Trói Em Một Đời

Chương 7: Cố chấp thêm một lần nữa thì đã sao




- Mình muốn theo đuổi cô ấy.

- Cái gì? Tụi mình không nghe lầm chứ?* Lãnh Ân trợn tròn mắt mà đáp

- Hôm nay mình đã đến mộ Ngọc Hoa.Mình đã quyết định buông tay, mình muốn bắt đầu cùng Tiểu Ninh.

Cả hai người bạn thân của anh phút chốc chìm vào im lặng không biết phải nói như thế nào mới phải.

- Tại sao, sau ba năm cậu mới cho mình lựa chọn?*Tầm Nhiên nghi ngờ hỏi*

- Nếu nói rằng mình không biết cậu có tin không?

- Trước giờ cậu chưa từng làm việc gì mà không có lí do?

- Có lẽ là trực giác mách bảo. Cũng có thể là mình sợ sự mất mát.

- Cậu sẽ ích kỉ với tình yêu của Tiểu Ninh?

- Đúng, là mình luôn ích kỉ với cô ấy. Nhưng mình không thể buông tay. Cho mình ích kỉ thêm lần nữa.

- Điều này cậu nên nói với cô ấy.

- Cậu nghĩ mình chưa từng nói sao.

- Vậy lòng cậu đã có đáp án của cô ấy, nhưng cậu vẫn cố chấp?

- Cố chấp thêm một lần nữa thì đã sao chứ? Nếu không cố chấp lần nữa có thể mình sẽ phải hối hận.

Tại Trần gia. Tiểu Ninh đang đùa với chú cún trong phòng khách. Mẹ cô đi đến:"Con muốn đi du lịch không?"

- Mẹ không cần lo cho con, con ổn mà.* cô mỉm cười nói, nhưng nụ cười của cô trong ba năm nay đã thêm phần giả tạo rồi*

- Con...?* Bà Trần định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng *

- Mẹ là muốn nói gì ạ?

- Việc 10% của Vương thị, Phong nó cho con, con thừa biết nó có ý gì vậy tại sao vẫn chấp nhận. Là con muốn cho nó cơ hội, hay con vẫn chưa thể buông xuống?

- Mẹ, con đã làm vợ anh ấy ba năm rồi và yêu anh ấy bảy năm, nếu nói để buông xuống chắc sẽ không dễ dàng, còn việc 10% cổ phần con giữ lại là có lí do của riêng mình, con biết mẹ lo cho con, nhưng mẹ hiểu con gái mẹ mà đúng không, con sẽ cân nhắc mọi việc. Mẹ có thể yên tâm.

Cô có chút buồn khi nhắc về anh, tình cảm bảy năm đâu phải cứ nói quên là quên được?

- Có việc gì con phải nói với cha mẹ, cha mẹ sẽ không bỏ con lại.

- Vâng, con biết rồi mà mẹ.

Đã qua cái thời cô ngây ngốc mà chạy theo anh, vì anh mà bỏ qua tôn nghiêm của mình rồi. Cô giờ đây là đại tiểu thư của Trần gia và là cổ đông của Vương thị. Nếu anh đã muốn dính dán đến cô, thì có lẽ cô cũng nên cho anh cơ hội rồi. Tại sao ư? Cô muốn anh nếm thử cảm giác mà cô từng trãi. Đã đến lúc cô nên chuẩn bị cho sự trở lại của mình rồi.

- Mẹ, con muốn ra ở riêng?

- Ở đây không tốt à, cha mẹ chỉ có mình con thôi.

- Cha mẹ tin con không?

- Mẹ sẽ nói lại với cha con, nhưng nơi ở con phải để cha sắp xếp, được không?

- Vâng. Con cảm ơn cha mẹ nhiều lắm.

Lên phòng cô nhìn vào số điện thoại mà mình chưa bao giờ dùng đến trong ba năm qua. Ấn nút gọi một lát sau đầu giây bên kia bắt máy.

- Em...gọi anh là...?

- Tôi muốn đến tập đoàn làm việc. Còn về chuyên môn anh có thể yên tâm, tôi đã học qua kinh doanh.

Môi anh cong lên nhẹ:" Anh sẽ sắp xếp, em muốn khi nào thì bắt đầu"

- Ngày mai.

- Được, anh biết rồi.

Sau khi cúp máy, cô đến tủ đồ chọn cho mình một chiếc váy màu xanh nhạt qua gối, mái tóc xõa ngang vai, tiện tay cô chọn cho mình một đôi khuyên tai và một chiếc vòng cổ ngọc trai,cũng đã lâu lắm rồi cô không có dịp mặc những chiếc váy như thế này, ba năm qua cô làm gì có cơ hội mà ra khỏi căn nhà kia chứ. Ra khỏi nhà cô,cô lái xe đến biệt thư Vương gia, đến nơi cô bước vào nhà, cha mẹ Vương ngang ngồi uống trà thấy cô vào thì có chút ngạc nhiên,không ngờ cô lại đến đây.