"Bà xã đang đọc sách sao ?"
Khánh Băng mỉm cười ngọt ngào "anh khi nào tựu trường ?"
"Tháng sau..."
Thiển cười cợt "anh có cảm giác như bà xã muốn đuổi anh vậy ta !"
Khánh Băng cười khanh khách "em nào dám đối xử với ngài Hương quản như vậy".
"Bà xã đọc sách gì vậy ?"
Khánh Băng lắc đầu "chỉ là một quyển sách viết về người Chân Lạp 100 năm trước !"
"Bí sử sao ?"
- Em cũng không rõ lắm, nó không có tựa đề gì cả...nhưng người viết ra nó thật có tâm, nhìn bề ngoài thôi đã đẹp mắt.
Thiển nhíu mày "ở đâu em có được quyển sách này ?"
- Em lấy nó ở thư phòng.
Thiển cầm lấy quyển sách và đọc thử vài dòng, càng đọc thì mày anh càng nhíu chặt "Bà xã !"
- Em nghe!
"Quyển sách này rất có ích cho chuyên ngành của anh, khi nào bà xã đọc xong thì tặng nó cho anh nhé !"
- Vậy anh cầm lấy đi, em cũng chỉ đọc cho vui thôi.
"Như vậy có tiện không ?"
- Không sao đâu mà, anh cầm lấy đi. Buồn quá thì em sẽ đến thư phòng tìm quyển sách khác về đọc.
"Được ! Em thích gì thì cứ đến đấy mà lấy, trong cái nhà này...tất cả đều là của em đó".
Khánh Băng thở dài !
"Em sao vậy ? Mệt lắm có đúng không ?"
Khánh Băng lắc đầu "không anh, con rất ngoan nên không hề khiến em cảm thấy mệt mỏi".
"Vậy thì có chuyện gì khiến em thấy phiền não ?"
- Anh thấy ai làm Quản gia thì thích hợp ?
Thiển cưng chiều vuốt tóc Khánh Băng "cái này thì tuỳ bà xã quyết định, vì giờ em đã là nữ chủ của cái nhà này, mọi quyền quyết định đều nằm trong tay của em...anh sẽ không bao giờ tham gia vào việc tề gia nữa, anh giao cả cho em quyết định".
Hai mắt Khánh Băng sáng quắc "anh nói thật sao ?"
"Thật, kể từ ngày anh cưới em là em đã trở thành nữ chủ của cái nhà này rồi còn gì".
Khánh Băng vuốt vuốt cằm !
"Sau này anh còn phải ăn cơm nhờ của bà xã nữa đấy".
- Em cảm ơn ông xã đã cho em cái uy phong này.
"Quản gia là người sẽ cùng kề vai sát cánh với em trong việc tề gia, vậy nên em hãy chọn cho mình một người thật sự có thể tin tưởng được".
- Em biết rồi ạ !
"Em nghỉ ngơi đi nhé, anh còn có chút việc bận".
- Dạ !
Thiển cầm lấy quyển sách và quay trở lại thư phòng, anh đã thật sự mất bình tĩnh khi đọc nội dung của quyển sách này. Nó vốn không phải là sách được xuất bản như những quyển sách mà anh đã từng đọc và học tập, nó được viết bằng tay...mà nét chữ này lại là của cha anh.
"Nét chữ này đúng là của cha, mình không thể nào nhầm được. Nhưng sao cha lại viết ra quyển sách này ?"
Thiển tiếp tục lục lọi mọi thứ trong thư phòng, anh thấy có cái hộp gỗ được điêu khắc hoa văn vô cùng tinh tế
"đây là gì ?"
Thiển mang đến bên bàn đọc sách, nhưng rất tiếc là không thể mở ra được vì không có chìa khóá.
"Vậy thì chìa khoá của cái hộp này được cất giấu ở đâu ?"
Thiển phiền não ngồi dựa vào ghế, mắt nhìn đăm đăm vào bức tranh hoa cúc vàng, cái hoa văn đó lại bất ngờ hiện ra.
"Cuối cùng thì trong thư phòng này còn có bao nhiêu bí mật nữa đây? Cha mình là ai ? Phải chăng chiếc chìa khoá mà tên Thịnh kia tìm, là của cái hộp này không ? Hay còn có bí mật nào khác nữa ?"
Thiến quyết định sẽ dùng huệ nhãn để kiểm tra một lượt thư phòng.
"Thật kỳ lạ, trong thư phòng không hề có bất kỳ một chiếc chìa khóa nào, vậy thì nó được giấu ở đâu ?"
Thiển đi đến phòng riêng của Hương quản Tần, qua nửa ngày lục lọi, anh lại tìm thấy một cái hộp gỗ giống hệt như cái hộp gỗ mà anh đã tìm được trong thư phòng.
Vụt...
"Ai?"
Nghe có tiếng động nhưng Thiển không nhìn thấy ai.
Vụt...
"Là kẻ nào ? Đừng giả ma dọa người"
Một cái bóng dài vụt qua mặt Thiển rồi liền biến mất.