Trộm Yêu Em

Chương 21: Bóng Ma




Lục Dụ Thần đến quán bar Tư Thành Lăng thì anh đi thẳng đến vị trí VIP mà Hoắc Vũ Hạo đã ngồi đó vắt chéo chân trên tay còn lắc lư ly rượu cho dù không biết tối nay cậu ta sẽ ngủ ở đâu.

Dáng vẻ của Hoắc Vũ Hạo phải nói cũng không thua kém người khác là bao nhiêu, mái tóc màu vàng trắng, nói chính xác hơn nó chính là màu tóc tẩy, trên tai phải còn xỏ khuyên, vừa phong lưu vừa lạnh lùng gái ở Thành Lăng không khéo lại chết dưới tay cậu ta.

Anh ngồi xuống dựa vào ghế, chân cũng thông thả vắt chéo cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm “Nói nghe xem, lại có chuyện gì?” Nếu khiến Hoắc Vũ Hạo hạo thành cái bộ dạng này xem ra chuyện cũng không dễ giải quyết đâu.

“Đến trễ còn nhiều lời, tôi thì có chuyện gì được chỉ có chuyện mẹ tôi bà ấy bắt tôi lấy vợ.” Anh ta gương mặt chán nản thở dài, không phải anh ta không muốn lấy vợ, huống hồ chi cô ấy còn là người từ nhỏ anh ta đã để ý.

Chỉ là bây giờ dưới thân phận của anh ta, để cô ấy ở gần mình thật sự nguy hiểm cho cô ấy và cũng là điểm chí mạng của anh ta. Hoắc Vũ Hạo không thể mạo hiểm như Lục Dụ Thần, có thể lấy vợ sau đó dùng mạng ra bảo vệ cho cô ấy.

Thứ anh ta muốn chính là muốn vợ anh ta một đời an yên vô lo, vô nghĩ mà không cần lo sợ.

||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||

Lục Dụ Thần nở nụ cười nhạt “Cậu chẳng phải rất thích cô gái đó à? Bây giờ có cơ hội lại bỏ chạy.”

“Hết hứng thú rồi, lúc trước thích bây giờ không thích thời gian có thể thay đổi tất cả. Màu tóc tôi đổi rồi, cũng phải đổi người trong lòng thôi.” Hoắc Vũ Hạo nhếch mép nhướng mài đưa ly đến cụng với ly của anh chậm rãi nói.

Hai người dáng vẻ rất dễ gây sự chú ý, bởi nhan sắc cũng không phải dạng tầm thường, từ lúc Hoắc Vũ Hạo bước vào đã có rất nhiều cô gái đến mời rượu rồi, bây giờ có thêm Lục Dụ Thần cứ như nhân hai sự đẹp trai gây sự chú ý khắp Tư Thành Lăng

Anh khinh bỉ nhìn bạn mình “Cậu đúng thật là đồ khốn.”

“Còn chưa bằng độ khốn của cậu đâu.” Hoắc Vũ Hạo bật cười nói lại anh.

Lúc này Thẩm Y Tranh đi cùng Thời Ninh Tư hai người bước vào khiến cho đám nam nhân không khỏi đưa mắt nhìn.

Hai người tuỳ tiện chọn một chỗ gọi rượu cùng trái cây, cô hoàn toàn không nhìn thấy anh. Thời Ninh Tư rót rượu cho cả hai người, dáng vẻ vô cùng thông thả mà thưởng thức.

Thời Ninh Tư đảo mắt nhìn xung quanh thầm đánh giá, Tư Thành Lăng nổi tiếng như vậy đúng là khó có ai có thể mang ra so sánh với quán bar này.

“Tranh Tranh! Lý Phong và cậu chia tay như vậy, anh họ cậu Thẩm Quỳ có làm khó cậu không? Anh ta muốn có Thẩm Thị như vậy không ức hiếp cậu đó chứ.” Thẩm Quỳ như kẻ điên, anh ta suýt có lần muốn c***g b*c cô, nếu lúc đó Lý Phong và Lục Phùng Y không đến thì có thể cô đã mang vết nhơ đó mà chuyển kiếp.

Thẩm Y Tranh nghe thấy cái tên đó đột nhiên cảm thấy rùng mình, anh ta là loại người gì cô cũng không rõ, nhưng cổ phần ở công ty anh ta cũng có vậy nên anh ta cũng là cổ đông của Thẩm Thị.

Chỉ là mỗi lần nghe đến anh ta ký ức đó lại ùa về khiến cô vừa sợ hãi vừa cảm thấy kinh tởm anh ta.

Cô uống một hơi cạn sạch ly rượu đầy trong tay, vừa cẩn thận rót rượu vừa đáp lại câu hỏi của Thời Ninh Tư “Anh ta cứ như bóng ma vậy, luôn xuất hiện trong giấc mơ đẹp đẽ của tớ, cậu nói xem khiến tớ không ngủ được vậy có được gọi là ức hiếp tớ không?” Mỗi khi căng thẳng mệt mỏi, cô ngủ quên ở công ty thì anh ta cứ như bóng ma đeo bám cô.

Xuất hiện trong giấc mơ khiến cô không thể nào yên giấc được.

“Vậy cậu và Lý Phong thật sự kết thúc sao? Hai người rốt cuộc tại sao lại đi đến nước này chứ.” Thời Ninh Tư buồn bả lên tiếng, rõ ràng hai người họ rất hạnh phúc, khiến biết bao nhiêu người ngưỡng mộ bây giờ lại mỗi người một ngã.

Chai rượu trên bàn của họ cứ như nước lã, Thẩm Y Tranh thì cứ như là lần cuối cùng được uống rượu vậy, cô uống liên tục đều là một hơi cạn sạch.

Đến khi mệt rồi lại đưa ánh mắt ngấn lẹ nhàn nhạt, gương mặt mang theo sự thống khổ mà lên tiếng “Anh ấy còn tương lai, còn sự nghiệp. Tớ không giúp được gì, anh ấy thấy tớ một mình chịu cực như vậy cho nên mới rời đi… Hức!… Cậu nói xem anh ấy liệu có thành công không? Nếu thời gian dài như vậy không liên lạc anh ấy còn nhớ tớ không? Làm gì có chứ…” Thẩm Y Tranh nốc hết thêm một ly rượu rồi mới nói tiếp.

“Chúng ta đểu lớn rồi, đến lúc phải đưa ra rất nhiều lựa chọn. Tình yêu có hay không cũng không còn quan trọng, tớ bây giờ trên danh nghĩa cũng đã kết hôn rồi, hôn nhân không tình yêu… Nhưng dù sao anh ấy cũng không đối xử tệ với tớ, gia đình anh ấy cũng rất tốt. Phía sau tớ còn gia đình, tớ còn Thẩm Thị phải lo, tớ không thể đợi đến ngày Lý Phong trở về, tớ thất hứa với anh ấy. Chỉ mong anh ấy phải thật thành công.” Lời nói của cô mang theo sự chua xót một chút tội lỗi nào cũng chẳng dám đổ lên đầu Lý Phong, tự mình ôm hết vào người xem bản thân là kẻ tồi tệ trong tình yêu của họ.

Càng nghĩ Thẩm Y Tranh càng không kiềm được nước mắt mà bật khóc không thành tiếng, cô ôm mặt bất lực mà không ngừng rơi lệ. Thời Ninh Tư cũng cảm thấy đau lòng cho bạn mình, cô nàng ôm lấy cô vào lòng, dùng khăn giấy lau đi nước mắt lắm lem trên gương mặt xinh đẹp của cô.

Vốn dĩ muốn hỏi cuối cùng cô đã kết hôn với ai, thông tin này Thời Ninh Tư có chút không tiếp nhận được, chỉ là bây giờ nhìn cô như vậy lại không nở hỏi, sợ cô sẽ đau lòng mà lại khóc lớn hơn.

Chỉ còn cách đợi cô bình tĩnh rồi sẽ hỏi rõ ràng chuyện này mà thôi.

Đúng thật có những người yêu nhau ngần ấy năm lại không đến được với nhau, có người chỉ vô tình chạm phải ánh mắt nhau, đã định sẵn đi cùng nhau cả đời.

Pháo hoa bắn rồi, sang năm liệu chúng ta còn nhìn thấy nhau?

Bây giờ bọn họ trước mắt còn quá nhiều thứ phải lo, chẳng còn thời gian đâu mà vung đắp cho tình yêu nữa. Tương lai suy cho cùng vẫn rất quan trọng, bất kì ai cũng sẽ ưu tiên tương lai của mình trước chỉ riêng cô thì lại lựa chọn chôn vùi ước mơ lẫn hi vọng của mình để khiến Thẩm Thị một lần nữa trở nên vững mạnh hơn….