Trộm Yêu Em

Chương 9: Lời Đề Nghị




Lái xe trở về nhà, anh liên tục suy nghĩ rốt cuộc tại sao cô lại không có thiện cảm với anh, suy nghĩ mãi mới nhận ra. Trước kia anh chưa từng nghĩ việc báo chí đưa tin về anh sai sự thật khiến người khác cho rằng anh không tốt cũng chẳng sao.

Nhưng bây giờ anh đã nhìn được tác hại của nó sau khi anh bắt đầu để tâm đến người khác, cho dù thế nào họ cũng không tin anh. Nực cười thật mẹ anh gọi nhiều như vậy anh cũng không thể không về nhà, vậy nên anh dù sao cũng sẽ quay lại đó một chuyến.

Ở Lục Gia hiện tại mẹ anh đang tức giận bừng bừng, Lục Phong Hành cũng vì việc này mà bị gọi trở về nhà, càng không ngờ đứa em trai mặc kệ đời mỗi ngày vô tư không gây chuyện cũng không quan tâm người khác nói gì về mình hôm nay lại đi gây sự rồi còn bị người ta gọi đến nói.

Lục Phùng Y nghe từ bạn mình xong không khỏi tức giận mà lập tức điện về nói với mẹ mình.

Cả nhà hiện tại đều có mặt vì sự việc mà Lục Dụ Thần đã gây ra ở bệnh viện, không khí cũng trở nên căng thẳng, vừa nghe tiếng động cơ xe tắt, hơi thở của anh cũng trở nên căng thẳng chậm rãi bước xuống đi vào nhà.

Tóc của anh rũ rượi, có chút rối bời một bên gương mặt cũng đỏ ửng lên, dáng vẻ mệt mỏi của anh hiện rõ trên gương mặt. Lục Dụ Thần còn chưa kịp mở miệng nói gì thì không biết tách trà từ đâu lao đến bay thẳng vào đầu anh rồi rơi xuống nền nhà vỡ thành từng mảnh.

“Mẹ, mẹ bình tĩnh đã chúng ta từ từ nói chuyện, cũng không chắc là em ấy sai mà.” Lục Phong Hành nhanh chóng bật dậy, đứng chắn cho Lục Dụ Thần nhưng anh chậm rãi đưa tay ý muốn Lục Phong Hành tránh sang một bên.

Chuyện anh làm không thể để ảnh hướng đến người anh trai cho dù không nói gì vẫn luôn muốn bảo vệ em mình một cách tốt nhất. Hành động của anh đã khiến mọi người bất động ngay tại chỗ không biết anh định làm gì.

“Mẹ! Là lỗi của con, con đến đây nhận lỗi, là con thời gian qua đã ảnh hưởng đến Lục Gia. Nhưng lần này con đến đây chỉ muốn đưa ra một đề nghị, con muốn lấy Thẩm Y Tranh cô ấy làm vợ, chỉ cần mẹ đồng ý thì con cũng sẽ chấp thuận mọi điều kiện của mẹ, một lời cũng không từ chối.” Lục Dụ Thần ánh mắt kiên định, anh vô cùng nghiêm túc nhìn bà.

Mẹ anh cũng đưa mắt, ba anh cũng vô cùng bất ngờ, nhưng những chuyện này ông không muốn xen vào, chỉ là không biết tại sao đứa con trai này của ông lại đột nhiên muốn kết hôn rồi.

Lúc trước còn nằng nặc sống chết gì cũng không lấy vợ.

“Con chắc? Đáp ứng không thiếu một điều kiện của mẹ.” Bà nhìn anh, chân vắt chéo, cầm lấy một tách trà mới đưa lên nhấp một ngụm, ánh mắt cẩn thận dò xét đứa con trai mà bà đứt ruột đẻ ra, ngày ngày chống đối với bà. Vì muốn kết hôn mà sẵn sàng đáp ứng điều kiện của bà.

Anh gật đầu không chút do dự gì “Mẹ ra điều kiện đi.”

Bà cảm thán lên tiếng “Được rồi, vậy con lập tức quay về phụ anh con quản lý Lục Thị, không được đua xe, không được dính bất kỳ tin đồn nào nữa, không được đánh nhau, cũng đừng quá bốc đồng phải biết kiềm chế bản thân. Không được đến quán bar quá thường xuyên đặc biệt Thẩm Y Tranh không chỉ là bạn của em gái con, trong mắt mẹ con bé cũng như con cái trong nhà, nếu con dám tổn thương con bé thì lập tức li hôn ngay. Chuyện của Thẩm Thị mẹ sẽ để con tùy ý giải quyết, mẹ sẽ nói lại với mẹ con bé.” Bà muốn Lục Dụ Thần quay về nước, có lần bà nhìn thấy trên lưng anh đầy rẫy vết sẹo lớn nhỏ, cũng không rõ ở nước ngoài công việc của anh là gì nhưng bà không muốn anh gặp nguy hiểm.

Cả cơ thể anh đông cứng lại, công việc của anh thường xuyên đánh nhau bà ấy đưa ra điều kiện như vậy, anh chỉ còn cách lén lút làm việc. Lục Dụ Thần gật đầu chắc nịch, từ trong túi áo hoodie mang ra một chùm chìa khoá khác nhau của nhiều hãng xe đua khác nhau.

Trên trán anh còn dính lại máu khô, anh đặt lên bàn trà đưa đến trước mặt bà gương mặt không chút cảm xúc. Xe của anh có thể đi làm mua lại được, nhưng cuộc đời của cô nếu như bị phá hủy anh sẽ hối hận cả đời.

“Đây là tất cả những chìa khoá xe đua của con, công việc ở ông ty con sẽ cố gắng phụ anh. Mong mẹ có thể nói trước với bác gái.” Anh nhìn bà nghiêm túc vô cùng, sau đó gật đầu nhìn sang ba anh bật cười trêu chọc “Nhìn con như vậy làm gì, nhìn con muốn lấy vợ lắm sao? Con về nhà đây.”

“Thằng nhóc chết tiệt này, đầu chảy máu rồi về nhà nhớ băng bó rửa vết thương cho kỹ.” Ba anh cười cười nhưng trong lòng ngập tràn hi vọng và niềm tin dành cho anh.

Anh nhìn sang Lục Phong Hành chỉ mỉm cười, lần này anh ấy đã giúp anh xem như anh đã rất mang ơn rồi, về sau anh nhất định báo đáp thật tốt. Còn bây giờ anh nhất định cho cô nhìn thấy mặt trái của tình yêu, sẽ cho cô ấy rốt cuộc cái tên cặn bã đó là loại chó má gì.

Phải tống cổ tên đó sang nước ngoài nếu không hắn ta nhất định không dễ dàng gì buông tha cho cô đâu.