Thu Đào sợ hãi ôm chặt đôi vai gầy, cô bị gia đinh ném vào nhà củi, xung quanh ẩm thấp, nồng nặc mùi mốc meo, chuột bọ cứ nối đuôi nhau chạy loanh quanh. Nhìn thôi đã rợn người !
// Thu Đào ăn cơm đi, tôi có lén giấu lại cho cô chút thức ăn, cô nhanh ăn đi.
*Dì Lý, con muốn gặp bà..
// Thu Đào, cô đừng cứ không phân biệt nặng nhẹ nữa có được !?
Thu Đào khóc nức nở "Không phải đâu dì, dì làm ơn nhắn giúp con, con muốn được gặp bà".
// Được rồi, cô ăn trước đi đã. Ông phát hiện ra thì tôi cũng bị vạ lây.
Cốc...cốc...
- Vào đi !
Dì Lý khép nép bước vào phòng...
Khánh Băng nhìn chằm chằm lên người dì Lý nhưng không có phản ứng gì, cô lại nhìn vào quyển sách...mấy ngày qua cô rất có hứng thú với quyển sách lấy được ở thư phòng.
I/ Dạ thưa bà !
Khánh Băng khép lại quyển sách, dịu dàng cười với dì Lý, nụ cười ấy muốn thân thiện bao nhiêu thì liền có bấy nhiêu "có chuyện gì ạ ?"
Dì Lý kinh sợ trước thái độ lễ phép của Khánh Băng đối với người lớn tuổi "Dạ thưa bà... Thu Đào muốn được gặp bà".
- Tôi biết rồi, mà dì Lý này...
// Dạ thưa bà, bà có gì căn dặn ?
- Ừm...tôi định nói với ông về việc chọn Quản gia, bác Thịnh đã không còn nữa, cái nhà này cũng cần phải có người giúp tôi trông nôm, sắp tới tôi cũng đến kỳ sinh nở.
//Dạ thưa bà, bà định chọn ai ?
- Chẳng giấu gì dì, trước đây thì tôi cũng đã từng nhìn trúng Thu Đào, nhưng không ngờ cô ấy lại khiến tôi cảm thấy rất thất vọng.
Dì Lý cúi mặt "Dạ...Thu Đào đúng là thông minh hoạt bát !"
- Tôi định để vị trí này lại cho dì Lý, không biết ý dì Lý thế nào ?
Tim dì Lý như muốn nhảy vọt lên đến cổ họng "bà...bà nói thật sao ?"
Khánh Băng gật đầu "đương nhiên"
//Cảm ơn bà đã tin tưởng !
- À mà tôi cũng quên nói với dì, trước đây ông cũng đã nhìn trúng Thu Đào, nếu không xảy ra chuyện đáng tiếc lần này thì vị trí Quản gia đã thuộc về Thu Đào.
Dì Lý nhíu mày "Hừ...ả ta vậy mà cũng được ông nhìn trúng".
- Dì Lý này !
//Tôi nghe thưa bà !
- Tôi sợ ông sẽ hồi tâm chuyển ý.
//Chuyện này...
- Haiz...nếu Thu Đào không còn nữa thì tốt quá, vị trí Quản gia nhất định sẽ thuộc về dì Lý.
Dì Lý siết chặt tay !
- Vừa nãy dì bảo Thu Đào muốn gặp tôi đúng không ?
//Dạ đúng rồi thưa bà !
- Vậy...để tôi đến gặp cô ấy.
Thu Đào ngồi khóc nức nở giữa căn phòng tăm tối, nghe có tiếng bước chân nhẹ nhàng đang đến thì đoán được là Khánh Băng. Chỉ có Khánh Băng mới có được tiếng bước chân nhẹ như vũ yến, vì chỉ có Khánh Băng mới được mang hài, trong khi ai cũng quanh năm chân đất đầu trần, lâu lâu có dịp tiệc tùng mới xỏ guốc gỗ cho ra vẻ...đối với họ, giày là thứ chỉ có trong những giấc mơ.
*Bà...cứu con !
- Cô sao rồi Thu Đào ?
*Bà hãy cứu con với !
- Được rồi Thu Đào !
Khánh Băng trong lòng cười lạnh nhưng ngoài miệng lại ngọt ngào đến mức khiến cho người ta phải mê muội không lối thoát.
*Bà...con xin bà, hãy cứu con, con cũng không biết vì sao ông lại nổi cơn tam bành mà cho nhốt con vào đây.
- Thế sao cô không hỏi thẳng ông ?
Thu Đào cười khổ "con nào dám"
- Tôi sẽ nói giúp cô với ông.
*Con ngàn vạn lần đội ơn bà !
- Người đâu ?
Người hầu lập tức mang tấm chăn bông đến trước mặt Khánh Băng "Thưa bà, chăn bông bà cần đây !"
Khánh Băng cầm chiếc chăn bông trên tay người hầu và đưa đến cho Thu Đào "ở đây rất lạnh, chiếc chăn bông này cô giữ lấy mà ủ ấm cơ thể, đừng để bị cảm lạnh".
//Con cảm ơn bà !
- Tôi phải trở về phòng, sợ ông phát hiện ra thì sẽ trách tội.
Thu Đào lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Khánh Băng "dựa vào đâu mà cô ta có mọi thứ, còn mình lại bần hàn thế này, mình thật sự không cam tâm".