Hắn thật sự cảm thấy rất vui, khi Ỷ Thanh Lan đã đồng ý, để hắn chăm sóc mẹ con cô.
Cho đến khi con của cô và Dương Đổng Triệt được sinh ra đời, và tròn một tuổi.
- Cảm ơn em!
Ỷ Thanh Lan có hơi ngạc nhiên.
Hình như đây là lần đầu tiên, cô nghe Dương Đổng Triệt chủ động nói tiếng “cảm ơn” với cô, trong suốt hơn chục năm qua.
Hắn vươn tay cầm một chai nước trong túi nilon mà mình vừa mua về.
Mở nắp rót ra một cái cốc nhựa, rồi mới đưa cho Ỷ Thanh Lan.
- Em uống nước đi. Đây là nước dừa nguyên chất, tôi bảo người ta bổ trực tiếp, rồi cho nước vô chai để đem về cho em đấy.
- Đây là dừa biển, loại dừa rất hiếm và đắt, nhưng bù lại thì hàm lượng dinh dưỡng rất cao.
- Tôi nghe người ta nói phụ nữ mang thai, uống nước dừa rất tốt cho cả hai mẹ con.
Để mua được một trái dừa biển, cần phải tiêu tốn gần 400 đô la.
Mà loại dừa này rất hiếm, mỗi cây phải cần tới 40 năm để sinh trưởng và phát triển, lại cần thêm 5 đến 10 năm để kết trái.
Không phải cứ có tiền là có thể mua được đâu.
Không ngờ tới có ngày, Dương Đổng Triệt lại chu đáo với Ỷ Thanh Lan như vậy.
Đã đồng ý tiếp nhận sự chăm sóc của hắn rồi, nên cô cũng không từ chối đồ ăn, thức uống từ Dương Đổng Triệt.
Mà chủ động nhận lấy cốc nước từ tay hắn, đưa lên môi uống một ngụm.
Dường như hài lòng với thái độ hợp tác của Ỷ Thanh Lan.
Môi mỏng của Dương Đổng Triệt nở một nụ cười ôn hoà, nhẹ nhàng hỏi.
- Có ngon không?
Cũng chẳng uống được hết nước trong cốc.
Chỉ được một vài ngụm, cô lại để cốc nước xuống mặt tủ cạnh đầu giường.
Giọng nói thoát ra khỏi miệng khá bình thản, không mang bất cứ loại cảm xúc nào.
- Rất ngon!
Đúng lúc này, Vương Duy đem theo một chiếc cặp lồng bước vào trong phòng, cung kính nói với Dương Đổng Triệt.
- Thiếu gia, cháo đã được đem đến.
Hắn nhận lấy chiếc cặp lồng có thiết kế cút cắm điện, thuận tiện cho việc hâm nóng đồ ăn từ tay Vương Duy, rồi nói với cậu ta.
- Tôi có thể tự mình đút cháo cho Thanh Lan. Cậu ra ngoài đi.
Đợi Vương Duy cúi đầu rồi rời khỏi phòng.
Dương Đổng Triệt đứng dậy đặt cặp lồng lên mặt tủ, mở nắp lấy ra một tô cháo nghêu nấu với nấm.
Rồi lại ngồi xuống ghế trước mặt Ỷ Thanh Lan.
- Em ăn ít cháo nhé? Từ lúc ở ngoại ô trở về, em đã ăn gì đâu.
Cô không phản đối, mà ngược lại còn ngoan ngoãn để hắn đút ăn.
[...]
Ngày hôm sau, thấy Ỷ Thanh Lan không có dấu hiệu gì bất thường.
Dương Đổng Triệt liền làm thủ tục xuất viện, rồi đưa cô ra viện.
Kha Tịch Tuyết biết chuyện hắn muốn đón Ỷ Thanh Lan về nhà chăm sóc, nhưng cũng không phản đối.
Một ngày ở bệnh viện, tận mắt nhìn thấy Dương Đổng Triệt bỏ cả công việc ở Tập đoàn, chỉ để ở bên cạnh chăm sóc cho em họ của cô ta.
Kha Tịch Tuyết có thể nhìn ra được là hắn đã thật sự thay đổi, và yêu thương Ỷ Thanh Lan thật lòng.
Chứ không phải là đang đóng kịch.
Kha Tịch Tuyết biết, Ỷ Thanh Lan vẫn còn tình cảm với Dương Đổng Triệt.
Mà bọn họ lại còn có chung với nhau một đứa con.
Nếu có thể, Kha Tịch Tuyết cũng rất hy vọng, Ỷ Thanh Lan có thể tha thứ cho Dương Đổng Triệt.
Hắn không đưa Ỷ Thanh Lan trở về biệt thự cũ, mà đưa cô đến một căn biệt thự còn lớn hơn, ở giữa trung tâm thành phố.
Trong tay Dương Đổng Triệt sở hữu không ít những căn biệt thự, chung cư tiền tỷ.
Chỉ là trước giờ hắn chưa bao giờ đề cập đến chuyện này, nên Ỷ Thanh Lan mới không biết thôi.
Xe hơi dừng lại bên trong khuôn viên biệt thự.
Đợi Vệ sĩ mở cửa xe phía sau, Dương Đổng Triệt mới bước xuống, đồng thời cẩn thận đỡ cô ra ngoài.
Mặc dù bao nhiêu năm qua đều sống trong biệt thự.
Nhưng khi vừa đặt chân xuống nền gạch trong sân, Ỷ Thanh Lan vẫn không khỏi cảm thấy choáng ngợp, trước sự xa xỉ của ngôi biệt thự này.
Cô ước tính căn biệt thự này phải rộng đến hàng nghìn mét vuông.
Với khoảng sân trước tựa như một cái quảng trường của thành phố.
Không chỉ có vườn hoa, mà còn tích hợp cả sân trượt tuyết, sân tennis.
Không những vẫn có bể bơi, mà còn có tới hẳn bốn cái.
Khi Ỷ Thanh Lan còn đang ngây ngốc, đứng ngắm nhìn ngôi biệt thự xinh đẹp này.
Thì giọng nói của Dương Đổng Triệt lại bất ngờ vang lên, khiến cô phải chú ý vào lời hắn nói.
- Chúng ta vào trong tham quan đi. Ít nhất là trong hơn một năm nữa, tôi và em sẽ cùng sống ở đây. Cho nên, em phải nắm rõ được thiết kế của ngôi biệt thự này mới được.
Cùng cô sánh bước đi bên nhau,.
Dương Đổng Triệt liên tục nói không ngớt lời, trong khi Ỷ Thanh Lan nghe rồi cũng chẳng trả lời.
Trước giờ hắn vốn là người kiệm lời.
Trừ phi là cãi nhau, còn không thì cô chưa bao giờ thấy Dương Đổng Triệt nói nhiều.
Thế mà từ lúc hắn nói yêu Ỷ Thanh Lan, và muốn cô cho hắn một cơ hội để bù đắp cho cô.
Thấy Dương Đổng Triệt nói nhiều hơn hẳn.
Đã thế lại còn rất dẻo miệng.
- Tôi đã kêu Vương Duy liên hệ với trung tâm giới thiệu việc làm rồi, người giúp việc sẽ sớm được đưa tới đây.
- Em yên tâm! Trước khi người giúp việc đến, tôi sẽ không để em phải động tay vào bất cứ việc gì trong nhà, dù chỉ là nhỏ nhặt nhất.
- Mọi việc tôi sẽ làm hết. Tôi sẽ học nấu ăn. Cùng lắm... nếu như tôi nấu ăn không ngon, thì sẽ đưa em ra ngoài ăn nhà hàng.
Dương Đổng Triệt đưa cô vào trong phòng khách.
Không gian bên trong rất rộng, thông luôn với chỗ ăn uống.
Sử dụng thiết kế tân cổ điển, trông không khác gì cung điện hoàng gia phương Tây.
Thiết kế cầu thang đôi với phần tay vịn là gỗ uốn, kết hợp với việc mạ vàng vô cùng sang trọng, tinh tế, mà không kém phần lãng mạn.
Ỷ Thanh Lan có hơi bất ngờ, khi một người vốn dĩ khô khan giống như Dương Đổng Triệt.
Mà ngày hôm nay lại vì cô mà nói sẽ học nấu ăn.
- Sao anh không để những người làm ở biệt thự bên kia qua đây?
Hầu gái ở biệt thự cũ vừa chăm chỉ, lại vừa hiền lành, hiểu chuyện, không bao giờ tỏ thái độ khinh thường cô.
Cho dù là trước kia, Dương Đổng Triệt đối xử không tốt với Ỷ Thanh Lan.
Nếu bọn họ có thể đến đây, thì cô cũng coi như có thêm người bầu bạn, trong thời gian tới.
Như vậy, Ỷ Thanh Lan sẽ bớt cảm thấy cô đơn, mỗi khi Dương Đổng Triệt không có ở nhà.
Hắn biết phụ nữ mang thai không thể đứng lâu, cho nên liền đỡ cô đến ghế sofa trong phòng ngồi xuống trước.
Bản thân cũng ngồi xuống vị trí bên cạnh, chậm rãi đáp.
- Nếu chúng ta đã dọn đến đây sống, tức là từ bây giờ sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi không muốn bất cứ thứ gì gọi là “cũ”, tồn tại trong cuộc sống của chúng ta trong tương lai.
- Với lại, những người đó vốn không phải do tôi lựa chọn đến làm việc.
- Hơn nữa, biệt thự bên kia cũng cần có người trông coi.
- Tôi muốn những người phục vụ mẹ con em từ nay về sau, phải được chọn lựa kỹ càng, siêng năng, biết việc. Đặc biệt, tâm tư phải đơn thuần.