Trói Em Một Đời

Chương 6: Đóa hoa cẩm chướng




Khi đên mộ Ngọc Hoa anh cầm trên tay mình đóa hoa cẩm chướng. Đặt đóa hoa xuống mộ:" Ngọc Hoa, em biết tại sao hôm nay anh lại mang theo đóa hoa cẩm chướng này mà không phải là hoa thạch thảo như mọi khi không? Lúc còn sống em đã nói với anh rằng em thích hoa thạch thảo vì nó biểu tượng cho sự nhớ mong chờ đợi, vì khi yêu nhau không nhớ không mong là nói dối hoặc đơn giản chỉ là hết yêu, em muốn nhận một đóa hoa thạch thảo chỉ để biết rằng người em yêu vẫn còn yêu em"

Khuôn mặt anh man mát buồn mà nói tiếp:" Em là một cô gái tốt, nhưng số phận quá ngắn ngủi, duyên của chúng ta chỉ tròn bốn năm, anh gặp em từ lúc mới bước chân vào giảng đường, anh đã yêu em ngay từ lần gặp đầu tiên bởi sự trong sáng của bản thân em, em chỉ đơn thuần là một cô gái biết cười khi vui, lặng lẽ khóc khi buồn. Nhưng rồi ông trời đã cướp em ra khỏi vòng tay của anh. Duyên mình có lẽ đã tận, không biết ở nơi mới em đã tìm được hạnh phúc chưa? Còn anh ba năm kể từ khi mất em anh đã sống như một cái bóng, nhưng rồi anh nhận ra rằng có một người con gái luôn lặng lẽ ở bên anh, cô ấy cũng thuần khiết như em vậy, vì yêu mà ngốc nghếch chịu đựng tổn thương. Là anh có lỗi với cô ấy, cũng có lỗi với em vì không giữ đúng lời hứa " mãi một mình em trong tim". Đóa hoa cẩm chướng này.Chắc có lẽ em cũng hiểu được ý nghĩa của đóa hoa này rồi nhưng anh vẫn muốn chính miệng nói ra:"Hoa cẩm chướng biểu tượng cho một vùng kí ức sẽ không bao giờ bị lãng quên và một bước ngoặc mới trong cuộc sống."

Dừng lại một lúc anh nói tiếp:

- Anh xin lỗi vì phải nói ra những lời này nhưng anh vẫn phải nói:"Anh xin phép được cất em trong tim với những hồi ức đẹp nhất, anh muốn cho mình một cơ hội bên người con gái mà mấy năm nay anh luôn vô tình mà tổn thương cô ấy, không phải vì anh cảm thấy thương hại cô ấy mà ban cho cô ấy tình yêu, chỉ là anh muốn bắt đầu cùng cô ấy.Đây sẽ lần cuối cùng anh với tư cách là người thương của em đứng trước ngôi mộ này. Nói anh ích kỉ hay thậm chí là đê tiện cũng được. Anh chỉ có thể xin lỗi."

Nói hết lòng mình anh quay lưng bước ra khỏi mộ của Ngọc Hoa, có lẽ hôm nay là ngày anh thấy nhẹ nhõm nhất, lòng mình như có ai đó bê đi tảng đá nặng hàng nghìn tấn.

Ra đến xe anh gọi điện cho Tầm Nhiên cùng Lãnh Ân:" Hai cậu, rảnh không?"

Cả ba cùng ngồi trong căn phòng vip ở nhà hàng ZZ.

- " Có việc gì mà gọi chúng mình vào giờ này?" Tầm Nhiên lên tiếng

Khi mới bước vào nhìn Khải Phong ngồi ở đó đôi mắt như có điều gì đó Tầm Nhiên đã ý thức được việc gì đó rất quan trọng với Khải Phong.

- Mình li hôn rồi.

Tin tức anh và Tiểu Ninh li hôn được bảo mật không nói ra bên ngoài tránh những ồn ào không cần thiết nên cả hai người bạn thân này vẫn chưa hay biết chuyện này.

- Cậu hối hận rồi? * Tầm Nhiên cười nhạt*

Từ nảy đến giờ có một người vẫn chưa lên tiếng đó là Lãnh Ân không biết phải nói như thế nào Lãnh Ân luôn châm chọc cuộc hôn nhân của Khải Phong. Nhưng rồi hôm nay anh lại thấy sự thất vọng trong đôi mắt kia mà kinh ngạc.

- "Không" Khải Phong lạnh nhạt đáp

Lãnh Ân liền lên tiếng:" Cậu không hối hận cũng phải thôi, vì từ trước đến giờ cậu chưa hề đặt kì vọng nơi Tiểu Ninh?"