Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 115: Cô đã trúng kế của hắn rồi.




Nhìn thấy cô ta, đôi lông mày mảnh mai của Ỷ Thanh Lan lập tức nhíu lại.

Tại sao Giang Hạ Trúc lại đến đây?

Cô nhìn qua bộ dạng của Dương Đổng Triệt, thấy hắn vẫn rất bình thản.

Xem ra... chuyện Giang Hạ Trúc đến đây, hắn đã sớm biết từ trước.

Cô ta cẩn thận đóng cửa lại, rồi cầm theo một tờ giấy xoay người đi về phía Ỷ Thanh Lan cùng Dương Đổng Triệt.

Nhìn cô lịch sự lên tiếng chào hỏi.

- Chào cô!

Nói rồi, Giang Hạ Trúc không cần hắn phải mời, tự tiện ngồi xuống ghế trong, khi Ỷ Thanh Lan vẫn còn đang đứng.

Đặt túi xách qua một bên cho nhẹ, lại khách sáo nói với cô.

- Cô Ỷ thông cảm nha! Tôi đang mang bầu, không tiện đứng lâu.

Rồi cô ta đặt tờ giấy lên mặt bàn, đẩy về phía Dương Đổng Triệt.

Nói bằng giọng điệu đầy sự vui vẻ, giống như Giang Hạ Trúc cô ta mới là vợ của hắn.

- Em vừa đi siêu âm giới tính của con, Bác sĩ nói con mình là con trai đó anh.

Vừa rồi... lúc Ỷ Thanh Lan bước vào trong phòng, chính là lúc Dương Đổng Triệt vừa nói chuyện điện thoại, với người ở quầy lễ tân xong.

Nhân viên đã báo trước là Giang Hạ Trúc đến tìm hắn.

Dương Đổng Triệt cũng đồng ý gặp cô ta.

Cho nên, mới không cảm thấy ngạc nhiên, khi cô ta lên phòng của hắn.

Sở dĩ, cô ta dám tìm đến đây.

Là bởi vì, lần trước Dương Đổng Triệt bị Ỷ Thanh Lan đả thông tư tưởng.

Hắn cảm thấy dù sao, đứa bé trong bụng Giang Hạ Trúc cũng là con của mình.

Hắn không thể nào vứt bỏ trách nhiệm của một người làm ba.

Cho nên, đã chủ động đi tìm cô ta.

Cũng từ ngày biết Dương Đổng Triệt, chính là Chủ tịch Tập đoàn Xuân Loan.

Thái độ của Giang Hạ Trúc cũng lập tức trở về, giống như lúc hắn còn là Tổng Giám đốc Tập đoàn Dương thị

Không còn tỏ thái độ gay gắt, như lúc ở biệt thự nhà họ Dương nữa.

Giang Hạ Trúc nói muốn thông báo tin tốt cho Dương Đổng, Triệt sau khi biết giới tính của đứa trẻ, và hắn đã đồng ý.

Hắn vươn tay cầm lấy tờ giấy siêu âm, đưa lên xem qua một lượt.

Bất chợt, lại nở một nụ cười tươi rói.

- Thế là tôi sắp có con trai đầu lòng rồi!

Dương Đổng Triệt đặt tờ giấy về lại vị trí cũ, nhìn Giang Hạ Trúc mà nói thêm.

Tỏ ra vô cùng quan tâm đến mẹ con cô ta.

- Để sau khi tan làm tôi ghé qua siêu thị, mua một ít đồ tẩm bổ cho mẹ con em. Mà em đi đến đây bằng phương tiện gì vậy? Nếu như chưa có xe, thì để một lát tôi kêu người đưa em về.

Hắn cứ thế mà đổi luôn cách xưng hô với Giang Hạ Trúc, chuyển sang gọi cô ta bằng “em”.

Giang Hạ Trúc như thế cũng vui vẻ trả lời Dương Đổng Triệt.

- Là bác Dương kêu người đưa em đến bệnh viện, em bảo cậu ấy chở em đến đây. Em đến đột ngột thế này, không làm phiền anh làm việc chứ?

Hai từ “bác Dương” nghe có vẻ thân mật kia, là cô ta dùng để nhắc đến Dương Gia Đông đây mà.

Hắn lại tiếp lời cô ta.

So với Ỷ Thanh Lan và Dương Đổng Triệt bây giờ.

Giang Hạ Trúc cùng hắn trông mới thật giống một cặp vợ chồng, đang vui vẻ vì sắp được chào đón thành viên mới làm sao.

- Không phiền! Dù sao hôm nay, Tập đoàn của tôi cũng không có nhiều việc.

Thấy Dương Đổng Triệt bây giờ càng ngày càng dễ dãi với mình.

Giang Hạ Trúc lại tự mình đưa ra một chủ ý.

- Vậy... tối nay anh có thể đến chung cư, ăn cơm với mẹ con em không?

Cô ta vừa nói vừa đưa tay xoa xoa chiếc bụng sắp lớn của mình, muốn dùng đứa bé để dụ dỗ hắn.

- Em chỉ muốn con mình cảm nhận được hơi ấm gia đình ngay từ trong bụng mẹ. Để thằng bé có thể phát triển toàn diện.

Dương Đổng Triệt không chút do dự, trực tiếp đồng ý.

- Tất nhiên là được. Nhưng mà tối nay chúng ta ra nhà hàng ăn đi. Tôi không muốn mẹ của con trai tôi phải vất vả.

Giang Hạ Trúc cùng hắn mỗi người một câu, nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Gần như quên mất trong phòng hiện tại, còn có thêm một người là Ỷ Thanh Lan.

- Đều nghe lời anh.

Dương Đổng Triệt bây giờ mới ngẩng đầu nhìn cô.

Tất cả những chuyện hắn nói với Giang Hạ Trúc từ nãy đến giờ, cốt chỉ muốn xem Ỷ Thanh Lan có ghen hay không mà thôi.

Giang Hạ Trúc thấy hắn nhìn Ỷ Thanh Lan, cô ta cũng biết ý mà nhìn cô khéo léo nói.

- Cô Ỷ đừng hiểu nhầm! Hôm nay, tôi đến đây chỉ vì đứa bé trong bụng, chứ hoàn toàn không có tình ý gì với Dương thiếu cả.

- Chuyện tôi và Dương thiếu có lỡ phát sinh quan hệ rồi có con, đều là chuyện ngoài ý muốn.

- Có lẽ vì chuyện này mà cô Ỷ phiền lòng nhiều lắm! Tôi thành thật xin lỗi!

Cô ta lại một lần nữa tỏ ra mình là một người cao thượng, quay ra nói với Dương Đổng Triệt.

- Hay là hôm nay anh dẫn theo vợ anh, cùng đi ăn tối với chúng ta đi.

Thật trùng hợp!

Ỷ Thanh Lan mang thai, Giang Hạ Trúc cũng mang thai.

Cô mang thai con trai, của cô ta cũng là một quý tử đầu lòng.

Chỉ khác là Giang Hạ Trúc mang thai, thì được Dương Đổng Triệt cùng nhà họ Dương hết mực quan tâm.

Được cung phụng như một bà hoàng, muốn gì được nấy.

Còn cô mang thai lại phải giấu giấu, diếm diếm.

Ngay cả ba ruột của con mình cũng không được biết, về sự tồn tại của đứa nhỏ trong bụng cô.

Nếu như tất cả mọi người đều biết chuyện Ỷ Thanh Lan có con với Dương Đổng Triệt.

Theo lý mà nói thì con của cô, mới là con trai đầu lòng của hắn.

Chứ không phải đứa bé trong bụng Giang Hạ Trúc.

Chính cô là người trách móc Dương Đổng Triệt, chuyện hắn ruồng bỏ mẹ con Giang Hạ Trúc.

Rồi cũng chính Ỷ Thanh Lan cô lòng đau như cắt, khi nhìn thấy hắn quan tâm đến mẹ con người phụ nữ khác.

Hai người họ trong thời gian ngăn như vậy, đã thân thiết với nhau như thế này.

Cô cùng bọn họ đi ăn, chẳng khác nào kỳ đà cản mũi cả.

- Không cần đâu. Tôi không thích những chỗ đông người. Với lại, không phải cô nói muốn dùng bữa với Đổng Triệt, để con trai cô có thể cảm nhận được hơi ấm gia đình hay sao?

- Tôi mà đi ăn cùng hai người, khéo mà con trai cô lại tưởng tôi là người thứ ba, chen vào giữa ba cùng mẹ của nó.

Ỷ Thanh Lan ngoài mặt không thể hiện gì, vẫn lịch sự nói chuyện cùng Giang Hạ Trúc.

- Thế nên cô cứ đi ăn cùng chồng tôi đi. Tôi không nghĩ gì đâu.

Dương Đổng Triệt thấy cô nói vậy, lại tưởng cô không ghen.

Trong lòng lập tức dâng lên, một cảm giác khó chịu vô cùng.

Hắn lạnh lùng nói.

- Vợ tôi đã nói vậy rồi thì em không cần phải ngại. Mà bây giờ cũng sắp hết giờ làm rồi, em cứ ở đấy tham quan Tập đoàn của tôi đi.

- Tôi sẽ đặt nhà hàng trước. Một lát tôi đưa em về.

Ỷ Thanh Lan cảm thấy nếu còn tiếp tục ở đây nữa.

Nhìn thấy Dương Đổng Triệt thân thiết với người con gái khác, trái tim yếu đuối của cô sẽ không thể nào chịu nổi.

Cho nên, liền nói với hắn.

- Nếu anh không còn việc gì cần dặn dò nữa. Vậy em xin phép ra ngoài tiếp tục làm việc.

Rồi không cần quan tâm hắn có đồng ý hay không, cô vội vàng xoay người rời khỏi phòng.

Ỷ Thanh Lan chạy đến hết dãy hành lang dài rộng, rồi dựa người vào bức tường ở căn phòng cuối cùng, nơi có thiết kế cầu thang bộ.

Cô đặt tay lên ngực trái, cảm nhận được lồng ngực nhói đau.

Đôi mắt mặc dù đã nhắm nghiền lại, nhưng vẫn không có cách gì kìm hãm được, nước mắt không rơi xuống.

Bao nhiêu ngày qua, Ỷ Thanh Lan luôn tỏ ra bản thân đã hoàn toàn hết tình cảm với Dương Đổng Triệt.

Nhưng sự thật thì cô vẫn luôn để ý đến ba của đứa bé trong bụng mình.

Làm sao có thể vứt bỏ được tình cảm, khi cô và hắn ngày nào cũng chạm mặt nhau.

Rồi hắn còn dịu dàng, ân cần với cô.

Thái độ so với lúc trước, chính là khác xa một trời, một vực.

Dương Đổng Triệt vừa nãy còn nói yêu cô.

Thế mà khi Giang Hạ Trúc vừa xuất hiện, hắn lại lập tức coi Ỷ Thanh Lan như người vô hình.

Đúng là khốn nạn thật mà.

Có phải hắn đang muốn trêu đùa cô hay không?

Nếu chuyện Dương Đổng Triệt tỏ ra quan tâm đến Giang Hạ Trúc.

Là vì muốn làm cho Ỷ Thanh Lan cô ghen.

Thì cô thừa nhận, cô đã trúng kế của hắn rồi!