Trộm Sữa Uống - Cá Mặn Ẩn Danh

Chương 10




Thiếu niên tức giận.
Điều này vô cùng rõ ràng, trước đây luôn tìm cơ hội dính bên người Lương Uẩn, bây giờ đã một ngày rưỡi rồi không thấy bóng dáng đâu.
Cho dù hắn vẫn ở trong nhà này, nhưng một lâu đài với kiến trúc to lớn mà nói, chỉ cần không muốn gặp mặt, thậm chí có thể cả đời không cần nhìn mặt đối phương.
Lương Uẩn không thể không tự mình đi dỗ hắn.
Ở sân tập bắn dưới lòng đất.
“Bùm --”
“Bùm --”
“Bùm --”
Viên đạn bén nhọn bắn thủng mục tiêu, phát ra tiếng nổ vang dội.
Trong thời gian đình chỉ sử dụng các loại vũ khí xạ kích khác, chỉ có thể rèn luyện khả năng ngắm bắn với súng lục.
Một tay thiếu niên giơ súng ngang người, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía trước, bóp cò.
“Bùm --”
Lại một súng trúng ngay giữa vòng điểm 10.
Sau khi Lương Uẩn bước vào liền đứng phía sau hắn, yên lặng nhìn thiếu niên lại bắn ra mười mấy phát đạn, đối phương vẫn không quay đầu nhìn cậu một cái.
Bất kể là thính giác hay khứu giác, Alpha đều sớm nhận ra Lương Uẩn đã đến, nhưng hắn vẫn giả vờ không nhìn thấy, tiếp tục bắn.
Lương Uẩn chỉ có thể ngồi xuống trước.
An tĩnh nhìn thiếu niên huấn luyện, nhìn thân thể đĩnh bạt của hắn, hình như lại cao thêm một chút? Lúc mới về đến nhà chỉ cao bằng Lương Uẩn, bây giờ nhìn thế này tựa hồ cao hơn Lương Uẩn một chút rồi. Hắn giống như một cây trúc xanh, mỗi thời khắc đều tích tụ năng lượng, chờ đợi trưởng thành là có thể trở thành một Alpha ưu tú.
Lục Trạch nạp thêm đạn giữa chừng, lúc khom lưng cầm thấy một viên đạn, ánh mắt lơ đãng liếc Lương Uẩn một chút: “Anh ở đây làm gì?”
Hắn hỏi thực thản nhiên, như thể đang hỏi một người hầu, tại sao còn đứng chỗ này chướng mắt.
Lương Uẩn nói: “Bé cưng, đã một ngày rưỡi không gặp cậu, tôi muốn đến nhìn cậu một lát.”
Lục Trạch cười nhạo, ngữ khí cố kiềm chế, lễ phép nói: “Tôi không cần anh bên cạnh, anh vẫn nên đi tìm cha tôi đi.”
“……” Lương Uẩn nói, “Cậu vẫn giận tôi sao?”
Thiếu niên không nói, hắn cũng sẽ không thừa nhận bản thân mình chính là hẹp hòi như vậy, hắn giận Lương Uẩn bỏ mình đi lựa chọn cha hắn, này giống như con nít giận dỗi, khiến hắn có vẻ ấu trĩ buồn cười, hắn mới không thèm bàn sâu về đề tài này với Lương Uẩn.
Không tính mở miệng nữa, xoay người đi, ánh mắt kiên nghị nhìn mục tiêu phía xa, nhấc tay nâng súng, “Bùm” một tiếng, chợt đánh vỡ bình tĩnh.
Lương Uẩn bị âm thanh súng vang này làm giật mình một chút, thiếu niên Alpha có chú ý tới, cơ mà hắn kìm chế không xoay đầu lại.
Nhưng hắn cũng chỉ tiếp tục mười lăm phút thì buông súng, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Lương Uẩn đứng dậy đi theo phía sau hắn, nói: “Buổi tối ăn cơm chung, được không?”
Đã vài bữa rồi thiếu niên không có xuống lầu cùng nhau ăn cơm.
Thái độ Lục Trạch lạnh lùng: “Không cần, anh vẫn nên đút cho con anh ăn cơm đàng hoàng đi.”
Hai bé con tuy rằng chưa thể ăn cơm, nhưng mỗi lần ăn cơm đều sẽ ngồi ở trên ghế dựa, một bên nhìn baba bọn chúng, một bên cắn đồ gặm nướu. Thỉnh thoảng Lương Uẩn cũng cho các bé nếm thử hương vị nước sốt thức ăn hoặc tự mình đút cháo dinh dưỡng, Lục Trạch ngồi ở vị trí đối diện nhìn, vẫn luôn không quá thích hình ảnh như vậy.
Lương Uẩn còn muốn nói gì đó, nhưng Lục Trạch chọn đi thang bộ, thiếu niên chân dài bước lên vài bước, liền biến mất ở chỗ rẽ thang lầu.
Lương Uẩn chỉ có thể nhìn thang lầu trống trải, khẽ thở dài một hơi.
Cậu vẫn không đành lòng Lục Trạch giận dỗi mình lâu.
Buổi tối trước khi ngủ, lại tự mình đến trước cửa phòng ngủ của Lục Trạch, gõ gõ cửa.
“Bé cưng, cậu ngủ chưa?”
Bên trong không có tiếng động.
Nhưng bên trong vẫn có mùi pheromone, mặc dù Alpha ngủ rồi, tiếng gõ cửa nhỏ như vậy cũng đủ cho hắn tỉnh dậy.
Chính là như vậy lại không có tiếng động.
“Cậu còn giận tôi đúng không?” Lương Uẩn cũng không nề hà, đêm nay cậu mặc một cái váy ngủ màu hồng nhạt, tóc đen dài có hơi uốn lượn xõa xuống bờ vai. Bộ ngực của cậu có hơi phồng lên, tản ra mùi sữa mẹ thơm nồng.
Đây là trạng thái thành thục, căng mọng, mê người của Omega.
Nhưng bên cạnh cậu lại không có một Alpha mạnh mẽ. Bên cạnh cậu chỉ có hai bé con còn bú sữa, và một thiếu niên Lục Trạch ngây ngô chen vào.
Lương Uẩn yên lặng đứng ở bên ngoài một lúc lâu, còn muốn gõ cửa tiếp, nhưng không đành lòng quấy rầy đối phương. Cuối cùng chỉ có thể chịu đựng xấu hổi, mở miệng nói: “Bé cưng, tôi… tôi có hơi căng sữa… nếu cậu chưa ngủ, giúp giúp tôi một chút, được không?”
Sau ba giây lặng im, cửa phòng ngủ cuối cùng cũng mở ra.