Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 67: Cậu bác cũng thật rảnh rỗi.




Dương Đổng Triệt biết sức khỏe của Ỷ Thanh Lan còn yếu, cần phải được tẩm bổ.

Lại biết giờ này có lẽ ba hắn cùng Dương Uy Long đã đến Tập đoàn.

Cho nên, đặc biệt đem cháo tổ yến cùng canh gà hầm đến cho cô.

Vừa nghe nói Bác Nghệ Bân cũng đến đây, sắc mặt của hắn lập tức tối sầm lại.

Không trả lời Hà Tiên mà trực tiếp đi thẳng vào trong nhà.

Hắn vốn không thích có người đàn ông nào khác ngoài mình ở bên cạnh cô.

Nhất là Bác Nghệ Bân, kẻ mà lúc trước có quan hệ rất thân thiết với Ỷ Thanh Lan.

Nhìn thấy vẻ mặt biến sắc của Dương Đổng Triệt, Hà Tiên biết ngay hắn đang ghen.

Cô ta xoay người khoanh hai tay trước ngực, nhìn theo bóng dáng của hắn bước vào trong nhà.

Đôi môi son đỏ lại khẽ cong lên một nụ cười sảo quyệt, rồi mới rời khỏi nhà họ Dương.

Trò chuyện một hồi, lúc này Ỷ Thanh Lan mới bất chợt để ý đến, bọc đồ mà Bác Nghệ Bân mang đến, tò mò mà hỏi.

- Kia... là gì vậy anh?

Anh ta nghe lời cô nói, liền nhìn về phía túi nilon, mà Hầu gái vừa đặt lên mặt bàn kính, rồi lại nhìn cô cười.

- À, anh có mua một ít bánh mochi, cùng với Lê Đức Phật và táo Sekai Ichi cho em. Để anh lấy cho em ăn nhé?

Cô không từ chối, ngược lại còn cười với anh ta.

- Vậy... làm phiền anh!

- Anh không thấy phiền!

Bác Nghệ Bân hôm nay có vẻ khá vui, khi Ỷ Thanh Lan không né tránh anh ta.

Nhìn thấy trên mặt bàn có một con dao dùng để gọt trái cây, anh ta đứng dậy bước đến bên bàn.

Mở túi nilon lấy ra một trái táo rất to, cầm lấy con dao từ từ gọt vỏ táo.

- Ừm... chuyến đi quay lần này của anh có thuận lợi không?

Cô hơi do dự, rồi nghĩ đến chuyện Bác Nghệ Bân, lúc nào cũng đối xử tốt với mình.

Cô cũng quan tâm mà hỏi thăm về công việc của anh ta.

- Công việc của anh dạo gần đây rất tốt! Hầu như không gặp trục trặc gì. Nên mới có thể đi nhanh, về sớm như vậy.

Anh ta vừa gọt trái cây vừa quay lại nhìn cô đáp, chẳng may lại không cẩn thận để bị con dao cứa trúng tay, làm cho anh ta phải kêu lên một tiếng vì đau.

- A...

Ỷ Thanh Lan nghe thấy tiếng kêu của anh ta, thì liền lo lắng mà hỏi.

- Anh bị sao vậy? Có phải cắt trúng tay rồi không?

Bác Nghệ Bân cố dùng ngón tay bịt miệng vết thương để cầm máu.

Nhưng vết cứa khá sâu, máu vẫn cứ thế chảy ra, nhuộm đỏ mấy ngón tay.

Còn không nhìn thấy miệng vết thương đâu nữa.

- Xem này, anh hậu đậu quá! Có mỗi cái việc gọt trái cây cho em ăn thôi cũng không xong.

Ỷ Thanh Lan nhìn thấy anh ta vì mình mà bị thương, thì vô cùng áy náy.

Bèn tự mình đẩy xe lăn đến chỗ để hộp dụng cụ y tế, lấy ra một miếng băng dán cá nhân, rồi quay lại nói với anh ta.

- Anh vào nhà tắm rửa tay đi. Xong rồi ra đây em dán băng cho.

Bác Nghệ Bân gật đầu đồng ý, rồi xoay người bước vào nhà tắm rửa tay theo ý của cô.

Sau khi lau khô tay rồi mới bước ra ngoài, để cô giúp băng vết thương hở lại.

Lúc này, Dương Đổng Triệt đã đến ngay bên ngoài phòng ngủ của cô.

Bởi vì thấy cửa không khoá, nên hắn trực tiếp đưa tay lên cầm lấy tay cầm của cánh cửa gỗ, đẩy cửa tiến vào bên trong mà không có lấy một tiếng gõ cửa.

Cũng may mà cửa không khoá.

Bằng không, với tâm trạng cục súc của hắn lúc này, khéo mà lại dùng chân phá cửa xông vào.

Nhưng... gì thế này?

Khi hắn vừa bước vào trong, đập vào mắt hắn là cảnh tượng vợ mình đang cầm tay người đàn ông khác.

Đã thế đầu hai người còn rất sát gần nhau, thiếu chút nữa là chạm vào nhau rồi.

Nhìn thấy viễn cảnh trước mặt, máu điên của Dương Đổng Triệt lập tức nổi lên, hắn giận dữ quát hớn.

- Hai người đang làm cái trò gì vậy?

Bởi vì Bác Nghệ Bân khá cao, để thuận tiện cho việc dán lại vết thương, anh ta đã chủ động ngồi xuống trước mặt Ỷ Thanh Lan.

Trong lúc băng bó, đầu hai người vô tình sát lại gần nhau, để cùng nhìn vết thương trên tay anh ta, mà chính bọn họ cũng không để ý đến.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên, hai người họ đều bị giật mình mà ngẩng đầu nhìn lên.

Phát hiện Dương Đổng Triệt đã xuất hiện trong phòng.

Ỷ Thanh Lan nhìn lại thì thấy, tay của mình vẫn đang nắm ngón tay bị thương của Bác Nghệ Bân.

Cô bây giờ mới ý thức được một điều rằng, hắn tức giận thế kia là vì điều gì.

Liền hốt hoảng mà vội vàng thả tay người kia ra.

Nếu cô nhớ không nhầm thì, Dương Đổng Triệt cũng từng hỏi một câu y chang như thế này, ở ngay chính trong ngôi biệt thự này.

Khi hắn nhìn thấy Dương Uy Long ngồi gần cô.

Nhìn hành động cùng biểu cảm khác lạ trên mặt Ỷ Thanh Lan.

Bác Nghệ Bân không khó để hiểu ra cô là sợ Dương Đổng Triệt hiểu nhầm, quan hệ giữa cô và anh ta.

Vì không muốn cô phải khó xử, nên anh ta chủ động đứng dậy giải thích với hắn.

- Dương thiếu đừng hiểu lầm. Vừa rồi tôi gọt trái cây không may bị cắt trúng ngón tay.

- Thanh Lan chỉ là đang giúp tôi, dán băng cá nhân lên miệng vết thương mà thôi.

Dương Đổng Triệt đương nhiên là coi, lời thanh minh từ người bạn khác giới này của vợ mình, chỉ như mấy lời ngụy biện.

Không may sao?

Có mà anh ta cố tình thì có.

Hắn cảm thấy Bác Nghệ Bân này so với Phó Kiến Đằng, cũng không bớt khó ưa hơn là bao nhiêu.

Mà mấy tên đàn ông tiếp cận với Ỷ Thanh Lan, hắn chẳng ưa nổi tên nào cả.

Ngay cả thằng em trai cùng cha khác mẹ là Dương Uy Long cũng thế.

Dương Đổng Triệt đem cặp lồng đồ ăn đặt lên mặt bàn.

Tuy trong lòng vẫn còn chưa hết ghen tức, nhưng bên ngoài hắn cũng không định xông vào, đánh Bác Nghệ Bân để dằn mặt.

Mà chỉ buông lời mỉa mai anh ta.

- Cậu Bác đây cũng thật rảnh rỗi. Đến đâu không đến, lại chui vào phòng ngủ của vợ người khác đi gọt trái cây.

- Mà lại là lúc chồng người ta còn không có ở đây, trong phòng lại còn không có thêm người thứ ba.

Cả cô và Bác Nghệ Bân đều biết, hắn chính là đang móc mỉa anh ta.

Nhưng Ỷ Thanh Lan cũng không nói gì.

Cô bất chợt nhớ lại câu nói “trai năm thê bảy thiếp, gái chính chuyên một chồng” của Dương Đổng Triệt, rồi lại chế giễu trong lòng.

Hắn ngoại tình thì vẫn có thể không biết xấu hổ mà ngẩng cao đầu.

Còn cô rõ ràng luôn giữ đúng bổn phận, thì lại bị hắn mắng là loại phụ nữ lăng loàn.

Tại sao thời đại công nghiệp hoá, hiện đại hoá như thế này rồi.

Mà phụ nữ vẫn phải chịu thiệt thòi như vậy?

Hay là chỉ có cô ngu dốt, đi lấy một người chồng chẳng ra gì, đến bỏ cũng không bỏ được nên mới như thế?

Bác Nghệ Bân trước giờ, vẫn luôn không ưa Dương Đổng Triệt ra mặt.

Bây giờ, lại để hắn có cái cớ chế giễu mình, anh ta cũng khó tránh khỏi tức giận, tới mức bàn tay cuộn chặt lại thành nắm đấm, nhưng rất nhanh phải duỗi ra.

Anh ta cũng không khá hơn hắn là bao.

Chung quy vẫn phải vì Ỷ Thanh Lan mà nhịn xuống lửa giận trong lòng, để không làm ra chuyện mất mặt ở đây.

- Thật xin lỗi Dương thiếu! Tôi nghe nói Thanh Lan bị té cầu thang, được đưa về đây chăm sóc nên mới qua thăm.

- Do Thanh Lan nói chỉ muốn ở trong phòng, không muốn ra ngoài nên tôi mới ở đây trò chuyện với cô ấy.

- Lần sau, tôi sẽ rút kinh nghiệm cùng Thanh Lan đến phòng khách nói chuyện, tránh không để Dương thiếu phải hiểu lầm.

Bác Nghệ Bân căn bản chỉ nhịn không đánh nhau với Dương Đổng Triệt.

Hắn mỉa mai anh ta như thế, anh ta dĩ nhiên cũng đáp trả nhiệt tình.

- Cơ mà... tôi nghe dư luận đồn thổi, mấy ngày trước Dương thiếu cùng nhân viên vui vẻ qua đêm, bỏ mặc vợ của mình ở trong bệnh viện với người ngoài.

- Không biết tin đồn này là thật hay giả đây nhỉ?