Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 12: Chơi cô đến rách cả cùng đồ.




Âm đạo cả ngày lẫn đêm, đều bị dị vật thô dài của Dương Đổng Triệt tấn công.

Khiến cho vết sưng tấy sau khi quan hệ tình dục, lẽ ra sẽ biến mất sau vài tiếng, thì bây giờ chỉ có thể là càng thêm phình to hơn.

Làm cho Ỷ Thanh Lan không có cách nào khép chân lại được.

Mấy ngày ở Bali sinh hoạt vợ chồng, cô chẳng những không có một chút nào cảm thấy hưng phấn.

Mà mỗi giây, mỗi phút tiếp nhận vật thể rắn rỏi của hắn, là mỗi lần cô cảm thấy cơ thể của mình, như đang phải chịu hàng trăm loại cực hình, tra tấn, hết sức dã man.

Những ngày cuối cùng ở Bali, có một hôm sau khi cô và hắn tắm chung.

Dương Đổng Triệt ép sát thân hình có phần gầy gò, xanh xao của cô vào cửa nhà tắm.

Để vòng một tròn đầy bị ép chặt lên mặt phẳng của tấm kính.

Lại từ phía sau lưng Ỷ Thanh Lan hừng hực khí, thế đem dương vật mạnh mẽ chọc thật mạnh, vào bên trong huyệt động, vẫn còn chưa hết sưng tấy đỏ đau.

Hai lòng bàn tay nhỏ bé đặt lên cánh cửa kính, cảm giác đau đớn ở tận sâu bên trong âm đạo, khiến Ỷ Thanh Lan chịu không nổi mà vặn vẹo cơ thể.

Khuôn mặt mếu máo với hai hàng nước mắt chảy dài, thanh âm nỉ non cầu xin hắn.

- Ư... Triệt... a... hơ... em... em sai rồi! Em xin lỗi anh! Xin... xin anh... tha cho em. Em... ưm... em thật sự... chịu không nổi nữa.

Đúng là vài ngày trước cô từng nghĩ rằng, bản thân có thể chịu đựng được những thủ đoạn hành hạ của Dương Đổng Triệt.

Nhưng bây giờ cô mới biết rằng bản thân sai rồi!

Hắn đúng thật là không có tính người.

Như thế này còn khổ sở hơn cái chết, gấp trăm ngàn lần.

Cô thật sự sức cùng, lực kiệt rồi, không thể chịu được nữa.

Hôm trước, Ỷ Thanh Lan chỉ là cố gắng muốn giải thích cho Dương Đổng Triệt hiểu, rằng cô không hề có ý muốn quyến rũ Chu Hiểu Minh, chứ chưa hề nhận lỗi hay xin lỗi hắn.

Cô hy vọng việc bản thân xuống nước, nhận hết lỗi sai về mình, có thể khiến hắn dừng việc đầy đọa thân xác của cô, cho dù là vài ngày thôi cũng được.

- Sai ở đâu?

Hai bàn tay to lớn nắm giữ vòng eo thon gọn của cô.

Hành động sáp nhập hai cơ thể tuy không có dấu hiệu ngừng lại, nhưng cũng chậm hơn lúc ban đầu đôi chút.

Hơi thở nồng đậm mùi vị rượu vang, phả vào cần cổ mịn màng của cô.

Dương Đổng Triệt cất giọng khàn khàn.

Cơ thể bị dồn ép đến đường cùng, khi khó chịu thì không ngừng uốn éo.

Nhưng cứ hễ cử động thì bầu ngực no đủ lại cọ xát vào tấm kính trước mặt.

Làm cho Ỷ Thanh Lan càng thêm khó chịu.

Cô nức nở đáp.

- A... em... em không nên... ưm... không nên nói chuyện với người đàn ông khác... khiến... ơ... khiến anh nổi giận. Ư... em hứa không bao giờ tái phạm nữa. Xin anh...!

Ngày kia là bọn họ phải trở về Đại Lục rồi.

Dương Đổng Triệt cảm thấy mấy ngày qua, hắn trừng phạt cô như thế cũng đã đủ.

Không thể nào để cô trở về trong tình trạng như cái xác khô.

Đi hưởng tuần trăng mật, mà người ta lại thấy giống như vừa xuất viện xong.

Cho nên, cũng thuận theo ý cô, nhưng cũng không quên cảnh cáo.

- Nói được thì phải làm được. Còn có lần sau khi tôi không tha cho cô đâu.

Nói dứt lời, Dương Đổng Triệt nhẹ nhàng đưa đẩy thêm vài cái nữa.

Sau khi xuất tinh vào trong cơ thể cô, hắn mới chịu thu về cậu nhỏ đã xẹp xuống của mình.

Thế nhưng hắn rất nhanh lại phát hiện âm đạo của cô chảy máu.

Đã thế còn chảy rất nhiều.

Từng giọt chất lỏng màu đỏ tươi, nhỏ xuống sàn nhà đá hoa màu trắng, bắn tung toé y như pháo bông.

Hắn nghi hoặc hỏi.

- Tới tháng sao?

Âm đạo nhỏ bé được hắn buông tha.

Ỷ Thanh Lan vội vàng đứng cách xa cửa kính vài bước.

Nhìn hạ thân của mình vẫn không có giấu hiệu, ngừng chảy ra từng dòng máu tươi.

Nhớ tới ngày đèn đỏ vẫn còn xa, cùng với sự đau nhức sâu bên trong âm đạo mà cô phải chịu đựng mấy ngày nay, liền sợ hãi trả lời hắn.

- Không có! Hình như... em bị rách cùng đồ âm đạo rồi.

Tại sao cô lại nghĩ như vậy?

Bởi vì cô có một người chị họ làm bên khoa phụ sản.

Từng nghe chị cô kể có nhiều người phụ nữ thấy mình bị chảy máu âm đạo, nhưng lại không phải chu kỳ kinh nguyệt.

Đặc biệt lại không thể tự cầm máu.

Sâu bên trong âm đạo có cảm giác đau đớn.

Tới lúc đi khám mới biết mình bị rách cùng đồ âm đạo.

Có một số người sau khi biết bệnh còn khóc lóc, kể việc mình bị chồng bạo hành tình dục.

Những chuyện như thế, Ỷ Thanh Lan trước đây chỉ là nghe chị cô kể lại.

Không ngờ đến có một ngày chính bản thân, lại nghi ngờ mình bị rách cùng đồ.

- Vậy bây giờ phải làm sao?

Dương Đổng Triệt là đàn ông, không có cơ quan sinh dục nữ, cho nên những chuyện như thế này hắn căn bản là nghe không hiểu.

Nhưng cũng rất lo lắng khi nhìn thấy hạ thân của cô, chảy máu không dứt.

- Em nghĩ cần phải tới bệnh viện nhờ Bác sĩ can thiệp.

Là phụ nữ, cô dĩ nhiên rất ngại khi để người ngoài biết, những vấn đề tế nhị như thế này.

Nhưng chị cô cũng từng nói, nếu rách cùng đồ mà không xử lý kịp thời.

Để lâu có thể dẫn đến nhiễm trùng âm đạo, gây nguy hiểm tới tính mạng.

Nghe tới việc phải tới bệnh viện, Dương Đổng Triệt cũng ý thức được chuyện này, nguy hiểm đối với cô cỡ nào.

Hắn vội vàng vươn hai tay, nhấc bổng cơ thể cô lên theo kiểu bế Công chúa.

Nhanh chân bước ra khỏi nhà tắm, đặt Ỷ Thanh Lan lên giường lớn, chủ động lấy quần áo mặc cho cô.

Nhìn từng hành động hết sức chu đáo của hắn, Ỷ Thanh Lan giống như được an ủi vài phần.

Từ trước tới nay hắn chưa từng lo lắng cho cô như vậy.

Chỉ cần một hành động ôn nhu này của Dương Đổng Triệt thôi, cũng đã đủ đập tan mọi tổn thương mà hắn đã gây ra cho cô.

Phụ nữ đôi khi chỉ cần như thế.

Dương Đổng Triệt gọi điện cho Vệ sĩ bảo bọn họ gọi taxi, đồng thời hỏi thăm xem bệnh viện phụ sản nằm ở đâu, rồi mới chọn một bộ đồ mặc lên người.

Xong việc, hắn trực tiếp bế cô rời khỏi phòng ngủ, bước vào trong thang máy đi xuống tầng một.

Thẳng đường bế cô vào trong chiếc xe, mà Vệ sĩ đã gọi đến.

Bản thân hắn cũng ngồi vào vị trí bên cạnh cô.

Vệ sĩ cũng leo lên chiếc xe phía sau, đi theo bảo vệ bọn họ.

Dù sao ở đây không phải Đại Lục, không ai biết hắn với cô là ai.

Đưa Ỷ Thanh Lan đi khám phụ khoa, hắn cảm thấy cũng không có gì đáng lo ngại.

Chiếc taxi dừng lại trước cổng bệnh viện.

Dương Đổng Triệt mở cửa bước xuống xe, đi vòng qua đầu xe bên kia mở cửa, rồi chủ động bế Ỷ Thanh Lan xuống xe.

Rồi trực tiếp bồng cô đi thẳng tới nơi khám bệnh.

Một nữ Bác sĩ sau khi kiểm tra một hồi.

Trước tiên là giúp Ỷ Thanh Lan cầm máu, làm giảm cơn đau.

Thấy vết thương không lớn, cũng không có ảnh hưởng tới ổ bụng.

Cho nên, chỉ đơn giản là khâu lại vết rách.

Sau khi xử lý vết thương xong.

Bác sĩ gọi Dương Đổng Triệt nãy giờ phải ở bên ngoài chờ vào trong phòng.

Rồi nói tình hình của Ỷ Thanh Lan, cho cả cô và hắn đều rõ.

- Phu nhân của ngài bị rách cùng đồ ở vùng kín. Trong quá trình kiểm tra tôi còn thấy vùng kín của Phu nhân, có dấu hiệu sưng phồng.

- Hẳn là do hai vị sinh hoạt vợ chồng không đúng cách phải không?

Rõ ràng đã nghĩ đưa cô đi khám phụ khoa, ở nơi đất khách không có gì đáng lo ngại.

Nhưng khi được hỏi về vấn đề tế nhị.

Dương Đổng Triệt vẫn bị lúng túng, không biết phải trả lời như thế nào.

Đúng lúc ấy, Ỷ Thanh Lan ngượng ngùng lên tiếng, làm cho hắn vô cùng bất ngờ.

- Không phải! Là do thời gian gần đây chồng tôi bận làm việc, vợ chồng ít khi có thời gian gần gũi.

- Cho nên, tôi đã tự thỏa mãn bản thân bằng đồ chơi tình dục. Nhưng chẳng may mạnh tay quá, nên...

- Chồng tôi sau khi biết chuyện đã rất lo lắng cho tôi.

Chuyện cô nói bản thân thủ dâm là giả, nhưng cô bảo Dương Đổng Triệt đã rất lo lắng cho cô là thật.

Nếu như Ỷ Thanh Lan không lên tiếng nhận hết trách nhiệm về mình.

Đợi tới khi hắn bị xấu mặt, khi người ngoài nghĩ hắn bạo hành cô.

Lúc ấy, hắn chắc chắn sẽ lại trút giận lên người cô.

Cô thà xấu hổ một chút còn hơn bị hắn dày vò.

Nữ Bác sĩ nghe xong gật nhẹ đầu tỏ ra đã hiểu, lại nói thêm.

- Thật ra việc phụ nữ tự thỏa mãn nhu cầu của bản thân là điều hết sức bình thường, với điều kiện phải biết thủ dâm đúng cách.

- Nhưng mà cô đã có chồng rồi, tôi nghĩ cũng không cần thiết phải làm như vậy.

- Vết thương của cô tôi đã khâu bằng chỉ tan. Sau này, cô kkhông cần tới bệnh viện cắt chỉ.

- Từ 4 - 6 tuần tới vết thương sẽ lành lại. Trong thời gian đó phiền hai vị chú ý không nên sinh hoạt vợ chồng.

- Cứ một tháng phải đi tái khám vết khâu một lần.

Vị Bác sĩ chu đáo còn không quên dặn dò Dương Đổng Triệt.

- Xin lỗi vì đã can thiệp sâu vào đời tư của hai vị!

- Nhưng tôi mong sau này ngài sẽ quan tâm tới vợ mình nhiều hơn. Không nên chỉ nghĩ đến công việc, mà để vợ mình cảm thấy cô đơn, đến mức phải tự thỏa mãn.

Cô và hắn cảm ơn Bác sĩ.

Dương Đổng Triệt đỡ cô ra ngoài quầy thanh toán tiền, rồi rời khỏi bệnh viện trở về khu nghỉ dưỡng.

Có vẻ Dương Đổng Triệt rất nghe lời Bác sĩ.

Mấy ngày sau, cho tới khi về Đại Lục, cũng không thấy hắn đòi hỏi cô phải phục vụ mình nữa.

Càng không thấy hắn gắt gỏng với cô thêm một lần nào nữa.

Ỷ Thanh Lan không biết được rằng, tuy bên ngoài hắn không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng không ngừng than thở.

Không hiểu sao bản thân lại xui tận mạng.

Lấy vợ về được hơn hai tuần thì những hai lần bị cấm dục.

Có lẽ, sau này hắn phải cân nhắc lại về chuyện làm tình với cô.

Xem làm sao mới hạn chế rủi ro xuống tới mức tối thiểu.