Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 114: Em đang xót tiền thay cho chồng mình sao?




Ỷ Thanh Lan thật sự bất ngờ, trước câu trả lời của Dương Đổng Triệt.

Cái gì?

Hắn sẽ là người thay thế Phó Kiến Đằng, đóng cặp với cô sao?

Lại còn là đóng vai chính nữa chứ.

Hình như trước giờ, Dương Đổng Triệt làm gì có học qua trường, lớp đào tạo diễn xuất gì đâu.

Làm sao hắn có thể tuỳ hứng, trong một dự án phim lớn như Nợ Tình thế này được chứ?

Cô ấp úng nói không thành câu.

- Là... là anh sao...? Anh không đùa... không đùa đấy chứ?

Ỷ Thanh Lan biết rõ Dương Đổng Triệt cố tình, đưa ra quyết định này là vì muốn được thân mật, theo sát cô trong suốt quá trình quay phim.

Thế nhưng, cô vẫn thật khó có thể chấp nhận được chuyện này.

Dương Đổng Triệt nhìn bộ dạng mắt chữ O, miệng chữ A của Ỷ Thanh Lan, thái độ vẫn bình thản như cũ.

- Tôi không đùa! Chẳng những thế, ngày nào em còn hạn hợp đồng với Xuân Loan, thì ngày đó tất cả những bộ phim em đảm nhận, sẽ đều do tôi đóng chính.

Nghe hắn một lần nữa xác nhận lại lời nói, còn không quên khuyến mãi thêm một câu, cô càng khó tránh khỏi kinh ngạc.

Hừ, đây rõ ràng là Dương Đổng Triệt cố tình lạm dụng chức quyền, muốn ép Ỷ Thanh Lan cô đến đường cùng đây mà.

Đúng là đáng ghét!

- Nhưng... anh làm gì học trường Sân khấu Điện ảnh đâu, làm sao mà đóng được?

Hắn nhìn là biết cô đang cố muốn kiếm một cái cớ, để hắn giao vai diễn Lục Viễn Thần cho người khác, và không có cơ hội đóng cặp chung với cô đây mà.

Đừng có mà mơ.

- Em chỉ là một Sinh viên mới ra trường, tôi còn có thể để em trực tiếp đóng vai chính. Vậy thì tại sao tôi lại không thể?

- Chẳng phải trước khi khai máy, ngay cả Diễn viên có tên tuổi như Phó Kiến Đằng, còn phải bồi dưỡng kỹ năng chuyên môn hay sao? Em nghĩ tôi dốt đến mức không thể trong một thời gian ngắn, tiếp thu được hết tất cả những kỹ năng diễn xuất cơ bản hay sao?

- Cùng lắm thì tôi đăng ký thêm, một khoá học diễn xuất là được chứ gì?

- Hơn nữa, toàn bộ chi phí sản xuất phim đều là tôi bỏ tiền túi ra, chứ không có một nhà tài trợ nào khác. Lỗ đâu tôi chịu, em lo cái gì?

Nói đến đây, Dương Đổng Triệt lại bắt đầu trêu chọc cô.

- Hay là em đang xót tiền thay cho chồng mình?

Hừ, cái tên Dương Đổng Triệt này cũng thật biết cách chặn miệng cô.

Ỷ Thanh Lan cô mới không thèm, xem hắn còn là chồng của mình.

Cô nhìn hắn nở một nụ cười trừ.

- Ờ... Tập đoàn này là của anh, tiền cũng từ trong túi của anh mà ra. Anh muốn làm gì là quyền của anh, muốn đóng phim nào cũng tuỳ ý anh. Xem như tôi chưa nói gì đi.

Dương Đổng Triệt xoay xoay chiếc bút trong tay, rồi dứt khoát đặt nó xuống mặt bàn.

Đứng dậy khỏi ghế mà đi đến trước mặt cô, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

- Thật ra... hiện tại có một người có thể khiến tôi thay đổi quyết định. Không chỉ có thể khiến tôi không đóng vai Lục Viễn Thần nữa, mà còn có thể làm tôi hoàn toàn từ bỏ ý định, đóng cặp cùng em trong 4 năm tới.

Ỷ Thanh Lan nhìn hắn từ từ tiến về phía mình, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái, cũng nói một câu rất khôn ngoan.

- Anh muốn nói người đó là tôi, phải không?

Một người tiến, người còn lại chỉ có thể lùi.

Dương Đổng Triệt lại muốn dồn cô vào một góc tường trong phòng, rồi chống một tay lên bức tường phía sau lưng Ỷ Thanh Lan.

- Người tôi yêu đúng là thông minh.

- Chỉ cần em đồng ý tiếp tục làm vợ tôi, thì mọi chuyện tôi đều nghe em. Sau này, em muốn đóng cặp với Diễn viên nào, chỉ cần mời được tôi đều mời về cho em.

Cứ như một thói quen, mỗi lần đứng gần hắn như thế này, là trái tim cô lại đập loạn nhịp, hai má bỗng chốc liền đỏ ửng cả lên.

Ỷ Thanh Lan đưa tay đặt lên ngực Dương Đổng Triệt, muốn đẩy hắn ra.

Nhưng mà thái độ lại không có cách nào, cứng rắn được như hôm qua.

Ở một khía cạnh nào đó, cô vẫn có chút sợ con người này.

- Anh... anh quên những gì tôi nói ngày hôm qua rồi sao?

Người nào đó như mất sạch liêm sỉ, đưa tay lên nắm lấy bàn tay đang đặt trên ngực mình.

Hắn cũng nghe được nhịp đập trái tim của Ỷ Thanh Lan.

- Phải! Tôi bị mất trí nhớ tạm thời. Trừ chuyện công việc và chuyện tôi biết tôi yêu em ra, những chuyện khác tôi đều không có một chút ấn tượng nào cả.

Ngang ngược!

Dương Đổng Triệt đúng là ngang ngược không ai bằng.

Cô thẹn quá hoá giận, vội vàng rụt tay lại, đồng thời lớn tiếng nói như muốn quát thẳng vào mặt hắn.

- Dương Đổng Triệt, đường đường là Chủ tịch của cả một Tập đoàn lớn. Anh có thể đứng đắn một chút được hay không hả?

Ỷ Thanh Lan thu tay về, lòng bàn tay Dương Đổng Triệt liền cảm giác được sự lạc lõng, như kéo dài đến vô tận.

Nhưng hắn vẫn không từ bỏ, mà ngược lại còn tấn công mãnh liệt hơn.

Dương Đổng Triệt tiến thêm một bước, khoảng cách giữa hắn và cô lập tức lại được thu nhỏ.

Gần đến mức dường như chỉ cần Ỷ Thanh Lan ngẩng đầu, thì bọn họ liền môi chạm môi.

Hắn đút một tay trong túi quần, cúi đầu phả hơi nóng vào vành tai của cô, nhỏ giọng nói.

- Trong mắt tôi, em lúc nào cũng rất quyến rũ. Mà em nhìn thấy em quyến rũ như thế này, tôi đã phải kiềm chế rất nhiều mới không đè em ra ăn sạch.

- Khi đứng ở trước mặt em, tôi không thể nào đứng đắn nổi.

Khi nhìn thấy Dương Đổng Triệt, càng ngày càng tiến sát đến gần mình hơn.

Ỷ Thanh Lan căng thẳng đến mức, hai bàn tay nắm lại thật chặt.

Hai chân lại như mềm nhũn cả ra, không có một chút sức lực nào để bỏ chạy.

Khi hắn đứng thẳng người lên, tầm nhìn của hai người vô tình lại chạm nhau.

Ỷ Thanh Lan còn chưa kịp nói gì, thì bên ngoài phòng đã vang lên tiếng gõ cửa, làm gián đoạn cuộc trò chuyện của cô và hắn.

Có thể cô không biết người ở bên ngoài là ai, nhưng Dương Đổng Triệt dường như lại đoán ra được.

Hắn lùi lại vài bước, rồi dứt khoát xoay người bước đến vị trí ghế sofa trong phòng ngồi xuống.

Giọng nói mang theo âm lượng vừa đủ, để người bên ngoài có thể nghe thấy.

- Mời vào!

Được Dương Đổng Triệt buông tha, Ỷ Thanh Lan đặt tay lên ngực mình, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô đưa tay lên chính lại đầu tóc cùng quần áo, đồng thời tách ra khỏi bức tường được sơn bóng loáng.

Chủ động đi tới chỗ hắn đang ngồi, vờ như cô và hắn vẫn đang nói chuyện bình thường.

Cánh cửa phòng làm việc vừa được mở ra.

Không nằm ngoài dự đoán của Dương Đổng Triệt.

Người xuất hiện trước mặt hắn cùng Ỷ Thanh Lan bây giờ, chính là Giang Hạ Trúc.