
Ỷ Thanh Lan cho rằng que thử thai này có vấn đề, liền run rẩy cầm một chiếc que thử thai khác kiểm tra lại.
Nhưng... cho dù cô thử qua bao nhiêu chiếc que thử thai, thì vẫn cho ra một kết quả duy nhất như lúc ban đầu.
“Nếu cô dám để xảy ra sự cố, tôi sẽ chơi cô tới khi cô sảy thai mới thôi.”
Ỷ Thanh Lan ngồi bệt xuống sàn nhà, vẫn cương quyết lắc đầu chối bỏ sự thật này.
Trong đầu lại văng vẳng lời nói của Dương Đổng Triệt, trong đêm tân hôn.
Vỏ bọc mạnh mẽ mới xây dựng không bao lâu đã bị phá vỡ.
Nước mắt lại theo một thói quen lã chã rơi xuống.
Từ lúc ở Tập đoàn trở về, Ỷ Thanh Lan nói muốn đi tắm.
Nhưng cô đã ở trong phòng tắm cả tiếng đồng hồ rồi, mà mãi vẫn chưa thấy ra.
Dương Đổng Triệt ở bên ngoài bắt đầu sốt ruột, vươn tay đập mạnh vào cửa phòng tắm.
- Thanh Lan, cô tắm xong chưa vậy?
Cô giật mình hoàn hồn khi nghe thấy tiếng đập cửa, kèm theo đó là giọng nói của hắn.
Càng thêm hoảng loạn vì sợ Dương Đổng Triệt biết vừa rồi ở ngoài, cô chính là đi mua que thử thai.
Ỷ Thanh Lan vội vội vàng vàng đưa tay lên lau sạch nước mắt trên mặt, đem toàn bộ đồ thử thai nhét vào trong cái túi nilon đen mà cô vừa đem về nhà.
Rồi đem giấu nó vào bên trong cái túi đỏ treo trong phòng tắm.
Nơi mà cô vẫn thường để đồ dùng của phụ nữ.
Để chắc chắn hơn, ngày mai chắc cô phải đến tìm chị họ làm bên phụ sản, nhờ chị ấy siêu âm tử cung cho mới được.
Sau khi dùng khăn lau mặt, Ỷ Thanh Lan mở cửa phòng tắm ra.
Rõ ràng đã biết trước Dương Đổng Triệt đứng bên ngoài, nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn thấy hắn, cô vẫn chột dạ mà giật mình.
Nhìn bóng dáng cô đi tới ngồi xuống trước bàn trang điểm, hắn chợt cảm thấy thái độ của cô hôm nay có chút khác lạ.
Về sau... hắn cũng chỉ biết lắc đầu cho qua rồi đi vào nhà tắm.
Đêm muộn, hai người vẫn cùng nằm chung trên một chiếc giường.
Ỷ Thanh Lan quay lưng về phía hắn, vẫn nhắm mắt nhưng không hề đi vào giấc ngủ.
Trong đầu cô bây giờ chỉ là hình ảnh, của chiếc que thử thai hiện hai vạch.
Âm thầm cầu nguyện cho cả hộp que thử thai cô mua đều bị lỗi.
Bởi vì, hôm nay cô khi không lại vào hiệu thuốc mua đồ, Dương Đổng Triệt không dám hỏi xem Ỷ Thanh Lan không khỏe chỗ nào.
Nên chỉ có thể nhân lúc cô ngủ mà đặt tay lên trán của cô.
Sau khi kiểm tra, thấy độ ấm trên trán của cô giống như trán của mình, mà hắn hiện tại hoàn toàn khỏe mạnh.
Hắn càng tò mò không biết ban chiều cô rốt cuộc là mua thứ gì.
Thấy Ỷ Thanh Lan ngủ rồi, Dương Đổng Triệt cũng đành miễn cưỡng gác nghi vấn trong đầu qua một bên.
Nằm xoay lưng về phía cô, nhắm mắt từ từ thiếp đi lúc nào không hay.
Bởi vì chưa hề ngủ, cho nên hành động vừa rồi của hắn, đương nhiên đã bị cô phát giác.
Hắn không hề hay biết khi hắn thu tay về và nằm xuống, đôi lông mày của Ỷ Thanh Lan lập tức nhíu lại vì khó hiểu.
Dương Đổng Triệt thế kia là đang quan tâm cô sao?
Sự ân cần này của hắn là xuất phát từ tận đáy lòng, hay chỉ là đang cảm thấy áy náy với cô, vì những chuyện xảy ra những ngày qua?
Nghĩ đến đây, Ỷ Thanh Lan lại tự giễu trong lòng.
Hắn chưa bao giờ yêu cô, lại từng chính miệng thừa nhận ghét cô.
Một người như hắn thì làm sao có thể thật lòng muốn quan tâm cô chứ?
Đêm đó, Ỷ Thanh Lan không tài nào ngủ được.
[...]
Hôm sau là ngày chủ nhật, cô không phải đi làm.
Bèn viện cớ tới thăm chị họ cô là Kha Tịch Tuyết, để lén đi siêu âm.
Vì không muốn Dương Đổng Triệt sinh nghi, nên Ỷ Thanh Lan đã chủ động đưa ra đề xuất kêu Tài xế riêng của hắn, đưa cô tới chỗ làm việc của chị mình.
Dĩ nhiên, sau khi tới nơi, cô bảo người đàn ông tên Tần kia đứng ngoài chờ.
Còn bản thân một mình bước vào trong phòng khám của Kha Tịch Tuyết.
- Em có thai rồi. Hơn nữa, thai nhi còn đã được 7 tuần tuổi.
Sau khi lấy được kết quả siêu âm, chị họ của Ỷ Thanh Lan liền thông báo cho cô biết.
Cô đã thử bằng que thử thai rất nhiều lần, mà hai biện pháp kiểm tra thai nhi đều cho ra một kết quả như nhau.
Lần này... cho dù cô có không muốn tin, thì cũng không thể chối bỏ được chuyện bản thân, đang mang trong mình cốt nhục của Dương Đổng Triệt.
Rõ ràng là bây giờ Ỷ Thanh Lan đã có con.
Nhưng thay vì vui mừng, cô lại bật khóc nức nở.
Bởi vì đây là phòng khám tư nhân của Kha Tịch Tuyết, mà hiện tại trong phòng chỉ có hai người.
Cho nên, Ỷ Thanh Lan không cần sợ người khác nhìn vào sẽ chê cười.
Kha Tịch Tuyết nhìn thấy cô tự nhiên lại khóc, nhất thời có hơi lúng túng, không biết phải phản ứng ra sao.
- Lan, em sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc?
Ỷ Thanh Lan ngồi trên chiếc giường đơn, vòng hai tay ôm lấy eo chị họ mình.
Đem toàn bộ những cay đắng, tủi nhục mà bản thân phải gánh chịu, trút hết vào những giọt nước mắt.
Cứ thế oà khóc như chưa từng được khóc bao giờ.
- Chị, em phải làm sao bây giờ?
Kha Tịch Tuyết vòng hai tay, ôm lấy bờ vai gầy của Ỷ Thanh Lan, vỗ về an ủi.
- Ngoan, có chị ở đây rồi. Nếu em muốn khóc, hãy cứ khóc đi cho nhẹ lòng.