Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trỗi Dậy

Chương 272: Advey.




Chương 272: Advey.

Những lời mà Gob-Aru nói không hề phù hợp với chức trách là một hướng dẫn viên của cậu ta nhưng lại phần nào truyền đạt được cho Châu Phàm biết những thứ mà anh ta muốn nghe vào lúc này.

Mục đích chính của Châu Phàm khi tới Labyrinth Gaia này chính là để thăm dò ý đồ của đối phương khi hiện tại đối phương đang nắm giữ rất nhiều tổ trứng và sắp tới từ đó sẽ nở ra rất nhiều mối nguy hại cho nhà họ Châu.

Hiện tại thì Châu Phàm không biết liệu ý đồ của đối phương là như thế nào khi anh ta hiện tại đang cảm thấy không quá chắc chắn về những lời nói vừa nãy của Gob-Aru.

Có hai trường hợp có thể xảy ra ở đây, thứ nhất là đối phương muốn thông qua Gob-Aru để truyền lời, điều này cũng tương đương với chuyện ngầm tuyên chiến và nói Châu Phàm hay nhà họ Châu nên chuẩn bị từ từ đi là vừa.

Trường hợp còn lại thì Châu Phàm nhìn chằm chằm bóng lưng gầy, nhỏ bé của Gob-Aru thất thần mất một lúc, anh ta lúc này đang bắt đầu có những suy tính của riêng mình.

Không phải là Châu Phàm chưa gặp qua một con Goblin sở hữu trí tuệ đủ cao nhưng đến mức độ này thì quả thật là chưa từng thấy và vào lúc này không hiểu tại sao anh ta lại đang động sát tâm.

Nếu một chuyển chức lần 3 như Châu Phàm ra tay thì rõ ràng là không có ai ở đây có thể phản ứng lại kịp cả nhưng giờ anh ta lại cân nhắc về hậu quả sau đó.

Nếu như ra tay g·iết con Goblin trước mắt này thì liệu có phải là anh ta đã rơi vào bẫy của đối phương rồi trở thành bên đuối lý rồi hay không?

Sau đó thì sao cơ chứ? Ngay cả trong viễn cảnh tốt đẹp nhất là đối phương thực sự thả cả đoàn rơi đi trong an toàn thì sau đó cũng đã có một cái cớ hoàn hảo để thực sự gây chiến.

Cân nhắc mặt lợi và mặt hại một chút thì cuối cùng Châu Phàm cũng nguôi sát tâm của mình, anh ta hiểu rằng một con Goblin thông minh như vậy xuất hiện mang ý nghĩa gì.

Cũng thừa hiểu rằng nhà họ Châu mạnh mẽ đến bao nhiêu nhưng thứ duy nhất mà Châu Phàm vẫn chưa hiểu được đó chính là về đối phương, chính vì vậy nên anh ta lựa chọn thu tay để đảm bảo một đầu đường lui cho chính mình lẫn gia tộc.

(Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Châu Phàm nói riêng và nhà họ Châu nói chung chẳng biết gì về kiến mối cả nhưng cô ta lại có thể nắm thóp mỗi một hành động của Châu Phàm.

Hiểu đơn giản thì ngay từ đầu kiến mối đã tạo một áp lực ngầm đủ lớn để đánh sâu vào nhận thức của Châu Phàm từ đó phần nào đảm bảo rằng anh sẽ không thể ra tay được vì bản thân sẽ cho đối phương một cái cớ để ra tay.)

Ngay khi sát tâm của Châu Phàm vừa nguôi đi phần nào thì hồn hỏa đang điên cuồng rực cháy trong im lặng của Skeleton Knight cũng đã nguôi đi được phần nào.

Đây chính là bị động đặc trưng của Dullahad, cảm nhận ác tâm, trong phạm vi nhất định thì Skeleton Knight trở nên cực kỳ n·hạy c·ảm với ác tâm nên từ đó có thể đề phòng trước.

Đương nhiên chuyện một tiến hóa giai đoạn 1 như Skeleton Knight cố gắng ngăn chặn chuyển chức lần 3 như Châu Phàm là điều hoàn toàn không thể nhưng điều này cũng có nghĩa là Châu Phàm đã thua kiến mối một lần dù cả hai bên còn chưa chạm mặt nhau.

Còn nếu mọi chuyện đi xa hơn nữa thì đó cũng là lý do mà Miu có mặt trong cái đoàn này, cô ta là một dạng bảo hiểm nhằm đảm bảo mạng cho Gob-Aru cùng những cư dân khác.

Tuy Miu sẽ không chiến đấu nhưng sự hiện diện của cô ta căn bản là lý do mà Châu Phàm sẽ không thể động thủ được.

Về phần Gob-Aru thì kiến mối không dặn dò cậu ta phải nói những lời như vậy, chẳng qua là trước áp lực từ bên trong lẫn bên ngoài liên tục đặt lên bản thân nên Gob-Aru mới có những tư tưởng, suy nghĩ cùng lời nơi bột phát như vậy mà thôi.

Vấn đề nội bộ hiện tại tại Dungeon của hang kiến thì ai cũng có thể thấy được, việc Gob-Aru thua ngay từ khi mới sinh ra so với bạn bè đồng trang lứa cũng tương tự như vậy.

Hiện tại Dungeon của hang kiến đã tới được tầng 8 rồi nên lại càng trở nên khẩn trương hơn nữa với những sự v·a c·hạm sắp tới từ tầng 10 trở đi.

Với những áp lực đó đè nén lên thân hình bé nhỏ kia thì cũng chẳng khó hiểu lắm khi Gob-Aru lại trở thành một đối tượng lạc loài ngay cả trong chính thế hệ của mình.



Sự thật là dần dần thì Gob-Aru cũng sẽ trở thành một cái hố rác để những đồng trang lứa khác của cậu ta ném những rác thải/cảm xúc tiêu cực cùng áp lực của mình vào từ đó tạo nên vấn đề bắt nạt.

Đây là thứ không thể tránh khỏi được và chính Gob-Aru cũng cảm nhận được những thứ đó nhưng cũng chính bởi vì tự nhận thức bản thân là đồ thừa thải nên cậu ta cũng cho rằng bản thân xứng bị như vậy.

Cũng giống như những lời mà Gob-Aru nói ra trước đó, cậu ta cho rằng việc chưa sẵn sàng hay cảm thấy sợ hãi trước c·ái c·hết chẳng có gì là sai cả.

Nhưng với một kẻ "vô giá trị" như bản thân thì Gob-Aru tin rằng cách duy nhất để chứng minh được giá trị của mình là ý chí để đấu tranh, đó là cách để cậu ta thể hiện được giá trị của mình.

(Cũng như Gob-Aru đã nói, việc chiến đấu vì cái gì ngay từ đầu đã chẳng quan trọng vì nó đến cuối cùng cũng chỉ là một cái cớ giúp bọn họ có thể bám trụ được trên chiến trường từ đó chứng minh được giá trị của mình.

Cái câu "nếu như trên chiến trường kẻ nào cũng muốn bản thân là kẻ sống sót hay tránh thoát được c·ái c·hết và thực sự quyết tâm vì điều đó thì ngay từ đầu đã chẳng có cuộc chiến nào xảy ra cả." là một câu rất rõ ý.

Bởi vì bước vào chiến trường mà thiếu đi cái cớ để chiến đấu vì, cái cớ để tiếp tục bám trụ lại nó thì ngay từ đầu đã chẳng có bất cứ cuộc chiến nào diễn ra cả.

Không một người lính nào nguyện ý ra chiến trường, thậm chí cũng chẳng có thủ trưởng nào ở phía sau để bắt ép những người lính đó phải ra chiến trường cũng như các nhà chính trị thúc đẩy tất cả vì một lợi ích chính trị cụ thể nào đó.

Một cuộc chiến mà chẳng có bất cứ trận chiến nào thực sự đã xảy ra, Gob-Aru tin rằng sứ mệnh của cậu ta chính là chiến trường và chiến trường cũng là nơi duy nhất có thể chứng minh được giá trị tồn tại của cậu ta.)

Với kiến mối thì Gob-Aru là một cư dân rất quan trọng, cậu ta không quan trọng như những cư dân khác ở chỗ khả năng đóng góp hay gì đó vì như đã nói thì cậu ta ngay từ khi sinh ra đã là một đứa trẻ bình thường đến độ không ai mong muốn xuất hiện dưới thời của một Goblin King.

Có điều chính vì sự bình thường đó nên trong mắt kiến mối thì Gob-Aru đã trở thành một mô hình cư dân bình thường kiểu mẫu trong tâm trí của cô ta và cậu ta cũng đã trở thành một thước đo quan trọng.

Nói như vậy thì có hơi quá nhưng kiến mối cũng rất mong chờ vào hành trình trong tương lai của một cư dân bình thường như vậy.

Tất nhiên với cái tình hình này thì sự bình thường tại Dungeon của hang kiến vẫn rất đặc biệt so với nhiều tình huống thực sự bình thường.

"Ta thì lại cảm thấy nếu như ngươi tiếp tục sống sót thì có thể làm nên chuyện đấy."

Sau khi bình ổn lại được tâm tình thì Châu Phàm không tiếc gì mà đưa ra mấy lời khen ngợi Gob-Aru.

Lúc này Châu Phàm cũng phần nào nhận thức được chuyện Gob-Aru dù có trở thành t·hảm h·ọa thật thì cũng chỉ hoạt động trong Labyrinth mà thôi, mấy lời khen đổi lấy được thiên cảm của đối phương là quá lời rồi.

Đáng tiếc là khác với tưởng tượng của Châu Phàm, trong thoáng chốc thì cảm xúc tiêu cực của Gob-Aru còn đột ngột gia tăng hơn nữa nhưng cũng chỉ như một cơn gió thoáng qua là cậu ta lại một lần nữa bình ổn trở lại.

"Tôi không biết các bầy Goblin trên mặt đất của các ngài như thế nào nhưng nếu như tôi thực sự có thể trở thành một thứ như ngài nói thì đó là một vấn đề tương đối lớn với bọn họ đấy."

Gob-Aru tự biết cân lượng bản thân ngang đâu nên cậu ta thực sự không hề có thiện cảm với những lời khen của Châu Phàm.

"Kể cả khi ngươi sẽ trở thành một Rider sao?"

Như đã được biết thì kỵ binh của chủng Goblin là một trong những mối nguy hại lớn nhất từng được ghi nhận của con người, đặc biệt là với bầy có tới hàng ngàn con Hobgoblin Rider ở Mông Cổ.

So với các kỵ binh của các loài khác thì Rider của chủng Goblin không chỉ nhanh nhẹn hơn mà còn đặc biệt mạnh ở địa hình đồi núi cùng địa hình rừng rậm, thứ vốn luôn là điểm yếu của loại hình kỵ binh.



Hơn cả các Rider của chủng Goblin còn sở hữu khả năng thiện xạ cực kỳ chuẩn xác, theo thống kê chỉ với vài chục con Rider dẫn theo vài trăm con Goblin đã đủ để chiếm lấy không chỉ một phòng tuyến rồi.

Vài ngàn con như vậy tụ tập lại chung một chỗ căn bản là t·hảm h·ọa cấp diệt thành tức là mối nguy hại sánh ngang với các chức nghiệp giả cận bước đầu tiên trên lý thuyết.

Huống hồ cái bầy chiếm lĩnh các đại thảo nguyên của Mông Cổ kia cũng không chỉ được biết tới với các Rider mà còn nhiều hơn thế nữa.

Vấn đề ở đây là Châu Phàm cảm nhận được sức hút từ trên người của Gob-Aru, kết hợp với tư tưởng c·hiến t·ranh cực kỳ đặc thù của cậu ta nữa thì Châu Phàm có cảm giác rằng cậu ta sẽ trở thành một thứ còn đáng sợ hơn cả Thiết Mộc Chân trong tương lai, một vị vua chinh phạt.

"Các ngài thực sự cho rằng Rider đặc biệt đến như vậy hay sao? Tôi không biết bầy mà ngài đang lấy quy chuẩn để đặt lên tôi là ở cấp bậc nào nhưng khi tới nơi thì ngài sẽ có thể chứng kiến tận mắt cấp độ cao nhất của một bầy Goblin."

Bầy Goblin có thể phát triển thành rất nhiều hình thái khác nhau và trên hoàn hảo thì cũng tồn tại một bầy Goblin chiếm lĩnh cả một vùng lớn lãnh thổ cũng như có một vị trí trước 10 trên bảng xếp hạng thế lực.

Thậm chí xa hơn nữa, tại bên ngoài, nơi mà hoàng đế ngự trị, bầy đó đã đạt tới quy mô tiệm cận với một thế giới hoàn hảo.

Nhưng cấp độ cao nhất mà một bầy Goblin có thể trở thành thì bắt buộc phải có Goblin King hay chính xác hơn thì sự tồn tại của Goblin King tương đồng với cấp độ cao nhất mà một bầy có thể đạt tới.

...

Lúc này, tại một nơi nào đó nằm trên tuyến đường tơ lụa cũ hai bóng đang chạy không ngừng nghỉ với một tốc độ lên tới hàng trăm kilometer trên giờ và không hề có xu hướng giảm tốc lại.

Thậm chí ngay cả trong tình huống chạy dọc đường gặp phải một bầy quái vật thì cả hai vẫn giữ nguyên tốc độ ban đầu rồi trực tiếp tông đám quái vật thành thịt vụn như chưa hề có gì xảy ra.

Hai kẻ đó không ai khác ngoài Авдей/Avdey, thủ lĩnh của chính phủ liên bang cùng với Châu Nhật Quang, đời vật chủ thứ 2 của Sơn Hải Kinh và cũng là một trong những người cậu của Châu Văn.

Cả Avdey cùng Nhật Quang đều là chức nghiệp giả đạt tới bước đầu tiên, cả hai đều đã bắt đầu đi trên Road of Champion/con đường của nhà vô địch của riêng mình.

Nếu như không tính những người đ·ã c·hết như đại học giả cùng kỵ sĩ đầu tiên thì những tồn tại như bọn họ trên thế giới này cũng chỉ có thể tính trên một bàn tay mà thôi.

"Chúng ta dừng lại ở đây một lúc đi."

Sau khi ngó nghiêng khu vực này một hồi thì Avdey quyết định dừng chân lại tại đây, không phải là vì ông ta mệt mỏi hay gì dù quả thật là tình trạng hiện tại của ông ta không được lý tưởng lắm.

Bị xiềng xích hơn 30 năm, thậm chí còn chẳng nhớ bữa ăn gần đây nhất của mình là khi nào và căn bản là luôn ở trong tình trạng tệ nhất để dễ khống chế.

Mãi gần đây mới được Châu Nhật Quang tới cứu mang ra ngoài sáng thêm một lần nữa nhưng kể cả vậy thì tình trạng của Advey lúc này cũng đã đạt tới cực hạn rồi.

Có điều kể cả như vậy thì Advey cũng không dễ dàng c·hết đi, ông ta thậm chí còn chẳng cần phải dừng lại để ăn uống cùng nghỉ ngơi để bổ sung thêm năng lượng, thay vào đó ông ta muốn dùng chút ít thời gian này để cầu nguyện.

Châu Nhật Quang cũng chẳng lạ gì với mấy vụ này của Advey nữa nên ông ta cũng phối hợp dừng lại rồi lấy ra một số thực phẩm thu thập được dọc đường cùng bộ sinh tồn ngoài hoang dã để bắt đầu nấu nướng.

Tuy đúng thật là ở ngưỡng của cả hai rồi thì việc không cần ăn uống hay phải hoạt động liên tục trong một khoảng thời gian dài cũng chẳng khiến bọn họ đuối sức được nhưng dù sao thì vẫn phải phòng trừ bất trắc.

Hơn cả Nhật Quang vẫn tận hưởng cảm giác ăn uống lắm nên ít nhất mỗi ngày ông ta sẽ ăn được một buổi đàng hoàng cùng hai bữa ăn nhẹ cho có cảm giác là chính.



Trong khi Nhật Quang bắt đầu đi quá trình nấu nướng mấy mớ rau dại ông ta nhặt được dọc đường đi cùng những miếng thịt quái vật mà cả hai "tông" phải dọc đường thì Advey lại tìm một chỗ tương đối thoáng đãng để quỳ xuống rồi bắt đầu cầu nguyện khi hai tay vẫn nắm chặt lấy hai miếng gỗ.

Cả hai đại diện cho hai tôn giáo mà Advey đã và vẫn tiếp tục tôn thờ, một là cây thập tự giá biểu trưng cho thiên chúa giáo còn cái còn lại là một tòa tháp bằng gỗ nhằm ám chỉ giáo hội 72 trụ năm xưa.

"Tới bây giờ tôi vẫn cảm thấy buồn cười khi một kẻ chủ trương phế hệ thống tôn giáo như ông lại là một tín đồ thành kính đến mức độ không bao giờ quên thời điểm cầu nguyện mỗi ngày kể cả khi bị giam lỏng chừng đó năm trời đấy."

Advey là một con chiêng trung thành bậc nhất, ông ta có thể quên cả ăn quên cả ngủ, trải qua không biết bao nhiêu cực hình, đau khổ nhưng chưa một lần quên rằng bản thân phải cầu nguyện.

Thật khó tin khi Advey cũng chính là người đã phế đi giáo hội 72 trụ, tổ chức đã giúp ông ta có thể tiếp cận được với các trụ cũng như trở thành một kẻ mạnh như hiện tại.

Có thể nói rằng thành tựu cả cuộc đời của Advey tính tới hiện tại vẫn luôn có những dấu vết của các tôn giáo đứng đằng sau.

Thiên chúa giáo chính là nơi đã nuôi dưỡng Advey, dạy dỗ ông ta thành người mặc cho vào lúc đó khủng hoảng, nỗi tuyệt vọng giai đoạn hậu tận thế đã nuốt chửng lấy toàn thể nhân loại.

Quả thật rất bất ngờ khi trong tình cảnh như vậy vẫn có một tổ chức sẵn sàng giang tay ra để cưu mang Advey cũng như nuôi dưỡng ông ta vượt qua thời kỳ thơ ấu.

Sau đó là tới giáo hội 72 trụ khi Advey cũng đã thông qua tổ chức này dưới danh nghĩa là tín đồ thành kính để có thể tiếp cận với các trụ nhờ đó thu được truyền thừa chức nghiệp.

Nhờ đó mà Advey mới có thể nhanh chóng quật khởi rồi đi vào bên trong Labyrinth lấy được truyền thừa của chức nghiệp kia rồi từ đó xây dựng lên cả một chính phủ liên bang hùng mạnh lúc bấy giờ dẫn dắt con người phản công lại đám quái vật.

Ấy vậy mà Advey lại ra tay xóa sổ giáo hội 72 trụ, thậm chí có thể nói là không tiếc bất cứ giá nào và đó cũng chính là nguyên do chính dẫn tới chuyện chính phủ liên bang bị đám thế lực gia tộc phương Tây xẻ ra.

"Bản chất của tôn giáo không hề sai nhưng khi đạt tới một mức độ phát triển nào đó thì vẫn sẽ luôn xuất hiện những kẻ lợi dựng tôn giáo để thỏa mãn lợi ích cá nhân hay thậm chí là bóp méo cả giáo lý ban đầu.

Thiên chúa giáo cũng được mà giáo hội 72 trụ cũng được, cả hai đều xuất phát từ thiện tâm nhưng ta thà hủy diệt nó trước khi nó dần trở nên bẩn thỉu rồi tiếp tục cầu nguyện dưới tư cách là tín đồ cuối cùng hơn là tận mắt chứng kiến cảnh nó bị dấy bẩn với đám tham lam kia."

Sự thật là Advey vẫn hướng sự biết ơn của mình tới tôn giáo hơn là kẻ đã giang tay ra vào lúc mà ông ta khó khăn nhất, lý do thì có rất nhiều nhưng Cha vĩ đại đã cưu mang ông ta thật ra là một k·ẻ ấ·u d·âm.

Bản thân Advey cũng đã phải trải qua những năm tháng thơ ấu không được bình thường lắm khiến ông ta bị chai sạn về một số mặt.

Lý do mà Advey chuyển sang làm tín đồ của giáo hội 72 trụ cũng là bởi vì Cha vĩ đại đã bán ông ta cùng một số đứa trẻ khác để đuổi lấy một vị trí trong giáo hội 72 trụ.

Về căn bản thì Advey đã trải qua rất nhiều thứ vào lúc đó và ông ta cho đến tận khi đạt được truyền thừa chức nghiệp rồi trở thành chức nghiệp giả vẫn là một món đồ chơi cho đám cao tầng.

Có thể là bởi vì tượng người của Advey khá nhỏ bé, thậm chí vào lúc này đây ông ta cũng nhìn chẳng khác gì một đứa trẻ 14 tuổi, cơ thể của ông ta đã ngừng lớn khi đạt tới nửa thức tỉnh.

(Những kẻ đạt tới trạng thái nửa thức tỉnh tức chưa nhận truyền thừa chức nghiệp nhưng đã đạt tới con đường siêu phàm theo một khía cạnh nào đó như Advey hay Chu Gia Bảo thường thuộc vào nhóm nhận được ân sủng từ các trụ.

Ví dụ như Chu Gia Bảo là khả năng đồng bộ hóa trong thoáng chốc với Chu Nhật Nam trong tương lai còn Advey thì nhận được ân sủng bất lão và cơ thể của ông ta đã ngừng lớn kể từ ngày đó.)

"Nhưng trong số tất cả những kẻ mà ta đã từng quen biết trong quá khứ thì kẻ mà ta không mong chờ nhất trong tất cả là ngươi đấy, ấy vậy cuối cùng vẫn là ngươi."

Trong quá khứ thì Châu Nhật Quang vẫn trong cuộc hành trình thu thập các thánh khí ẩn chứa nhiều sinh vật thần thoại từ các nền văn hóa khác nhau và cũng đã có không ít v·a c·hạm với liên bang chính phủ.

Đặc biệt là khi nhà họ Châu cùng liên bang chính phủ có một cuộc chạy đua trên đất Châu Mỹ hòng tìm ra được thánh khí Necronomicon và kết quả thì ai cũng biết rồi đấy.

"Là do ông vẫn còn cay cú chuyện năm xưa thôi, như tôi đã nói qua dọc đường rồi đấy, trong trận chiến đó thì Châu Y mới là người thắng sau cùng."

Châu Y chính là người đã tiếp xúc trực tiếp rồi thành công được Necronomicon thừa nhận từ đó vận chuyển nó về tổng bộ của nhà họ Châu nhưng câu chuyện đó cũng đã qua lâu rồi, nhất là khi hiện tại Châu Y cũng đã sớm c·hết.