“Ỷ Thanh Lan, cô ta vô phúc mới gả cho một tên bệnh hoạn, biến thái như anh.”
Ỷ Thanh Lan nhận ra cô gái thoá mạ Dương Đổng Triệt, thông qua việc nhìn thấy Ngân Xuyên xuất hiện trong video phát trực tiếp này, cùng với giọng nói rất quen kia.
Nếu cô không nhầm thì người chê bai cô, lấy phải một người chồng không ra gì chính là Lam Điềm, bạn thân của Ngân Xuyên.
Lời Lam Điềm nói ra, giống như một gáo nước lạnh, dội thẳng vào người cô.
Bây giờ, Ỷ Thanh Lan lại cảm thấy lời cô ta nói rất đúng!
Là do cô không có số sung sướng, nên mới đi yêu và chấp nhận kết hôn với một người đàn ông, vừa gia trưởng, lại vừa biến thái giống như Dương Đổng Triệt.
Bây giờ, có muốn buông bỏ cũng không có cách nào buông được.
Cuộc hôn nhân này đã sớm giống như xiềng xích, buộc chặt lấy tay chân cô.
Cô càng vùng vẫy muốn thoát ra, nó lại càng siết chặt khiến cho cô càng thêm đau đớn.
Đã nhiều lần tự nhủ với lòng mình rằng, đừng quan tâm đến chuyện Dương Đổng Triệt, đi tìm thú vui bên ngoài nữa.
Thế nhưng tại sao khi tận mắt nhìn thấy, hắn thân mật với cô gái khác.
Trái tim của cô vẫn quặn thắt lại như thế này?
Mặc dù biết rõ là nhu cầu tình dục của hắn rất cao.
Nhưng Ỷ Thanh Lan không thể ngờ hắn dám đến Tập đoàn, nơi cô làm việc để cưỡng bức Thực tập sinh.
Hắn làm như vậy, sau này đi làm cô còn mặt mũi nào để mà nhìn người khác đây?
Xe của Dương Đổng Triệt vừa dừng lại trong sân biệt thự, hắn đã khẩn trương mở cửa xe bước ra ngoài.
Vội vàng chạy vào trong nhà, rồi một mạch đi thẳng lên phòng ngủ của cô và hắn, chủ động mở cửa ra.
Ỷ Thanh Lan bị tiếng động phát ra từ cánh cửa gỗ làm cho giật mình.
Đôi mắt mọng nước của cô bây giờ, căn bản là nhìn không rõ bóng dáng của hắn.
Nhưng bất quá vẫn nhìn ra người đang đứng ở cửa phòng là ai.
Khi càng đến gần, hắn càng thấy rõ là cô đang khóc.
Nhìn đoạn video trong điện thoại, mà Ỷ Thanh Lan vẫn đang cầm trên tay.
Hắn cũng biết là không thể giấu được cô, chuyện vừa xảy ra ở Tập đoàn Xuân Loan nữa.
Bây giờ, trong đầu Dương Đổng Triệt chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó là phải mau chóng giải thích rõ ràng chuyện này với cô.
- Thanh Lan, cô nghe tôi nói. Mọi chuyện...
Như một kịch bản dập khuôn, lời hắn nói ra bây giờ giống hệt lời giải thích lúc trước.
Khi cô nhìn thấy vết son môi đỏ tươi, dính trên áo sơmi của hắn.
Vừa nhìn thấy hắn bước vào, cô vội vàng đưa tay lên lau sạch những giọt nước mắt, vương trên khuôn mặt xinh đẹp.
Cô không cho phép bản thân mình yếu đuối thêm nữa, nhất là trước mặt Dương Đổng Triệt.
Và lần này cũng không chờ hắn nói hết câu.
Ỷ Thanh Lan đã lên tiếng cắt ngang.
- Nếu anh muốn nói đến chuyện xảy ra ở Tập đoàn, giữa anh và Ngân Xuyên thì không cần đâu. Em quen rồi!
- Anh từng nói đàn ông có thể năm thê, bảy thiếp. Em thì làm gì có tư cách để quản những chuyện anh làm.
Cô nhìn hắn nở nụ cười, một nụ cười vô cùng ảm đạm.
- Em chỉ cầu xin anh sau này, có muốn tán tỉnh phụ nữ. Xin anh không làm nó ở những nơi em làm việc! Và em cũng sẽ không bao giờ từ bỏ, nghề nghiệp diễn xuất của mình.
Vừa nói dứt lời, Ỷ Thanh Lan liền đặt điện thoại lên mặt tủ, nằm xuống giường xoay lưng về phía hắn.
Mặc dù đã tự nhủ với lòng mình rằng phải mạnh mẽ.
Nhưng chẳng hiểu tại sao khi cô vừa quay mặt đi, những giọt nước mắt mặn chát lại đua nhau tràn ra khỏi viền mắt, cứ thế thấm vào gối.
Thật ra... tuy Dương Đổng Triệt chưa nói hết, nhưng cô lại có thể đoán được rằng hắn muốn nói gì.
Chắc chắn hắn sẽ lại nói tất cả mọi chuyện, chỉ là hiểu lầm giống như những lần trước.
Hôm qua, hắn nói mình bị say rượu không biết gì, nên mới cùng Giang Hạ Trúc phát sinh quan hệ ở ngay trước mặt cô ta.
Nhưng cô ta lại không lên tiếng phản bác.
Cứ cho là Giang Hạ Trúc thật sự không phải tình nhân của hắn đi.
Thế còn chuyện hắn mua lắc tay tặng tình nhân, với chuyện dấu son môi trên áo của hắn thì sao?
Một lần, hai lần thì có thể là hiểu nhầm, nhưng nhiều lần như vậy thì có thể là giả được hay sao?
Tại sao hắn cứ phải cố giải thích mọi chuyện với cô, trong khi chính miệng hắn đã từng thừa nhận, rằng bản thân có vô số tình nhân bên ngoài?
Nếu có thể, Ỷ Thanh Lan mong bản thân bị mất trí nhớ, để quên đi Dương Đổng Triệt, và cả tình yêu mà cô dành cho hắn.
Hắn bị lời nói thoát ra từ miệng của cô làm cho sững người lại.
Thật không ngờ những lời mà hắn từng nói ra, cô lại ghi nhớ kỹ càng đến như vậy.
Có điều... câu nói “đàn ông có thể năm thê, bảy thiếp” kia đúng là hắn từng nói.
Bây giờ, cho dù hắn cứ cố muốn giải thích, thì có lẽ Ỷ Thanh Lan cũng nghe không lọt lỗ tai đâu.
Dương Đổng Triệt lặng lẽ đứng nhìn tấm lưng hao gầy của cô một lúc rất lâu.
Cuối cùng cũng chịu không được, mà bỏ sang phòng làm việc.
Hắn không biết là lúc mình xoay người rời khỏi, cô đã nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng cao lớn của hắn.
Hai người bọn họ mỗi người ở một phòng, nhưng tâm trí lại hướng về đối phương.
Lúc trước, cho dù hắn lạnh lùng như thế nào, đối xử tệ với cô ra sao, thì cô vẫn luôn để tâm đến hắn.
Dương Đổng Triệt thật sự không biết từ khi nào, cô đã dần thờ ơ với những chuyện liên quan đến hắn như vậy?
Liệu có phải là sự ích kỷ, bảo thủ của hắn đã dần đẩy cô đi ra xa hắn rồi không?
Không, không phải như thế!
Vừa rồi Ỷ Thanh Lan vẫn còn rơi lệ.
Nghĩa là cô vẫn còn quan tâm đến hắn, đúng không?
Lần trước, khi nhìn thấy vết son dính trên áo của hắn, cô cũng tỏ thái độ y như hôm nay.
Còn cả lần sau lúc đi họp báo về nữa.
Bây giờ, cô chỉ là đang nhất thời giận dỗi hắn thôi phải không?
Qua vài ngày nữa, cô sẽ lại trở về là Ỷ Thanh Lan của hắn như trước kia, có đúng không?
Càng nghĩ, tâm trí Dương Đổng Triệt càng trở nên rối loạn.
Hắn tức giận gạt hết tất cả tài liệu, trên bàn làm việc xuống sàn nhà.