Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 75: Mục đích thật sự của lưu trạch vĩ là gì?




Ngày hôm sau, Lưu Trạch Vĩ bất ngờ tìm đến nhà thăm Ỷ Thanh Lan.

Tuy cô và Dương Đổng Triệt đang chiến tranh lạnh.

Nhưng khi biết có khách tới chơi, hai người bọn họ lại tỏ ra rất hoà thuận.

Giống như chưa từng phát sinh những mâu thuẫn.

Hắn đẩy cô xuống dưới lầu bằng xe lăn.

Nhìn thấy Lưu Trạch Vĩ đến còn mang theo quà.

Hắn cố nặn ra một nụ cười, mặc dù trong tâm trí vẫn chưa thể thoát khỏi suy nghĩ, về vấn đề giữa mình và Ỷ Thanh Lan.

- Cậu Lưu tới chơi là quý lắm rồi! Còn bày vẽ quà cáp làm gì cho tốn kém vậy?

Đợi Dương Đổng Triệt ngồi xuống ghế sofa đối diện trong phòng khách, Lưu Trạch Vĩ mới lên tiếng đáp.

- Cũng chỉ là chút bánh kẹo cùng trái cây, biếu anh với Thanh Lan ăn lấy thảo, chẳng đáng bao nhiêu. Mong hai người nhận cho tôi vui.

Anh ta vốn cũng biết chuyện người ta đồn thổi, rằng Dương Đổng Triệt qua đêm ở trong nhà hàng với nhân viên nữ, cũng như chuyện xảy ra ở Tập đoàn hôm qua.

Thế nhưng dẫu sao đây cũng là chuyện riêng giữa hắn và Ỷ Thanh Lan.

Anh ta cũng không tiện xen vào, nên vẫn tỏ ra như không biết chuyện gì cả.

- Cậu Lưu đã nói như vậy rồi! Nếu tôi không nhận thì thành ra lại không nể mặt cậu rồi! Cậu Lưu uống nước đi.

Quả thực... cái lần mà cô đi ăn với Lưu Trạch Vĩ, Dương Đổng Triệt đã rất khó chịu.

Thế nhưng... sau đó cũng không thấy anh ta cố tình tiếp cận Ỷ Thanh Lan nữa, kèm theo sự biết điều của anh ta lúc ở bệnh viện.

Hắn cũng không ghen tuông mù quáng nữa.

Hiện tại, thái độ mà hắn đối với Lưu Trạch Vĩ ở ngoài mặt, cũng chính là thái độ chân thực nhất mà hắn dành cho anh ta.

Anh ta nghe lời Dương Đổng Triệt, vươn tay cầm chén trà lên uống một ngụm, rồi lại từ tốn đặt nó xuống mặt bàn.

Do dự một chút, Lưu Trạch Vĩ cuối cùng cũng lựa lời mà hỏi Ỷ Thanh Lan.

- À... Thanh Lan, anh muốn hỏi một chút. Lần trước... tại sao Nhạc Yên lại nói vì giúp cô ấy, nên mới bị người ta đẩy xuống cầu thang? Chuyện là sao vậy?

Thật ra... chuyện này anh ta vốn đã muốn hỏi cô từ lâu.

Nhưng bởi vì cô bị thương mới xuất viện xong, anh ta không muốn làm phiền cô nghỉ ngơi.

Cho nên, mãi đến tận hôm nay mới tìm cô để hỏi.

Mặc dù đang rất mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, nhưng cô vẫn phải cố cùng Dương Đổng Triệt diễn cho tròn vai.

Không để Lưu Trạch Vĩ nhìn thấy bộ dạng đau khổ của mình.

Ỷ Thanh Lan nhìn anh ta nở một nụ cười có phần yếu ớt.

- À, hôm đó... lúc em đang đứng trước cổng Tập đoàn chờ chồng em đến đón, thì nhìn thấy chị Yên cùng Trợ lý, quay lại Tập đoàn trong bộ dạng vội vã.

- Hỏi ra mới biết chị ấy bị rơi một bên hoa tai, là kỷ vật mà mẹ chị ấy để lại. ên em đã theo hai người họ vào trong Tập đoàn, để tìm giúp chiếc hoa tai đó.

Lưu Trạch Vĩ rũ mi mắt xuống, dường như có điều khó nghĩ, về sau lại hỏi cô.

- Vậy... tại sao em lại đi đến khu vực cầu thang bộ? Em nghĩ Nhạc Yên sẽ đi qua đường cầu thang bộ ở lầu ba sao?

Cô lắc đầu phủ nhận.

- Dạ không. Là do chị Yên nói hôm đó thang máy đông người, chị ấy không thích đi thang máy.

- Với lại... chị ấy muốn vận động một chút nên đã đi cầu thang bộ.

Ỷ Thanh Lan vấn giống như lúc ở bệnh viện, kể lại tường tận sự việc ngày hôm đó, không hề thêm bớt một câu nào.

- Chị Yên nói mọi người chia nhau ra tìm cho nhanh. Kêu em đến cầu thang bộ xem có thấy hoa tai chị ấy đánh rơi hay không.

Dương Đổng Triệt bắt đầu nghi ngờ, không hiểu sao Lưu Trạch Vĩ vừa đến đây, lại hỏi về chuyện Ỷ Thanh Lan bị người khác đẩy xuống cầu thang.

Không đúng! Chính xác anh ta chỉ chăm chăm hỏi về vấn đề, liên quan đến Nhạc Yên.

Rốt cuộc, mục đích thật sự của anh ta là gì?

- Sao tự nhiên cậu Lưu lại hỏi chuyện này vậy?

Hắn tự nhiên lại hỏi, làm cho Lưu Trạch Vĩ giống như có tật giật mình, cố ý cười cười nói một câu cho qua chuyện.

- À... không... không có gì! Chỉ là chân Thanh Lan đang bị thương, chắc Dương thiếu cần ở bên cạnh chăm sóc cho cô ấy, e là sẽ không có thời gian để điều tra, xem ai là người hại cô ấy.

- Mà đợt này tôi cũng rảnh, nên muốn thử làm thám tử tư xem sao.

Anh ta lại hỏi hắn một câu, như muốn đánh lạc hướng vấn đề.

- Chắc Dương thiếu sẽ không cảm thấy phiền, nếu như tôi muốn góp chút sức giúp đỡ hai người chứ?

Trông thấy thái độ có vẻ mất đi sự tự nhiên của Lưu Trạch Vĩ.

Dương Đổng Triệt càng khẳng định anh ta có vấn đề.

Xong, cũng không có ý định vạch trần.

- Cậu Lưu có lòng như vậy. Sao tôi lại cảm thấy phiền chứ?

- Ngược lại, tôi còn sợ làm phiền cậu Lưu để tâm đến chuyện của vợ tôi.

Lưu Trạch Vĩ vội vàng xua tay.

- Không phiền...! Không phiền...!

Anh ta đến chỉ hỏi có như vậy, rồi viện lý do phải lên Tập đoàn có việc mà rời khỏi biệt thự.

Đợi Lưu Trạch Vĩ đi ra khỏi cổng biệt thự.

Ỷ Thanh Lan trở về dáng vẻ lạnh lùng giống như đêm qua, tự mình di chuyển xe lăn lên phòng ngủ.

Dương Đổng Triệt đứng trong sân biệt thự, nhìn theo hướng Lưu Trạch Vĩ vừa rời khỏi, trong lòng đầy rẫy những suy tư.

[...]

Rời khỏi nhà của Dương Đổng Triệt, Lưu Trạch Vĩ thật sự đi đến Tập đoàn Xuân Loan.

Nhưng khi xe vừa dừng lại trước cổng, anh ta tự mình mở cửa bước xuống xe, rồi bước vào trong toà nhà với bộ dạng khẩn trương.

Anh ta tìm thấy Nhạc Yên ở trong phòng hoá trang.

Bất chấp hình tượng có thể bị sụp đổ.

Lưu Trạch Vĩ sắc mặt lạnh lùng đến cùng cực, bước vào trong phòng nắm tay Nhạc Yên, kéo đi trước sự ngỡ ngàng của nhiều người có mặt trong phòng.

Lưu Trạch Vĩ kéo Nhạc Yên đến phòng làm việc của mình, ép sát cơ thể cô ta vào một góc tường, lạnh nhạt chất vấn như đang lấy lời khai của tội phạm.

- Nói, có phải người đẩy Thanh Lan xuống cầu thang là cô hay không?