Trộm Yêu Em

Chương 20: Người Phụ Nữ Của Tôi




Anh nhìn điện thoại sau khi bị mẹ anh làm một trận, anh thật sự không biết ai đã nói với mẹ anh. Chuyện này anh vẫn chưa nói với ai mà tại sao mẹ anh phát hiện được?

Chỉ duy nhất một người có thể nói với mẹ anh mà thôi, anh chắc chắn không ai khác chính là Lục Phùng Y em gái yêu dấu của anh. Con bé đó kiếp trước anh gây thù với nó sao, kiếp này hết lần này đến lần khác đều khiến anh bị mẹ mắng.

“Nhóc con! Lần này đừng hòng anh giúp em bất kì chuyện gì nữa.”

Vừa mắng xong đặt điện thoại xuống thì tiếng chuông lại một lần nữa vang lên. Anh liếc mắt nhìn sang màng hình cái tên khiến anh phải cảm thấy muốn tránh xa tám dặm.

Lục Dụ Thần đứng dậy cầm lấy điện thoại đi đế ban công phòng làm việc đút tay vào túi quần thông thả ấn nghe máy “Sao? Gọi đến ông đây là có việc gì, bị mẹ ép kết hôn à.” Giọng điệu của anh nửa đùa nửa thật mang theo ý trêu chọc.

“Mẹ kiếp! Cậu chỉ nghĩ được thế thôi sao? Cho người đến sân bay Thành Lăng đón tôi. Tôi không có ý định bị hôn nhân giam cầm đôi chân độc lập, tự do này đâu.” Hoắc Vũ Hạo gọi đến, lời nói cũng mang theo ý khịa người anh em chuẩn bị cưu mang anh ta.

Trên người Hoắc Vũ Hạo mặc chiếc áo thun đen cùng với quần âu, đeo kính râm chẳng khác nào là cảnh sát ngầm trong khi thân phận thì đối lập lại.

Anh nghe thế liền bật cười “Tự mà đến, ông đây không rảnh đến đón kẻ không có bạn gái còn không có nổi một người theo đuổi.” Hoắc Vũ Hạo nếu chạy đến Thành Lăng thì chắc chắn chỉ có một chuyện khiến anh ta chạy trốn thế này.

Là gia đình lại thúc giục chuyện kết hôn, mà tính cách Hoắc Vũ Hạo cũng không khác anh là bao nhiêu, chỉ là anh ta đúng thật sợ kết hôn còn hơn ra trận.

“5 phút, cậu hoặc Ưng Châu.”

“Ưng Châu đến đón cậu rồi, bảo cậu ta đư cậu đến Tư Thành Lăng đợi đi. Còn một tiếng nữa tôi sẽ đến đó.” Anh nhìn lên đồng hồ chậm rãi nói với Hoắc Vũ Hạo.

Bọn anh vốn dĩ đều như vậy, ở gần mắng chửi không thôi, thậm chí còn đánh nhau nhưng bọn anh đều bán mạng vì nhau. Ngay cả hai người còn lại cũng vậy, bọn anh năm người nhưng chỉ có bốn người bọn anh là cùng độ tuổi cùng một tuyến. Người còn lại sở hữu toàn bộ mạng lưới bạo vệ và là người điều khiển được toàn bộ thông tin mật ở dưới lớp bảo vệ công nghệ cao mà bất kì người nào cũng không xâm nhập được.

Cũng vì vậy mà nói muốn gặp mặt cậu ta cũng rất khó.

Anh cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho cô, còn chưa kịp gửi đi đã thấy màng hình tin nhắn cô gửi đến khiến anh nhíu mày.

|Hôm nay tôi không về nhà, anh không cần đến đón.|

Lục Dụ Thần cũng nhắn lại |Ừ! Về sớm.|

Hôm nay cô còn không về nhà, không biết lại định làm gì với anh, nhưng mối nguy là Lý Phong đã rời khỏi đây rồi anh không cần sợ có người đến cướp cô đi mất nữa.

Anh đứng dậy cầm lấy áo vest trên tay, trên người mặc áo sơ mi trắng cùng với gile đen. Lúc trước anh còn có thói quen đeo găng tay nhưng dễ nhận dạng quá cho nên chỉ khi làm nhiệm vụ anh mới mang găng tay vào.

Chiếc Maybach quen thuộc rời khỏi tầng hầm xe của công ty, biển sổ chỉ cần liếc một cái đã có thể đoán ra là của ai rồi.

Lúc này ở Thẩm Thị chẳng khác anh là bao nhiêu.

Cô cất điện thoại, bởi vì công việc nhiều cho nên quần áo của cô cũng co sẵn ở đây. Thẩm Y Tranh tìm một chiếc váy đên ôm sát người ở trong tủ, lúc trước cô rất ít khi mặc những chiếc váy thế này, nhưng bây giờ thì khác.

Thời Ninh Tư nhìn cô bước ra, dáng người thật khiến người khác ganh tị. Một đường cong chữ s vô cùng trọn vẹn, gương mặt cũng lạnh lùng không ít, chiếc đầm body trễ vai khiến Thẩm Y Tranh trông sắc sảo hơn rất nhiều.

“Thay đổi không ít, cậu thật đúng là khiến người khác bất ngờ.” Cô nàng đứng ngắm nhìn cô không ngừng cảm thán con người cô, xinh đẹp, giỏi giang vậy mà sao lại gặp phải loại người như Lý Phong chứ.

Phí thanh xuân chết đi được.

Thẩm Y Tranh bật cười “Đi thôi, cậu đừng nhìn tớ, cởi bỏ áo khoác cậu cũng như thay da đổi thịt.” Cô nhúng vai nắm lấy tay của Ninh Tư rời khỏi phòng làm việc.

Bước ngang qua sảnh của Thẩm Thị hai cô gái bốn mươi chín, năm mươi ăn mặc khác khi nãy gặp ở chỗ tiếp khách vô cùng khiến cho mọi người không khỏi liếc mắt nhìn hai người họ chăm chăm.

Chiếc Lamborghini màu trắng của Thời Ninh Tư rời khỏi hầm xe trực tiếp phi trên con đường lớn của Thành Lăng.

Thành phố hoa lệ, ban ngày là lệ ban đêm là hoa.

Thẩm Y Tranh đột nhiên cảm giác được có gì đó sắp xảy ra cô nhìn điện thoại khi nãy anh gửi tin nhắn đến. Chỉ nói cô về sớm không hề hỏi cô đi đâu làm gì, cái tên này rốt cuộc có phải chồng cô không vậy.

Mặc kệ vậy, dù sao anh đã có lòng thoải mái thì cô cũng sẽ cố gắng tận hưởng nó.