Trộm Sữa Uống - Cá Mặn Ẩn Danh

Chương 11




Bên trong cánh cửa là ánh trăng và thiếu niên.
Ánh trăng sáng ngời, rọi lên sô pha, thảm và giường màu xám đậm.
Thiếu niên còn lại là đen tối không rõ, khi Lương Uẩn giương mắt nhìn hắn, bỗng phát hiện đứng trước mặt cậu đã không phải là một thiếu niên, mà là một người đàn ông ngây ngô. Khi mặt hắn lạnh lùng, có một chút khí thế khiến người khác sợ hãi.
“Đứng ở chỗ này làm gì, không phải anh muốn vào cho tôi bú sao?” Hắn trào phúng nói.
Lương Uẩn im lặng không nói, nhưng bộ ngực của cậu hình như lại càng căng.
Thậm chí cậu đang do dự có nên quay người rời đi hay không, nhưng giây tiếp theo đã bị Lục Trạch bế lên.
“A… cậu…” Cậu chỉ kịp la lên, lại không kịp giãy giụa, bản năng sợ hãi mình sẽ ngã xuống, cậu còn đưa tay câu cổ Lục Trạch.
Lục Trạch bế cậu xoay người, “Bang –“một tiếng, cửa phòng ngủ phía sau hắn đóng lại.
“A Trạch, cậu thả tôi xuống đi.” Lương Uẩn lắc mông muốn thoát khỏi cái bế như bế con nít này. Dép đi trong nhà của cậu còn rơi ở góc cửa.
Nhưng Lục Trạch không dao động.
Vẫn luôn bế cậu đến phía sau tường ngăn mới để hai chân Lương Uẩn chạm đất.
Đó là một bức tường ốp gương, đối diện vị trí phòng tắm.
Nếu tắm rửa xong, đi ra là có thể nhìn đến bản thân mặt áo tắm dài.
Nhưng hiện tại trước bức tường kính này, Lục Trạch cởi quần áo Lương Uẩn. Hắn chỉ cần nắm gấu váy ngủ, là có thể cưỡng ép Lương Uẩn cởi toàn bộ từ dưới lên. Nhưng váy ngủ bị nhấc đến háng, đã bị Lương Uẩn đè lại mu bàn tay.
“A Trạch, cậu đang làm cái gì…” Khuôn mặt trắng nõn của Lương Uẩn ửng đỏ, cậu không dám nhìn thẳng mặt Lục Trạch, nhưng tay đè lại có hơi dùng lực.
“Không phải anh đưa bản thân đến cho tôi ** sao? Giả vờ thanh cao cái gì.”
Lương Uẩn nghe vậy run rẩy, gục đầu xuống nói: “Tôi…”
Cậu không nói nên lời.
Quần áo cậu bị Lục Trạch cởi ra hết, lộ ra thân thể hoàn mỹ như tượng tạc bằng ngọc. Bộ ngực hơi hơi phồng lên, đường cong phía dưới đầy đặn mượt mà. Vòng eo gầy nhưng rắn chắc mềm dẻo, cặp mông đầy đặn, bởi vì tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ, dù 1m7 mấy cũng thấy rõ chân dài thon gầy. Rõ ràng không phải xử nữ, khắp nơi trên thân thể đều lưu lại dấu vết bị đàn ông tưới lên thành thục, nhưng da thịt trắng nõn hồng hào, khuôn mặt đoan trang thánh khiết, tất cả làm cậu nhìn đặc biệt sạch sẽ, đặc biệt thiếu thao.
Cậu còn mặc quần lót màu hồng nhạt, một mảnh vải mỏng manh vừa đủ che đậy bé trym phấn nộn, cặp mông đẫy đà lộ ra, chỉ có một sợi dây dính sâu vào khe mông quyến rũ.
“Thì ra dưới áo ngủ của anh dâm như vậy.” Lục Trạch niết cằm Lương Uẩn, ép Lương Uẩn đối mặt với gương. “Tùy thời tùy chỗ đều chuẩn bị để Alpha ** vào có phải không?”
“Không phải…” Lương Uẩn có hơi kích động, đại khái lời nói lộ liễu này đã kích thích đến Omega, khóe mắt cậu đỏ lên, lắc đầu phủ nhận nói: “Không phải tôi muốn mặc như vậy…”
Là chồng của cậu yêu cầu cậu mặc như thế.
Lục Trạch ý thức được điều này. Sự kiềm chế và lý trí nhiều ngày qua nháy mắt sụp đổ, vốn dĩ hắn chỉ định trêu đùa vợ mới của cha hắn, nhưng lại bị sự ôn nhu của Lương Uẩn bắt lấy. Hắn có thể kiềm chế, chỉ cần Lương Uẩn không đồng ý, hắn sẽ không làm khó dễ một “người vợ hiền”, làm Lương Uẩn khó xử trước mặt chồng mình.
Nhưng cậu chỗ nào cũng câu dẫn hắn!
Mặc kệ là cố ý, hay là vô tình.
Hoặc là, một ánh mắt dịu dàng của Lương Uẩn, đối với Lục Trạch niên thiếu mà nói đều là câu dẫn.